“Chỉ là việc hắn lập mưu lớn thống nhất thiên hạ không có công khai.

Ta giống như là đứa con riêng bị cất giấu đi, ông ta chưa bao giờ cho ta chút tình thương nào, chỉ không ngừng đưa đồ tới.

Nhưng có những thứ đó đối với một nhân vật nhỏ bé như ta mà nói đã không tồi rồi.”
“Mặc dù Tiên Hoàng Hoa Vân Quốc thương ta nhất, nhưng rốt cuộc ông ấy cũng không phải là cha ruột của ta, huống hồ ông ấy cũng đã chết rồi.

Mà ta lại là họ Phong, Phong Lâm.

Thiên hạ này được thống nhất trong tay Phong Nguyệt Hoàng đế thì giang sơn sớm muộn gì cũng truyền tới tay của ta.”
Phong Lâm kể ra, hắn không còn ôn tồn lễ độ như trước nữa mà lộ rõ dã tâm của mình.

Hoa Nhược Uyên ôm đầu tự trách: “Ta là tội nhân, giang sơn của Hoa Thị cứ mất đi trong tay ta như vậy, ngươi giết ta đi!”
“Không, ngươi phải sống.

Thứ nhất, chúng ta đã từng là huynh đệ.


Thứ hai, giang sơn này là do ngươi đưa vào tay ta!” Phong Lâm khôi phục lại sự ôn tồn lễ độ như ngày xưa, không thể nhìn thấu được ý nghĩ chân thật trong mắt của hắn.

Hoa Nhược Uyên nhìn người ở bên trong phòng giam, tất cả đều là Hoàng tộc Hoa Thị.

Chỉ duy nhất Hoa Như Hiên là không có, hắn lo lắng hỏi: “Ngươi làm gì Cửu đệ rồi, hắn ở đâu?”
Khóe miệng Phong Lâm mang theo ý cười không rõ: “Cửu đệ? Hẳn là Cửu muội mới đúng chứ, nàng sẽ trở thành Hoàng hậu nhanh thôi!”
Hoa Nhược Uyên nhíu mày, rất khó hiểu lời nói của hắn.

“Sợ là ngươi cũng không biết, Tiểu Cửu Nhi chính là nữ nhi!” Khoé miệng Phong Lâm nở một nụ cười giễu cợt.

Đám người này được Tiểu Cửu Nhi kêu là huynh trưởng, cùng nhau tảo triều, thế mà không một ai nhận ra giới tính thật sự của nàng.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Cửu đệ là nữ tử sao?” Tin tức này quả thực còn gây chấn động hơn so với việc đại hoàng huynh muốn tạo phản.

Ai có thể nghĩ đến vị Cửu Vương gia tùy tiện, thích gây chuyện, khiến cho muôn vàn thiếu nữ say đắm kia lại là nữ tử chứ.

“Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt!” Vừa dứt lời, Phong Lâm liền phất tay áo rời đi.

Hoa Nhược Uyên vẫn còn bị tin tức này đả kích không cách nào lấy lại được tinh thần.

……
Trước đó, Phong Lâm đã thầm gây ra nội loạn ở biên cương, Đế Bắc Minh bị phái đi để chấn chỉnh.

Chờ đến khi hắn nhận được tin tức bên này, giang sơn Hoa Thị cũng đã đổi chủ.

Mà vị Cửu vương gia hắn muốn trốn tránh không vứt ra khỏi đầu được, thế mà lại thật sự là nữ tử.

Hơn nữa, nàng sẽ nhanh chóng trở thành Hoàng hậu của Phong Lâm.


Đế Bắc Minh lấy tốc độ nhanh nhất bình định biên cương, rồi vội vàng ra roi thúc ngựa trở về.

Dọc đường đi vô cùng trở ngại, tướng sĩ dưới tay hắn đã bị người ta dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, bây giờ hắn và Phong Lâm đều chiếm một nửa binh quyền.

Đế Bắc Minh vứt hết tất cả mọi chuyện ra sau đầu, trong đầu hắn đều là hình ảnh Cửu Vương gia nữ giả nam trang cả người mặc hồng y.

Nhiều năm như vậy nàng chưa từng làm nữ tử, mặt ngoài nàng vẫn luôn tùy tiện như vậy, trong lòng nàng phải khổ sở biết bao nhiêu?
Lần này nhất định là nàng bị cưỡng ép, không chừng bây giờ còn đang bị giam lỏng.

Nữ tử như nàng, không nên bị ràng buộc, vị trí Hoàng hậu trong cung cũng không thích hợp với nàng.

Rốt cuộc hắn cũng đuổi tới hoàng thành trước một ngày diễn ra đại hôn của nàng.

Trong thành giăng đèn kết hoa, dân chúng tràn ngập vui mừng và ưu sầu.

Vui mừng là do Hoàng hậu là Hoàng tộc tiền triều, ưu sầu là vì không biết phải chăng lại có trận chiến!

Hoàng cung, khắp nơi tràn ngập vui mừng.


Kim Đản Đản bị giam lỏng ở trong Kim Loan Điện.

Nàng không thể nào ngờ tới, người tạo phản lại không phải là nam nhân nhà mình, ngược lại là đại hoàng huynh của nàng.

Đại hoàng huynh thế mà không phải là thân nhân của nàng, mà là con riêng của Hoàng đế Phong Nguyệt Quốc.

Hơn nữa, ngày xưa hắn là hoàng huynh của nàng, thế mà ngày mai lại muốn cưỡng ép cưới nàng.

Một đống tin tức này quá kinh khủng, sớm biết như thế còn không bằng để cho Đế Bắc Minh tạo phản làm Hoàng đế.

“Tiểu Cửu Nhi, nàng còn đang giận ta sao?” Giọng nói ôn tồn lễ độ của nam tử truyền đến.

Kim Đản Đản không quay đầu lại, nàng biết là Phong Lâm tới.

Hắn không xưng trẫm ở trước mặt nàng, vẫn cứ kiểu bộ dáng ôn tồn lễ độ này..