Phong Lâm thở dài, giọng điệu có chút buồn bã: “Từ khi ta được sinh ra, mẫu hậu đã không thích ta.

Cho dù ta có tài giỏi đến cỡ nào thì bà ấy cũng đều không thèm nhìn thấy ta, thậm chí còn chán ghét ta!”
“Chỉ có phụ vương cưng chiều ta, đối xử rất tốt với ta.

Các nhóm huynh đệ tỷ muội khác đều ghen ghét ta, cũng chỉ có nàng và Nhược Uyên là đối xử chân thành với ta.”
“Khi ta biết được mình không phải là do phụ hoàng sinh ra, ta đã nghĩ một ngày nào đó thân tình này cũng sẽ mất đi.

Quả nhiên, ngay cả nàng cũng chán ghét ta!”
“Tiểu Cửu Nhi, ta không thể không làm như vậy, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho cha ruột quan tâm đến ta.

Ta cưới nàng, là muốn đền bù cho Hoa Thị, không muốn để cho giang sơn của Hoa Thị rơi vào tay người ngoài.”
Kim Đản Đản vẫn không quay đầu lại, nàng khẽ run lên.


Đại hoàng huynh thật đáng thương mà!
“Khụ khụ!” Phong Lâm đột nhiên ho khan kịch liệt.

Dù sao hắn cũng đã từng là hoàng huynh của nguyên chủ.

Cho dù là không phải, nhưng bây giờ thân thể của hắn không thoải mái, Kim Đản Đản lại không thể làm như không thấy.

Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy hắn cầm khăn tay đặt ở bên môi, bên trên khăn tay là một vùng đỏ thắm.

Thấy Kim Đản Đản nhìn lại, vẻ mặt của hắn hoảng loạn vội vàng thu tay lại.

Kim Đản Đản chạy tới, nhanh chóng cướp khăn tay mở ra, liền nhìn thấy máu đỏ tươi ở bên trên.

Nàng lo lắng hỏi: “Đại…Sao ngươi lại hộc máu?”
Hai mắt Phong Lâm vô cùng kiên nhẫn, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt: “Phong Nguyệt Hoàng đế sợ ta không hạ được quyết tâm, liền hạ độc ta.

Nếu như sau nửa năm vẫn không có giải dược, không thể nghi ngờ gì ta hẳn phải chết.”
Kim Đản Đản nắm chặt tay, đôi mắt có chút đỏ: “Đại hoàng huynh, ta hiểu lầm ngươi rồi, thực xin lỗi!”
“Không sao!” Phong Lâm hờ hững nhếch miệng cười, như thể là người trên toàn thế giới đều chán ghét hắn vậy.

Hắn duỗi tay ôm lấy Kim Đản Đản.

Kim Đản Đản giãy giụa một chút, lại nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến, đáng thương như thể khẩn cầu một chút thương hại của người khác: “Tiểu Cửu Nhi, để ta ôm một chút.

Ta có thể bảo vệ nàng, thật sự chỉ có nàng, ta sẽ không làm nàng tổn thương!”

Kim Đản Đản ngừng giãy giụa.

Tuy rằng nàng không có thói quen bị người khác ôm như vậy.

Nhưng lúc này đại hoàng huynh giống như là người bị toàn thế giới vứt bỏ, nàng thật sự không đành lòng lại thêm một nhát dao vào miệng vết thương của hắn!
Nàng chưa từng nhìn thấy được nụ cười trên khoé miệng Phong Lâm.

Hắn nhắm mắt lại ngửi lấy mùi hương trên người nàng.

Thơm quá, Tiểu Cửu Nhi thật là hồn nhiên ngây thơ mà!
Khiến cho khi Đế Bắc Minh mang theo người đánh vào liền thấy được một màn này, trong lòng hắn khó chịu đến cực điểm.

Hắn muốn dùng một kiếm chém tách hai người ra, nhưng lại sợ Kim Đản Đản bị thương.

Hắn nhíu mày lại: “Buông Cửu Vương gia ra!”
Phong Lâm buông Kim Đản Đản ra.


Kim Đản Đản xoay người lại nhìn về phía người vừa tới, buột miệng thốt ra tên của hắn: “Đế Bắc Minh!”
Phong Lâm liếc mắt nhìn Kim Đản Đản một cái, rồi lại liếc nhìn Đế Bắc Minh, tán thưởng: “Nhiếp Chính Vương không hổ là chiến thần anh dũng thiện chiến, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã bình định được phản loạn ở biên cương!”
Đế Bắc Minh híp mắt lại: “Bổn vương làm sao mạnh mẽ vang dội được như ngươi, chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã khiến cho giang sơn đổi chủ, nắm một nửa binh quyền trong tay.”
Phong Lâm nhìn về phía Kim Đản Đản, hai tay đặt lên trên vai nàng, thâm tình nói: “Tiểu Cửu Nhi, làm hoàng hậu của ta đi, đời này ta tuyệt đối không nạp phi!”
Đế Bắc Minh vội vàng khuyên nhủ: “Cửu Vương gia đừng tin lời của hắn ta, trong lòng của hắn ta không giống như bên ngoài đâu.”
Phong Lâm liếc nhìn Đế Bắc Minh, tức giận nói: “Nhiếp Chính Vương, ngươi là gì của Tiểu Cửu Nhi, dựa vào cái gì mà nàng phải nghe theo lời ngươi.

Nàng tự có suy nghĩ và phán đoán của chính mình, ngươi không có quyền can thiệp!”
Đế Bắc Minh nhìn Kim Đản Đản, ánh mắt lộ vẻ kiên định, gằn từng chữ: “Nàng chỉ có thể là của ta!”
Hai mắt Đế Bắc Minh và Phong Lâm nhìn nhau, hận không thể giết đối phương cho thống khoái.


* 罒▽罒 * thích nhất xem hai nam tranh một nữ!.