Nhưng dù là trong lòng không thoải mái thì Kim Đản Đản cũng không thể thất lễ: “Đại hoàng huynh, đệ là Như Hiên!”
Hoa Như Lâm cười, lần này nụ cười phát ra từ trong lòng: “Vi huynh nhớ khi còn nhỏ đệ luôn đi theo phía sau vi huynh, là Tiểu Cửu Nhi nghịch ngợm và hay gây sự nhất!”
Kim Đản Đản: Tiểu Cửu Nhi cái em gái ngươi!
Mặc dù trong lòng không vui nhưng trên mặt nàng vẫn nở nụ cười: “Đúng vậy, khi còn nhỏ thì hoàng huynh giống như một con mọt sách, chỉ biết có đọc sách!”
Hoa Như Lâm đi đến gần duỗi tay muốn vuốt tóc nàng, cưng chiều nói: “Đệ đó, vẫn bướng bỉnh như vậy.”
Kim Đản Đản liếc nhìn sắc mặt khó coi của Đế Bắc Minh đang đứng ở một bên.

Lúc Hoa Như Lâm sắp chạm vào tóc nàng thì nàng thản nhiên tránh đi: “Hoàng huynh, huynh đi đường xa, trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt đi!”
“Ừm! Tiểu Cửu Nhi có chút hiểu chuyện rồi, vi huynh thật vui mừng.” Hoa Như Lâm nhìn về phía nam tử vừa mới nhìn nàng, sau đó bị khí phách của hắn làm cho khiếp sợ.

Nhiếp Chính Vương so với người trên bức họa càng thêm khí độ bất phàm.


Mà đúng là vì có hắn ở đây nên Hoa Vân quốc mới có thể liên tục chiến thắng.

Hắn chính là chiến thần bách chiến bách thắng, có thể nói toàn bộ giang sơn Hoa thị thì có một nửa đều do công hắn đánh mà có!
“Nhiếp Chính Vương, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt!” Hoa Như Lâm cười nói.

“Lâm vương khách khí!” Trong giọng nói của Đế Bắc Minh mang theo sự xa cách.

Mới vừa rồi nhìn thấy Kim Đản Đản và Hoa Như Lâm thân thiết làm hắn có chút không vui, nhưng hắn đã cực lực che giấu.

Nhưng Hoa Như Lâm là người phương nào chứ, tuy rằng chỉ một thoáng nhưng mà vẫn bị hắn ta nhận ra.

Nhiếp Chính Vương đối với Tiểu Cửu Nhi không bình thường!
Mấy tháng sau…
Trong Ngự Thư Phòng chỉ có hai huynh đệ Hoa Nhược Uyên và Hoa Như Lâm.

“Nhược Uyên, nhiều năm như vậy rồi đệ đã quen chưa?” Hoa Như Lâm quan tâm nói.

Hoa Nhược Uyên cười khổ: “Chuyện quốc sự quá bận rộn, trẫm vẫn nhớ lúc còn làm hoàng tử!”
Sắc mặt Hoa Như Lâm không tốt lắm, trách cứ: “Nhược Uyên, đệ thân là Hoàng Thượng làm sao có thể lùi bước?”
“Hoàng huynh, ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của huynh.

Nếu huynh không có làm con tin thì bây giờ nhất định sẽ là một hoàng đế tốt, đạo trị quốc của huynh còn tốt hơn của trẫm!” Hoa Nhược Uyên nhìn Hoa Như Lâm.


Hắn ta là một trong những hoàng tử ưu tú nhất, cũng là người được sủng ái nhất Ngôi vị hoàng đế nên là của hắn ta mới đúng.

Hoa Như Lâm cười khổ: “Chuyện đã qua rồi, Nhược Uyên đệ không cần cảm thấy có lỗi, đây đều là số mệnh.”
Nhìn hoàng huynh mất mát như thế, Hoa Nhược Uyên khuyên: “Không, hoàng huynh.

Hiện giờ huynh đã trở lại, đệ sẽ trả lại ngôi vị hoàng đế cho huynh, đệ tin tưởng huynh nhất định sẽ quản lý tốt hơn đệ!”
Cứ như vậy, Hoa Nhược Uyên bởi vì áy náy nên giao ngôi vị hoàng đế lại cho Hoa Như Lâm.

Hắn vốn tưởng rằng mình có thể buông gánh nặng xuống nhưng lại không ngờ Hoa Như Lâm đã đưa bọn họ vào nhà tù.

Hoa Nhược Uyên không hiểu, nhìn Hoa Như Lâm đang cao cao tại thượng nhìn xuống, hắn khó hiểu hỏi: “Hoàng huynh, vì sao huynh phải làm như vậy?”
Lúc này Hoa Như Lâm không còn ôn hòa lễ độ nữa: “Đệ đệ, không đúng.

Hoa Nhược Uyên, ngươi còn nhớ mười năm trước vì sao ta đi Phong Nguyệt quốc không?”
“Vì sao?” Hoa Nhược Uyên nhíu mày, chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với hắn ta, hoàng huynh hận hắn sao?
“Việc này phải nói từ hơn hai mươi năm về trước.


Lúc đó hai nước thuộc địa đi mừng thọ phụ hoàng.

Ngày đó mẫu hậu uống nhiều rượu quá cho nên đã mơ mơ màng màng mà ngủ với hoàng thượng của Phong Nguyệt quốc, lúc đó đã mang thai ta.”
“Theo thời gian trôi qua, ta càng lớn thì càng không giống tiên hoàng mà càng ngày càng giống cha ruột của ta.

Mẫu hậu lo lắng sự tình bại lộ nên đã bày mưu đưa ta đến Phong Nguyệt quốc.”
“Khi đó ta đã mười hai tuổi, phụ tử ly biệt mười hai năm thì làm gì có tình cảm.

Hoàng đế Phong Nguyệt vốn không nhận ta.

Ta đi đến đâu cũng bị người ta xa lánh, ở trong cung thận trọng từng bước, rốt cuộc lấy được sự tin cậy của ông ta.”.