Hoắc Tùng Quân giống như là đang ôm một đứa trẻ vậy, đem người phụ nữ ở trong lòng nâng lên, một cánh tay khác thì ôm chặt lấy eo của cô.

Còn Lạc Hiểu Nhã thì ôm chặt lấy cổ của anh, khuôn mặt kiều diễm vẫn chưa hoàn hồn..

Hai người duy trì tư thế như vậy rất lâu, chờ bọn An Bích Hà cuối cùng cũng rời đi, sau khi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Lạc Hiểu Nhã dồn sức thoát khỏi vòng tay của Hoắc Tùng Quân, cách anh tám thước, cảnh giác nhìn anh.

Hoắc Tùng Quân xoa xoa cánh tay đang đau nhức của mình, nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy trong lòng oán thầm: cô nhóc này đúng thật là vong ân phụ nghĩa, trở mặt vô tình.

Dù gì thì vừa rồi anh cũng đã ôm cô lâu như vậy!

Lạc Hiểu Nhã đối diện với ánh mắt phẫn uất của anh, da đầu đều trở nên tê dại, nhất là vừa rồi hai người cũng vừa trải qua một tình huống xấu hổ như vậy.

Cô không nói được lời nào liền vội vàng bước thật nhanh về phía phòng vệ sinh.

Hoắc Tùng Quân nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt thâm sâu.

Anh đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cô quay lại.

Làm sao có thể dễ dàng buông cô ra như vậy được, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông cô ra.

Trì hoãn lâu như vậy làm cho rượu vang dính trên váy đã khô hết lại, Lạc Hiểu Nhã lau thật lâu nhưng cũng lau không sạch được đành thở dài một hơi, trong lòng tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Chiếc váy này coi như là bỏ rồi.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể từ bỏ, chuẩn bị rời khỏi thì cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.

An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc bước vào, hai người vừa nhìn thấy cô liền mạnh mẽ đi tới.

“Lạc Hiểu Nhã, vừa rồi cô cùng với Hoắc Tùng Quân đồng thời biến mất trong bữa tiệc, cô đi làm gì rồi? Có phải lại đi quyến rũ anh ấy không? Tại sao cô lại không biết xấu hổ đến như vậy?”
Hiện tại trong phòng vệ sinh không có ai khác, An Bích Hà không hề giấu giếm, khuôn mặt lúc mắng người vô cùng dữ tợn.


Lạc Hiểu Nhã liếc nhìn Chung Khánh Ngọc, trong lòng nhất thời lo lắng, chẳng lẽ hai người họ chuẩn bị đối phó với cô ở phòng vệ sinh sao? Thủ đoạn của bọn họ chắc chắn là không đơn giản như vậy đâu!
Thành thật mà nói, nếu như bọn họ thực sự muốn liên thủ đánh cô thì đúng là cô không thể đối phó cùng một lúc với hai người được.

Nhìn thấy An Bích Hà vẫn hung hăng nhìn cô chằm chằm, Lạc Hiểu Nhã sờ sờ mặt của mình, nhìn dáng vẻ kiều diễm của mình ở trong gương rồi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Khuôn mặt này của tôi đẹp như vậy, tôi làm sao có thể nỡ lòng nào mà không cần nó, ngược lại là cô An đây, nếu như tôi có bộ dạng giống cô thì có lẽ thực sự có thể không cần khuôn mặt này nữa”
An Bích Hà cảm thấy lồng ngực tức đến nỗi không thở nổi.

Cô ta có ngoại hình cũng không tệ, nhưng so với bộ dạng kiều diễm của Lạc Hiểu Nhã thì quả thực là quá mờ nhạt.

Hai người đứng một chỗ thì rõ ràng khuôn mặt của Lạc Hiểu Nhã hấp dẫn và thu hút người nhiều hơn.

Cô ta vừa đố kỵ vừa căm ghét, tức giận nói: “Lạc Hiểu Nhã, lúc trước ở trong yến tiệc tối không có cơ hội, bây giờ thì tốt rồi, tôi có lời muốn nói với cô.”
Lạc Hiểu Nhã tò mò nhìn cô ta: “Nói đi”
An Bích Hà lấy ra tờ giấy cam kết mà cô đã ký, giơ lên rồi nói: “Cô có nói rằng sau này sẽ không xuất hiện bên cạnh Hoắc Tùng Quân, sẽ không lấy thân phận là vợ trước của anh ấy nữa, cô đã ký tên rồi, bây giờ cô là muốn nuốt lời sao?”
Lạc Hiểu Nhã nhìn tờ giấy có phần ố vàng kia, hai mắt híp lại, sắc mặt lạnh lùng.


Cô nhớ tới việc bản thân bị cô ta và mẹ Hoắc xúc phạm, chuyện bị lột quần áo ra để kiểm tra.

Nếu như An Bích Hà đã chủ động nhắc đến chuyện này vậy thì cô cũng không cần khách khí nữa.

Cô cười chế nhạo một tiếng, nhìn bộ dạng tức giận của An Bích Hà nói: “An Bích Hà, cô phải làm cho rõ, tôi là lấy tư cách bạn gái của Lâm Bách Châu mà tới, là Hoắc Tùng Quân thất lễ, ở trước mặt nhiều người như vậy ôm lấy tôi, nhắc đến cuộc hôn nhân trước đây của chúng tôi.

Tôi có lúc nào chủ động nhắc tới? Tôi chỉ mong sao tránh xa anh ta ra một tí!”.

“Nhưng mà thỏa thuận..”.

“Về thỏa thuận này!” Lạc Lạch Lạc trực tiếp ngắt lời cô ta, khóe miệng vẽ nên một nụ cười, ánh mắt quyến rũ tràn đầy kinh ngạc: “Chúng ta kí loại thỏa thuận này khi nào? Một năm trước sao? Nhưng lúc đó mắt tôi không nhìn thấy, đây không phải là cô đã ức hiếp tôi trước đây là một người mù rồi lừa tôi ký vào sao?”..