Cô nói xong rồi lắc lắc đầu, thở dài nhìn về phía An Bích Hà: “Cô An, con người cô nhân phẩm quả là có vấn đề rồi!”
An Bích Hà quả thực là tức giận đến mức sắp nổ tung.

Cô ta không ngờ rằng Lạc Tiểu Nhiễm vậy mà lại không thừa nhận, ngược lại còn đổ oan cho cô ta, ngón tay liên tục run lên.

“Nhưng bản thỏa thuận này cô đã ký rồi thì cô nhất định phải thực hiện” Giọng cô ta cứng rắn: “Nếu không đừng trách tôi áp dụng thủ đoạn khác.

Cô chờ bị tố cáo đi!”
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã trở nên lạnh lẽo: “Sao nào? Uy hiếp tôi? Áp dụng thủ đoạn gì, tố cáo tôi? Nhưng cô đã quên rồi, thỏa hiệp của chúng ta là bí mật kí, cô cũng chưa có tìm luật sư chứng thực, cũng không thỏa thuận pháp lý, ngoài ra lúc đó mắt của tôi không nhìn thấy, là tình huống đặc biệt, cô làm sao để tố cáo tôi đây?”
An Bích Hà trợn to hai mắt, diễn tả chân thực thế nào gọi là “trợn mắt há mồm”.

Cô ta quả thực không ngờ rằng Lạc Hiểu Nhã vậy mà sẽ nói ra những lời này.


Cầm tờ giấy ố vàng, ngón tay không ngừng siết chặt, gần như muốn bóp nát tờ giấy kia.

Lạc Hiểu Nhã cúi đầu cười nhẹ một tiếng: “Cho nên An Bích Hà, chiêu này của cô không uy hiếp được tôi.

Thậm chí cho dù có ký tên tôi cũng có thể nói đó là do cô ngụy tạo”
“Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!” An Bích Hà tức đến khàn cả giọng.

Lạc Hiểu Nhã cắn chặt môi dưới, cười khẩy một tiếng: “Tôi nếu như thực sự không biết xấu hổ thì lúc đầu đã không đề cập đến chuyện ly hôn, cũng sẽ không rời bỏ vị trí mợ Hoắc, tôi sẽ mặt dày mày dặn mà đeo bám lấy Hoắc Tùng Quân, vậy thì nào còn việc gì cho cô nữa!”.

An Bích Hà thở dồn dập, cô ta và Hoắc Tùng Quân quen biết nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ được tính tình của anh.

Chỉ sợ lúc đó Hoắc Tùng Quân chưa nhận ra được bản thân đã yêu Lạc Hiểu Nhã, nếu như cô không chủ động đề cập ly hôn thì Hoắc Tùng Quân cũng sẽ không ly hôn với cô.

“Chung Khánh Ngọc, cậu giữ chặt cô ta cho tớ, hôm nay tớ nhất định phải đánh con tiện nhận này!” Mu bàn tay của An Tiểu Nhiên nổi gân xanh, Chung Khánh Ngọc là tay sai trung thành của cô ta, liền đi tới muốn tóm lấy Lạc Hiểu Nhã.

Lạc Hiểu Nhã sớm đã có phòng bị, bỗng nhiên né tránh, tức giận hét lên một tiếng: “Các cô dám, ở đây là nhà họ Lâm, khắp nơi đều có giám sát, hơn nữa ra ngoài chính là sảnh yến tiệc, có nhiều khách khứa như vậy đều ở đây, nếu như cô không muốn truyền đi tiếng tăm không tốt thì cô cứ ra tay.

Dù sao thì vừa rồi cô cũng đã mất mặt một lần rồi, không dễ gì bọn họ mới dần quên đi được một chút, cô vẫn muốn nổi danh sao?”
“Các cô nếu dám động tay với tôi, tôi có chết cũng kéo theo các cô làm đệm lưng.

Dù sao thì tôi cũng không có gì rồi, chân trần thì không sợ người mang giày”.

Trong mắt của cô đều là sự ngoan cường, trong lúc nhất thời An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc đều bị dọa đến do dự một chút không dám ra tay.


Bọn họ rất muốn đánh Lạc Hiểu Nhã nhưng nhìn thấy tự thái của cô như vậy, nếu như quả thật làm bản thân bị thiệt hại vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

An Bích Hà cảm thấy mình cao quý hơn so với Lạc Hiểu Nhã, nếu như vậy thì quá thiệt thòi rồi.

Lạc Hiểu Nhã thấy bọn họ từ bỏ rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào An Bích Hà.

Người phụ nữ này quá độc ác, cô vĩnh viễn không bao giờ quên lúc đó ở bệnh viện, An Bích Hà đã nói những lời đó ở bên tai cô.

Một mạng người trong mắt cô ta chẳng là gì cả.

Chỉ cần có nhà họ An ở sau lưng cô ta, cô ta liền có thể hành động tùy ý và liều lĩnh như vậy, coi mạng sống của người khác như cỏ rác.

Lạc Hiểu Nhã nhớ đến cái chết bi thảm và nhục nhã của mẹ, vành mắt đỏ hoe mang theo sự căm hận: “An Bích Hà, từ đầu tới cuối đều là cô nợ tôi.

Cô hôn mê ba năm không phải do ba tôi gây ra, vậy mà cô vẫn là nhờ vào máu của tôi mới có thể tỉnh lại, bởi vì đố kỵ lại có thể hại chết mẹ tôi, hại tôi tan cửa nát nhà, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho cô!”.


An Bích Hà nhìn thấy sự căm hận và kiên quyết trong mắt cô, bỗng chốc lùi về sau hai bước.

Lạc Hiểu Nhã của hiện tại hoàn toàn không giống với trước đây.

Cô ta của ngày xưa rõ ràng dễ bắt nạt như vậy, có thể tùy sức nhào nặn nhưng hiện tại….

Trong lòng An Bích Hà chợt lạnh lẽo, cảm thấy giống như cô đang trêu chọc phải một kẻ bị điện không muốn sống nữa!
Chung Khánh Ngọc kéo tay sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với cô ta khiến cho trong lòng An Bích Hà bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Cô sợ cái gì chứ, Lạc Hiểu Nhã làm sao có thể gây khó dễ cho cô được chứ? Cô ta không có gì cả còn sau lưng cô thì vẫn còn nhà họ An, có tiền có thể, làm sao cô ta có thể đầu lại với mình.

“Cô là đồ điện, tôi không so đo với một người tầm thường như cô, như vậy sẽ khiến cho bản thân tôi gặp vận xui!” An Bích Hà trừng mắt nhìn cô, sau đó không làm gì cả rồi cùng chung Khánh Ngọc rời đi..