Bạc Lạc Lạc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể trở nên cứng ngắc không dám động đậy một tí nào nữa.

“Trước đây, anh đều ôm em như vậy” Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên khẽ giọng nói bên tại cô một câu.

Lạc Hiểu Nhã nhất thời ngây ra, chợt nhớ tới chi tiết hai người sống chung với nhau ba năm trước.

Lúc anh ôm cô thân mật khắng khít như vậy thông thường đều là ở trên giường!
Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã nhất thời ửng đỏ lên, đến cả mạng tại củng đỏ ửng như sắp chảy máu vậy.

“Không biết xấu hổ!” Cô nhỏ giọng nói.

Hoắc Tùng Quân không nhìn thấy mặt cô nhưng vành tại ừng đỏ kia của cô đã vạch trần dòng suy nghĩ trong lòng cô.


Anh lặng lẽ mỉm cười rồi càng ôm chặt lấy Lạc Hiểu Nhã hơn.

Lúc này đám người An Bích Hà đã đi đến, tiếng bước chân và tiếng nói càng lúc càng rõ ràng hơn.

“Bích Hà, người phụ nữ này thật là quá đáng, hoàn toàn không để cậu vào trong mắt.

Chúng ta nhất định phải dạy cho cô ta một bài học”.

Giọng nói này có chút lạ lẫm, có lẽ cũng là một trong những tay chân của An Bích Hà.

Lạc Hiểu Nhã vểnh tại lên cẩn thận lắng nghe, cô muốn xem thử bọn họ chuẩn bị dạy cho cô bài học gì?
“Hay là thời đi, cô ta là vợ trước của Tùng Quân, nếu như tôi nhắm vào cô ta thì Tùng Quân sẽ không vui!”
Giọng nói của An Bích Hà yếu ớt, nói ra liền khiến người khác cảm thấy căm hận thay.

Cô gái kia tràn đầy sự bất bình: “Chỉ là vợ trước mà thôi, cô ta đã là quá khứ rồi.

Hiện tại cậu là vợ sắp cưới của cậu Hoắc, vì sao phải sợ cô ta chứ? Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết được đó là hồ ly tinh, còn quyến rũ cả cậu hai Lâm, công sức bỏ ra không hề nhỏ, nếu như cậu không thẳng thắn trấn áp thì sợ rằng cậu Hoặc cũng bị cô ta mê hoặc mất!”
An Bích Hà nghe thấy lời này liền cắn răng.

Trái tim Hoắc Tùng Quân từ trước tới giờ chưa bao giờ dành cho cô ta, anh vẫn luôn thích con tiện nhân Bạc Hiểu Nhã kia.

“Vậy thì tôi có thể làm gì chứ, hiện tại nhà họ Lâm đang bảo vệ cô ta, tôi không có cách nào có thể đụng vào cô ta được.”

Chung Khánh Ngọc thấy nét mặt khó xử của cô ta, trong lòng nhất thời nảy lên sự hung ác: “Bích Hà, tớ có một chủ ý”
Cô ta nhìn ra được Hoắc Tùng Quân vẫn còn tình cảm lưu luyến với Lạc Hiểu Nhã, vốn nghĩ rằng không muốn đắc tội với Lạc Hiểu Nhã cũng như Hoắc Tùng Quân nhưng cô ta giúp đỡ An Bích Hà làm nhiều việc như vậy, cho dù cái gì cũng không làm thì Hoắc Tùng Quân đối với cô ta cũng chẳng có thiện cảm gì.

Vậy không bằng ôm chặt lấy đùi của An Bích Hà, nếu như cô ta cảm thấy cô có ích nói không chừng còn có thể che chở cho cô.

“Cậu nói đi!” An Bích Hà cũng có vài phần hứng thú.

Chung Khánh Ngọc tiến tới bên tại cô ta nói nhỏ vài câu.

Lạc Hiểu Nhã cũng muốn biết rốt cuộc là chủ ý gì, ngón tay theo bản năng vịn lấy bả vai của Hoắc Tùng Quân, nghiêng cơ thể qua muốn nghe những giọng nói của Chung Khánh Ngọc quá nhỏ nên cô không nghe được gì cả.

Hoắc Tùng Quân giữ lấy eo của cô phòng ngừa cô bị ngã xuống.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé lanh lợi và sự hoạt bát ở trên mặt của cô, núi băng ở trong lòng dần tan ra, mềm chảy thành một vũng nước.

An Bích Hà nghe thấy lời của Chung Khánh Ngọc, ánh mắt nhất thời sáng lên: “Chủ ý hay, cứ làm như vậy đi!”

Mấy người đứng ở bên đó nói chuyện rất lâu, Lạc Hiểu Nhã đứng đến nỗi chân cũng trở nên tê dại, vô ý phát ra một tiếng thở.

Hoắc Tùng Quân liếc nhìn lên trên đùi cô, đưa tay xuống rồi dùng bàn tay bế cả người cô lên.

Lạc Hiểu Nhã trực tiếp ngồi trên cánh tay của anh, được anh nâng lên cao.

Động tác đột ngột này làm cho Lạc Hiểu Nhã thiếu chút nữa là hoảng sợ phát ra tiếng.

Dưới bàn tay là cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của anh, cô nắm chặt lấy vì sợ bản thân sẽ bị ngã xuống.

Việc này quả thực là quá kích thích, chỉ cần bọn An Bích Hà quay đầu nhìn lại một chút là có thể thấy được tư thế kì dị của hai người ở trong góc..