===

Bởi vì Chu Diễm phải kết hôn, vừa hay công việc ở căn cứ cũng xong xuôi nên Ôn Như Quy xin phép về nhà mấy ngày.

Chỉ là đêm đó, khi anh về đến nơi thì trời đã khuya, sáng sớm hôm sau anh lại đi cùng Hoàng Khải Dân đến nhà Chu Diễm giúp đỡ. Vậy nên 2 người, anh và Đồng Tuyết Lục cũng không gặp mặt nhau.

Sáng sớm thức dậy, Đồng Tuyết Lục vẫn làm việc theo thường lệ, mua nguyên liệu xong thì đến họp ở Bộ Thương mại.

Cùng thuộc vào trong một vòng tròn thì không có bí mật nào là tuyệt đối. Rất nhiều quản lý tiệm ăn đều lần lượt biết tin Đồng Tuyết Lục bị Cục Bảo vệ Chính trị Bộ Công an đưa về điều tra. Có một số người sợ bị dây vào, khi họp sẽ cố ý trốn tránh Đồng Tuyết Lục, thậm chí vài người không đi mua cả túi gia vị.

Bây giờ họ thấy Đồng Tuyết Lục không bị làm sao rồi, lại sáp vào lần nữa.

Chưa kế họ biết Đồng Tuyết Lục là cháu gái của tư lệnh thì lúc này càng nôn nóng hơn, một đám nở nụ cười tươi như cháu vậy.

Đồng Tuyết Lục thấy hết tất cả, lòng cô cũng hiểu rõ 10 phần họ là người hay yêu.

Tuy nhiên, trong đám người này có một quản lý họ Đặng, thái độ trước sau đều không thay đổi, không nịnh nọt không tự đại, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.

Vị trí của tiệm ăn quản lý Đặng chịu trách nhiệm không tính là quá tốt, nhưng ông ấy coi sóc mọi việc thật sự không tệ, tất nhiên là một nhân vật có bản lĩnh.

Bấy giờ, Đồng Tuyết Lục đã bàn bạc với những người khác xong, ông ấy mới đi tới, lịch sự hỏi: "Quản lý Đồng, tôi muốn hỏi cô một chút. Mùa hè tới rồi, tiệm ăn của các cô có thể tung ra những món ăn mới, hay là mấy loại túi gia vị gì đó không?"

Đồng Tuyết Lục cười trả lời: "Có, tiệm ăn chúng tôi có kế hoạch tung ra một loạt loại salad. Salad nhẹ nhàng thanh nhã không nhiều dầu mỡ, hợp để ăn trong mùa hè."

Quản lý Đặng: "Vậy sau khi quản lý Đồng tung món mới ra rồi tôi sẽ tới trải nghiệm, nếu có được loại túi gia vị như lẩu Oden thì tốt quá!"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Salad rất dễ làm, cũng không cần túi gia vị gì cả, nhưng rau trộn phải đảm bảo an toàn thực phẩm. Có một số nguyên liệu ví dụ như nấm mèo đen, để ngâm qua đêm tuyệt đối không ăn được, nếu không sẽ gây ra ngộ độc."

Quản lý Đặng sợ run một phen: "Nấm mèo ngâm qua đêm gây ngộ độc à? Sao trước kia tôi chưa từng nghe về chuyện đó?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Nấm mèo đen ngâm lâu sẽ có thể sinh ra độc tố, nấm mèo trắng cũng tương tự."

(*) Nấm mèo đen: Mộc nhĩ – Nấm mèo trắng: Mộc nhĩ trắng.

Đừng nói là người ở thời đại này không biết, mà cả rất nhiều người đời sau cũng chưa từng nghe chuyện này nữa.

Quản lý Đặng trông có phần đăm chiêu: "Tuy là tôi chưa từng nghe tới kiến thức này, nhưng một khi nó đã liên quan tới an toàn thực phẩm và mạng người, thật sự vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt."

2 người còn nói chuyện một lát nữa thì lãnh đạo xuất hiện.

Cuộc họp dài dòng mà nhàm chán, vất vả lắm mới đợi được cuộc họp chấm dứt, Đồng Tuyết Lục đang định rời đi thì bị Bộ trưởng Lâm gọi lại.

"Quản lý Đồng, cháu vào trong văn phòng bác một chuyến."

Mấy quản lý còn lại chưa đi nghe vậy thì ánh mắt nhìn Đồng Tuyết Lục đều ngập tràn hâm mộ. Bọn họ đã làm quản lý nhiều năm, không ít người còn chưa từng được Bộ trưởng Lâm gọi vào văn phòng.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục cũng không đoán được vì sao Bộ trưởng Lâm gọi mình ở lại, kế hoạch xây dựng công xưởng hôm trước đã bị gác lại.

Chỉ còn cách nửa năm nữa là tới kỳ thi vào đại học, hiện tại việc thi hành công xưởng quá bận rộn, thứ hai, có thể cô không có khả năng chăm sóc nên nhiều nguy cơ là cô sẽ bỏ lỡ kế hoạch lần này.

Cô vào tới văn phòng, Bộ trưởng Lâm chưa đợi cô lên tiếng đã bảo: "Quản lý Đồng, cháu có suy xét tới việc tham gia đại học Công Nông Binh không? Hiện tại Bộ Thương mại chúng ta có lên danh sách, quản lý Đồng lại là nhân tài hiếm có, bác muốn đề cử cháu tham gia."

- -- Gọi cô vào đây là vì chuyện này?

Trong lòng Đồng Tuyết Lục đánh một dấu "X", ngoài mặt thở dài bảo: "Cảm ơn sự đánh giá cao của Bộ trưởng Lâm về năng lực của cháu, nhưng mà hắn Bộ trưởng Lâm, cũng biết, cha mẹ cháu mất rồi, mấy em trai em gái trong nhà đều còn nhỏ, khó rời được sự chăm sóc của cháu, vậy nên cháu chỉ có thể chịu đau, nhường lại cơ hội lần này thôi."

Bộ trưởng Lâm hơi sợ run: "Thật ra bác lại không nghĩ về tình huống này của cháu, nhưng cháu nói cũng có lý, lên học đại học rồi thì phải ở lại, còn phải tới công xưởng và nông thôn học tập, cứ thế cháu thật sự không chăm sóc được người nhà. Đúng là đáng tiếc quá!"

Đồng Tuyết Lục: "..."

Bộ trưởng Lâm à, nếu khóe miệng này của bác không nhếch lên trên, cháu còn tin được bác thật sự cảm thấy nuối tiếc cho cháu đó.

- -- Trong lòng bộ trưởng Lâm thật sự vui vẻ.

Ông ấy giao cơ hội này cho Đồng Tuyết Lục, thứ 1 thật sự đúng là thành tích của cô rất nổi bật, thứ 2 cũng vì cô là cháu gái tư lệnh Tiêu, ông ấy muốn nhân cơ hội này thân cận hơn với tư lệnh Tiêu.

Nhưng mà ông ấy không ngờ Đồng Tuyết Lục lại từ chối, vậy thì đây là cơ hội rất tốt, ông ấy có thể để lại cơ hội cho cháu gái của mình rồi.

Bộ trưởng Lâm kìm lại sự vui sướng trong lòng, đằng hắng một tiếng, bảo: "Nếu vậy thì lần này tạm bỏ qua đi, đợi quản lý Đồng làm việc thêm mấy năm nữa rồi bắt đầu học ở đại học Công Nông Binh cũng không muộn."

Đồng Tuyết Lục bày ra biểu cảm biết ơn: "Tuy là cháu không đi được, nhưng cháu vẫn cảm ơn Bộ trưởng Lâm đã ưu tiên, quan tâm cháu, lòng cháu thật sự rất cảm động!"

Bộ trưởng Lâm thấy cô từ chối mà còn cảm kích mình như vậy thì có một loại cảm giác "1 hòn đá ném trúng 2 con chim", lập tức cười tới nếp nhăn khóe mắt cũng lộ ra.

Cô ra khỏi văn phòng, thư ký Trác nhỏ giọng hỏi: "Quản lý Đồng, Bộ trưởng Lâm nói với cô chuyện đại học Công Nông Binh phải không?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Nói rồi, nhưng tôi từ chối rồi."

Biểu cảm thư ký Trác khiếp sợ: "Sao cô lại từ chối vậy? Cô bị ngốc à, cơ hội tốt như thế, rất nhiều người muốn đi cũng không lấy được đó!"

Đồng Tuyết Lục thở dài, lại lấy lý do bạn nãy ra nói một lần nữa.

Thư ký Trác nghe xong cũng nhìn cô bằng đôi mắt thương tiếc: "Vậy thật là tiếc quá đi mất, nhưng cô không đi, chắc chắn mọi người sẽ tranh đoạt một phen."

Đồng Tuyết Lục cười mà không nói.

Cô biết nửa năm nữa kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, nhưng cô không thể nói lời như thế này cho bất kỳ ai.

===

Ra khỏi Bộ Thương mại, cô mới chân trước trở lại tiệm ăn, Phác Kiến Nghĩa đã sáp vào ngay đằng sau.

Đôi mày Phác Kiến Nghĩa nhíu lại: "Đồng chí Đồng, có chuyện này tôi phải báo cô ngay."

Đồng Tuyết Lục thấy biểu cảm anh ta nghiêm túc, trong lòng "lộp bộp" một phen: "Không phải là Như Quy xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Phác Kiến nghĩa vội vã lắc đầu: "Không phải, là chuyện có liên quan đến Đồng Chân Chân."

Đồng Tuyết Lục nghe vậy, bấy giờ lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Vậy chúng ta ra ngoài nói chuyện."

- -- Cô nam quả nữ đấy, vẫn không nên lên phòng nghỉ ở trên lầu.

Phác Kiến Nghĩa gật đầu, xoay người đi ra khỏi tiệm với cô.

2 người ra tới bên ngoài tiệm ăn, lúc này Phác Kiến Nghĩa mới nói mục đích lần này mình tới: "2 người Hướng Bành và Đồng Chân Chân ở nông trường trúng độc chết"

"???"

2 mắt Đồng Tuyết Lục trừng lớn, sững sờ ngây ra tại chỗ.

Phải qua nửa ngày cô mới hồi hồn lại được: "Sao Đồng Chân Chân lại chết rồi?"

- -- Cô ta chính là nữ chính trong truyện, là con cưng của ông trời, sao cô ta lại bỏ cuộc chơi nhanh như thế?

- -- Chẳng lẽ là chạy trốn?

Phác Kiến Nghĩa: "Nói đúng hơn là Hướng Bành chết rồi, Đồng Chân Chân còn một hơi tàn cuối, cô ta cứ nói là muốn gặp cô một phen. Tôi có một người bạn làm việc bên phía nông trường lao động cải tạo, ban nãy anh ấy gọi tới kể chuyện này cho tôi hay, cô xem muốn xử lý như thế nào?"

"Cô ta nói cái gì?"

Đồng Tuyết Lục thật sự không ngờ tới tình huống này.

Trước đó không lâu cô mới cảm thấy Đồng Chân Chân quả là một con gián đánh mãi không chết, cái loại mà dưới tình huống thế kia còn có thể khiến cho Nghiêm Vĩnh An chủ động bảo vệ cô ta.

Nghiêm Vĩnh An đã xảy ra chuyện, vừa xong thì tới thêm một Hướng Bành, vận may thật sự quá to lớn.

Cô cứ lo là cô ta có hào quang của nữ chính, không ngờ cô ta lại chết đột ngột như vậy.

"Cô ta bảo nếu cô không đi gặp cô ta, chắc chắn cô sẽ hối hận."

Trong đáy mắt Phác Kiến Nghĩa hiện lên một phần chán ghét: "Đã chết tới nơi rồi còn dám kiêu ngạo như vậy, thật sự đây cũng là lần đầu tôi thấy!"

Đồng Tuyết Lục cười nhẹ: "Nếu cô ta muốn gặp tôi như vậy, tôi đây phải đi thăm cô ta mới đúng rồi."

- -- Cô cũng muốn nghe thử Đồng Chân Chân định nói gì với mình.

Phác Kiến Nghĩa suy nghĩ rồi bảo: "Cô đợi tôi một chút, tôi lại một cái xe tới, tôi đi chung với cô qua đó."

Đồng Tuyết Lục gật đầu, trở về tiệm ăn nói với những người khác một câu.

===

Nông trường lao động cải tạo của Đồng Chân Chân cách nội thành phải 2 giờ lái xe, lúc bọn họ tới được nơi thì trời đã giữa trưa rồi.

Chủ nhiệm của nông trường thấy Phác Kiến Nghĩa bèn chạy ra đón: "Đội trưởng Phác, sao anh lại tự tới đây vậy?"

Phác Kiến Nghĩa không rảnh pha trò với ông ta, hỏi thẳng: "Bây giờ Đồng Chân Chân thế nào rồi? Còn sống không?"

Chủ nhiệm nông trường gật đầu như giã tỏi: "Còn sống, nôn ra máu luôn rồi mà vẫn không chịu tắt thở."

Phác Kiến Nghĩa: "Vậy nhanh đưa chúng tôi qua đó đi."

Chủ nhiệm nông trường gật đầu, đi trước dẫn họ tới trạm y tế.

Đến trạm y tế rồi, họ còn chưa bước vào cửa phòng, một loại mùi ghê tởm không nói thành lời lập tức xộc thẳng từ trong phòng tới.

Suýt nữa Đồng Tuyết Lục bị hun cho nôn ra rồi: "Rốt cuộc bọn họ trúng phải độc gì vậy?"

Chủ nhiệm nông trường lắc đầu: "Bác sĩ cũng nói không biết, xem chừng có vẻ giống trúng độc thuốc trừ sâu, nhưng lại không giống lắm, chưa kể nơi cô ta ở căn bản không tìm được thuốc trừ sâu."

Đồng Tuyết Lục lấy từ trong túi đeo vai ra một cái khăn tay, bịt mũi lại rồi sải chân bước vào trong.

Cô vừa đi vào là thấy ngay Đồng Chân Chân đang nằm trên giường bệnh, chỉ thấy làn da trên mặt cô ta vàng như nến, nhìn kỹ lại, mặt và cổ còn lộ ra không ít nốt màu tím hồng, trông rất giống xuất huyết dưới da.

Lúc này 2 mắt cô ta nhắm chặt lại, nếu không phải đối lúc cô ta hơi run lên, thì trông thật đúng là đã chết rồi.

Chủ nhiệm nông trường hỏi y tá: "Cô ta hôn mê nữa rồi à?"

Y tá ở bên cạnh nhìn Đồng Chân Chân lộ ra biểu cảm ghét bỏ: "Không có, nhưng mà vừa tiểu ra máu vừa nôn mửa, đúng là tởm đến chết người!"

Đồng Tuyết Lục nhìn cái chậu bày dưới giường, không biết bên trong có gì mà một mùi tanh tường bay từ đó ra ngoài.

- -- Bỗng cô có hơi hối hận vì đã tới đây.

Đúng lúc này, dường như Đồng Tuyết Lục cảm giác được sự tồn tại của cô, mở bừng mắt.

Ánh mắt của cô ta mắt đảo qua những người khác, cuối cùng dừng lại trên người cô: "Đồng! Tuyết! Lục!"

Ban nãy cô ta nhắm mắt đã trông xấu lắm rồi, bây giờ mở mắt ra thì dáng vẻ càng đáng sợ hơn.

Đồng Tuyết Lục quay đầu hỏi Phác Kiến Nghĩa: "Tôi muốn nói mấy câu với cô ta một mình, có được không?"

Phác Kiến Nghĩa thấy dáng vẻ Đồng Chân Chân cả nói chuyện cũng phải cố sức, cũng không sợ cô ta sẽ khiến người ta bị thương, bèn gật đầu rồi đi ra ngoài với mấy người chủ nhiệm nông trường.

Người vừa đi, phòng bệnh lập tức trở nên im lặng, cũng khiến tiếng thở của Đồng Chân Chân phát ra có vẻ rõ ràng.

Đồng Tuyết Lục đứng ở nơi cách cô ta một cánh tay: "Tao đã tới đây rồi, mày muốn nói gì với tao?"

Biểu cảm trên khuôn mặt Đồng Chân Chân lại hơi run lên, cô ta trừng mắt với Đồng Tuyết Lục: "Mày, có phải mày sống lại không?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu, nhỏ giọng bảo: "Tao không chỉ sống lại giống như mày, mà tao còn có được một bảo bối đặc biệt, cái thứ đó có thể giúp tạo hút đi vận may của mày."

"Vốn rằng đời này của mày hẳn là xuôi gió xuôi nước, không chỉ có có thể trở thành người bề trên, mà con cháu cũng đầy đàn. Tiếc là vận may của mày bị tao hút đi rồi, thế là mày sắp chết."

Đồng Chân Chân tức giận đến lục phủ ngũ tạng cũng đau lên: "Quả là mày hại tạo, con đĩ, tao có thành quỷ cũng không tha cho mày!"

Đồng Tuyết Lục cười nhẹ: "Vậy luôn à, vậy đợi mày chết rồi tao sẽ tìm người ném xác mày đi cho chó ăn, rồi lại mời người trấn cái hồn mày lại, mày có muốn làm quỷ cũng không được!"

Đồng Chân Chân trừng lớn mắt: "Mày không được làm như vậy, Đồng Tuyết Lục, mày không được làm như vậy!"

Đồng Tuyết Lục trừng mắt nhìn: "Vốn là tao không nhớ tới chuyện đời trước, mày mà lần trước mày nhắc tao, tao mới nhớ chuyện Ôn Như Quy sẽ tự sát. Tao đã tính giải trừ hôn ước với anh ấy rồi, chuyện này còn phải cảm ơn mày đấy."

Đồng Chân Chân giận tới mức ngũ quan trở nên vặn vẹo: "Mày không thể đối xử như vậy với tao, mày không thể giải trừ hôn ước với Ôn Như Quy, mẹ của Ôn Như Quy sẽ bức chết anh ta, mày phải trở thành quả phụ, mày..."

Giọng nói cô ta líu lo không ngừng, 2 mắt vẫn trừng thẳng Đồng Tuyết Lục như trước.

Đồng Tuyết Lục với qua đưa tay để dưới mũi cô ta, phát hiện cô ta không còn hơi thở nào nữa rồi.

- -- Đồng Chân Chân là nữ chính trong truyện, lại cứ vậy mà chết rồi.

Đồng Tuyết Lục nhìn cô ta một cái, xoay người đi ngay ra ngoài.

===

Trời giữa trưa, nắng như thiêu đốt mặt đất, nhưng lúc này trong lòng Đồng Tuyết Lục không ngừng trào dâng những cơn lạnh lẽo.

Từ sau khi nhớ tới tình tiết trong sách, cô đã suy đoán rất nhiều, nhưng cô không ngờ kẻ bức tử Ôn Như Quy chính là mẹ anh.

Cô quen Ôn Như Quy lâu như vậy, đến bây giờ cũng chưa từng nghe anh nhắc về mẹ của mình, cả lời tốt hay không tốt.

Ông cụ Ôn lẫn chú Tông cũng chưa bao giờ nhắc tới, lúc đó cô có đoán được chuyện hơi không hợp lý rồi, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra Ôn Như Quy sẽ tự sát vì bà ta.

Ở thời đại này, rất hiếm có người ly hôn, ly hôn ở 20 năm trước còn ít hơn nữa.

- -- Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà cha mẹ Ôn Như Quy ly hôn được?

Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình cần phải tìm hiểu cho thật rõ

- -- Cô thật sự muốn xem, rốt cuộc người phụ nữ kia là thứ yêu ma quỷ quái gì!

Đám người bên ngoài thấy cô đi ra, tầm mắt đồng loạt dừng lại trên người cô.

Đồng Tuyết Lục nói: "Đồng Chân Chân nói được mấy câu thì tắt thở rồi."

Chủ nhiệm nông trường lao động cải tạo và y tá nghe cô bảo vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ một chút nào, trái lại còn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đồng Tuyết Lục: "Chủ nhiệm, thức ăn mà Đồng Chân Chân ăn có còn đó không? Ông có thể mang qua cho chúng tôi xem thử không?"

Chủ nhiệm nông trường vội vã gật đầu: "Được được, tôi đây đưa mọi người qua đó."

Ký túc xá mà Đồng Chân Chân ở đã bị niêm phong lại, không có thứ gì bên trong bị đụng vào.

Đồng Tuyết Lục và Phác Kiến Nghĩa cùng đi vào trong, trên mặt đất bên trong vẫn còn lại bãi nôn, không khí vô cùng khó ngửi.

Trên bàn bày 2 đĩa thức ăn và 2 bát mì, thức ăn lần lượt là cải trắng xào và salad nấm mèo, mì là mì dày, thô chan nước dùng chua.

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy thức ăn trên bàn, lập tức hiểu ra vì sao 2 người Đồng Chân Chân và Hướng Bành lại chết.

Buổi sáng cô vừa nói tới chuyện này, không ngờ Đồng Chân Chân và Hướng Bánh đã đi theo.

Phác Kiến Nghĩa nghi hoặc nói: "Mấy món ăn này cũng không có mùi của thuốc trừ sâu, cuối cùng bọn họ đã chết như thế nào?"

Đồng Tuyết Lục chỉ vào món salad nấm mèo và mì nước chua bảo: "2 món này nếu để lâu quá 24 giờ sẽ có thể sinh ra độc tố, bình thường con người ăn phải mấy thứ này sẽ xuất hiện nôn mửa tiêu chảy, thậm chí có người hộc máu, hơn nữa khả năng tử vong vô cùng cao."

Nấm mèo để qua đêm và mì nước chua sau thời gian dài có thể sinh ra độc tố khuẩn axit men gạo, loại độc tố này vô cùng trí mạng.

2 mắt Phác Kiến Nghĩa trừng lớn: "Làm sao cô biết được? Còn nữa, trước nay tôi chưa từng nghe nói bao giờ, mùa hè nhà tôi thường làm gỏi nấm mèo, trộn xong rồi để sang hôm sau ăn, chúng tôi cũng không bị làm sao cả."

Đồng Tuyết Lục: "Đó là do các anh may mắn, thời gian ngâm chưa đủ lâu để sinh ra độc tố nên là các anh tránh được một kiếp. Tuy nhiên, sau này không nên làm như vậy nữa, chuyện này tôi cũng nghe một ông khách hành y ở tiệm ăn nói mới biết được."

Phác Kiến Nghĩa nhíu mày: "Chuyện này tôi phải về nghiên cứu đàng hoàng một phen, chúng ta về thôi."

"Ừ."

===

Đồng gia ở đại viện quân khu phát ra một âm thanh khóc rống.

Mẹ Đồng nhào vào trên sô pha, khóc đến mức nói không thành lời: "Chân Chân của mẹ ơi, sao con lại chết rồi? Con bắt mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ?"

Tuy là bà ta giận dữ Đồng Chân Chân cứ luôn gây chuyện, nhưng lúc này nghe thấy người chết rồi, mẹ Đồng vẫn thấy khó chịu như bị lóc mất thịt đi vậy.

Cha Đồng ngồi một bên mím môi, biểu cảm bị thương.

Hàng xóm nghe được tiếng khóc đã chạy tới, sau khi hay được tin Đồng Chân Chân, trúng độc bỏ mình, họ không kìm được vừa khiếp sợ lại vừa thổn thức không thôi.

- -- Con người đôi khi rất kỳ lạ.

Mặc kệ một người khi còn sống đã làm nhiều chuyện tồi tệ tới mức nào, thì người chết rồi giống đèn tắt vậy, hệt như chuyện xấu họ đã làm không còn tồn tại nữa.

Trước đó người trong đại viện quân khu vì Đồng Chân Chân mà xích mích với Đồng gia, nhưng nay vừa thấy Đồng Chân Chân đã chết rồi, trong 2 người mẹ Đồng cha Đồng người đầu bạc tiễn người đầu xanh, họ đều tới đây để an ủi bọn họ.

Cha Đồng bảo 2 con trai tới nông trường mang xác Đồng Chân Chân về, nhưng họ còn chưa ra khỏi cửa thì Hướng gia đã tới nơi.

Hướng gia dẫn theo một đám thân thích tới cửa, chưa nói bao lời đã hắt nước tiểu và phân trước cửa Đồng gia.

Mẹ Hướng được con dâu cả đỡ lấy, khóc đến 2 mắt lõm sâu vào trong: "Con của mẹ ơi, con chết thảm quá đi mất. Cái con yêu tinh Đồng Chân Chân hại người này, không phải vì nó thì sao con lại chết được?"

Hàng xóm tới đây an ủi ngửi được mùi chất thải trong nhà, suýt nữa một đám bị hun cho nôn hết.

Bọn họ đứng dậy, không nói mấy lời đã co giò chạy.

Đồng gia giận dữ không chịu được, nhưng Hướng gia cũng không ham đấu đá, hắt chất thải xong thì rời đi, để lại một cửa Đồng gia toàn chất thải.

===

Có người vui mừng có người đau khổ, lúc này Chu Diễm đang vui vẻ trong chuyện tốt của mình, cười đến mức trông như một anh ngốc vậy.

Từ sáng sớm Ôn Như Quy và Hoàng Khải Dân đã tới Chu gia, sau đó đi đón cô dâu mới ở Vương gia với Chu Diễm, quay về lại náo loạn cả sáng.

Lúc này Chu Diễm khoác vai của Ôn Như Quy, cười đến run cả người: "Như Quy à, thấy chúng tôi kết hôn rồi có phải trong lòng anh thấy hâm mộ lắm không?"

Ôn Như Quy: "..."

Chu Diễm bảo: "Nghĩ đến việc anh còn phải chờ 2 năm nữa mới kết hôn được, tôi lập tức cảm thấy anh không dễ dàng chút nào. Năm nay anh đã gần 26 rồi, 2 năm nữa anh sẽ 28 tuổi. Đến lúc đó anh chỉ là một cậu trai già thôi!"

Ôn Như Quy: "..."

Chu Diễm nói xong thì bị người ta kéo đi uống rượu.

Đôi mi Ôn Như Quy run rẩy một phen, lấy 2 chai rượu đế trong phòng ra bảo với mọi người: "Ở đây vẫn còn rượu, mọi người cùng đi kính chú rể đi!"

Mọi người nhìn thấy rượu đế lập tức hưng phấn, đón lấy chai rượu rồi từng người đi tìm Chu Diễm.

Chu Diễm đáng thương, tửu lượng của anh ta vốn đang không tồi, nhưng vì phải kính, rượu quá nhiều người, kết quả say đến tí bỉ.

Tối động phòng hoa chúc hôm đó, Chu Diễm say đến mức giống hệt một con lợn chết vậy, có lay thế nào cũng không dậy được.

Hoàng Khải Dân ở một bên thấy một màn này thì trợn mắt há hốc mồm.

Trước kia anh ta cảm thấy Ôn Như Quy là người thành thật, bây giờ người thành thật biến ranh ma rồi!

===

Sáng sớm hôm sau, Ôn Như Quy đến Đồng gia.

Anh đi mua nguyên liệu với Đồng Tuyết Lục, 2 người chọn mua xong thì cùng đi dạo cửa hàng bách hóa, rồi lại cùng đi xem phim.

Tuy là dọc đường đi Ôn Như Quy đều rất săn sóc, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn cảm thấy anh không giống như bình thường.

Đợi đến lúc cả 2 về tới nhà rồi, cô không kìm được mở miệng: "Không phải anh có tâm sự gì chứ?"

Ôn Như Quy nhướng mày nhìn cô: "Anh cảm thấy bản thân quá vô dụng, lúc em gặp chuyện không may anh lại không ở bên cạnh em."

Đồng Tuyết Lục nghe vậy mới biết anh không tự nhiên điều gì.

Cô đưa tay nắm lấy tay anh, bảo: "Em không nói với anh là vì không muốn anh lo lắng."

Ôn Như Quy khẽ run lên một phen, xoay tay nắm ngược lại tay cô: "Dù là có xảy ra chuyện gì, anh cũng hy vọng em có thể nói cho anh biết. Dù anh không thể làm được gì, anh cũng hy vọng được ở bên cạnh em, chứ không phải để em một mình gánh lấy."

Sau khi quay về, anh mới biết chuyện cô bị Cục Bảo vệ Chính trị Bộ công an đưa về điều tra từ lời ông nội, cũng mới biết việc cô và Tô Việt Thâm liên thủ xử lý Nghiêm Vĩnh An.

Đêm qua anh lại biết chuyện từ Phác Kiến Nghĩa là 2 người tới nông trường lao động cải tạo gặp Đồng Chân Chân.

Anh cảm thấy bản thân mình vô dụng quá, lúc cô cần mình thì anh luôn không ở bên cạnh cô, loại cảm giác này khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Đồng Tuyết Lục nhoài người qua hôn một cái lên mặt anh, bảo: "Được, em đồng ý với anh, sau này dù có chuyện gì xảy ra em cũng nói cho anh biết."

2 vành tai Ôn Như Quy đỏ bừng lên một chút, vốn anh muốn mở lời rồi, bỗng đầu óc chợt lóe lên, miệng lại ngậm về.

Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ không buồn hé răng của anh, nghĩ là lòng anh còn để ý, thế là nhoài người qua hôn thêm một cái nữa.

Ai ngờ Ôn Như Quy, người bình thường rất dễ dỗ, lại không hé răng dù đã được hôn 2 cái.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy hình như bản thân hơi quá phận rồi, nếu Ôn Như Quy xảy ra chuyện gì cũng không nói cho cô biết thì cô cũng sẽ giận dữ.

- -- Bọn họ đã đính hôn rồi, cô thật sự phải học cách thích ứng với thân phận mới.

Nếu là lỗi của bản thân, thái độ nhận sai của Đồng Tuyết Lục rất tốt, cô gọi một tiếng "Như Quy".

2 mắt Ôn Như Quy nhướng lên, ngay sau đó mặt đã bị cô nâng lên, cô nhích vào cọ mũi lên chóp mũi anh.

Cánh môi của 2 người chỉ còn cách nửa li là chạm được vào nhau rồi.

Ôn Như Quy nhìn đôi mắt như nước hồ của cô, hàng mi dài dày như rẻ quạt, tim lại bắt đầu đập điên cuồng.

Khóe môi Đồng Tuyết Lục hơi nhếch lên: "Bây giờ anh còn giận nữa không?"

Ôn Như Quy muốn trả lời, nhưng mới vừa hé môi ra, môi đã bị cô cắn vào.

Trong lúc anh giật mình ngẩn ra, Đồng Tuyết Lục đã cạy tới răng của anh rồi.

Mặt và cổ của Ôn Như Quy đỏ chót với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cả người như bị giật điện vậy.

Đồng Tuyết Lục nhìn anh, mắt đẹp như tơ, giọng thỏ thẻ: "Lúc không có ai, anh có thể mãnh liệt một chút, em thích."

- -- Mãnh liệt!

Máu nóng cả người Ôn Như Quy như nảy hết lên vậy, anh nhớ tới chuyện xảy ra hôm đính hôn.

- -- Thì ra cô thích đàn ông mãnh liệt.

- -- Vậy nếu cô đã thích, tất nhiên anh phải làm được.

Ôn Như Quy đỏ mặt, đột ngột đưa tay nắm lấy cổ tay cô, cơ thể càng áp về phía cô hơn.

Cơ thể 2 người vẫn lùi ra sau, mãi đến khi cả 2 chạm vào vách tường sau đó.

Sau lưng Đồng Tuyết Lục là bờ tường lạnh lẽo, trước người lại là lồng ngực nóng như lửa của anh.

Ôn Như Quy đảo khách thành chủ, vừa xấu hổ vừa mãnh liệt, giữ chặt cánh môi cô, bắt đầu công thành đoạt đất.

- -- Mạnh mẽ, lại dịu dàng.

2 dòng cảm giác cực kỳ trái ngược nhau này xuất hiện đồng thời trên người anh, khiến Đồng Tuyết Lục cảm thấy anh gợi cảm mê người đến cực điểm.

Trước khi 2 anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín trở về, bọn họ mãnh liệt 3 lần, cuối cùng môi của cả 2 cũng sưng lên.

Hôm nay, vì để trấn an tâm hồn bị tổn thương của Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục trả lại cho anh một bàn toàn món ăn ngon.

Ôn Như Quy thấy cô vì mình mà bận bịu lên xuống, trong lòng trào dâng một chút áy náy.

Thật ra ban nãy anh không hề giận chút nào, anh đã cố ý không nói gì, cũng chính là vì muốn cô hồn mình thêm mấy cái.

Từ đầu anh chỉ muốn để cô thơm mình thôi, không ngờ về sau lại thành bừa bãi như vậy.

- -- Mặc dù anh hơi áy náy một chút, nhưng mà lần sau...

- -- Anh vẫn còn dám nữa.

===

Bên này Ôn Như Quy ngọt ngào như một phía Chu Diễm cũng mặt đỏ đập tim.

Tối qua anh ta không cẩn thận bị người khác chuốc cho quá chén, bỏ lỡ buổi tối quan trọng nhất trong cuộc đời một người đàn ông.

Anh ta cũng chỉ được nghỉ 5 ngày, lãng phí một ngày rồi, chẳng khác nào ít đi 1 ngày sung sướng.

- -- Anh ta dậy rồi thì hối hận không chịu nổi.

Vậy nên, hôm nay trời vừa sầm xuống, anh ta không để ý ánh mắt mờ ám của mọi người, kéo vợ mình - Vương Tiểu Vân đi vào phòng.

Mặt Vương Tiểu Vân đỏ đến mức có thể chiên luôn trứng: "Trời mới tối thôi đã đi ngủ, ai ngủ được chứ?"

"Ngủ không được thì vừa khéo, chúng ta... ha ha ha..."

Động tác của Chu Diễm rất nhanh, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã nhiều thêm một đống quần áo.

Vương Tiểu Vân che 2 mắt mình lại, không dám nhìn anh ta: "Chu Diễm, anh không biết xấu hổ!"

Chu Diễm đỏ mặt bảo: "Vợ à, sinh con đâu cần mặt mũi."

Tuy là Vương Tiểu Vân rất xấu hổ, nhưng trước khi kết hôn mẹ cô ấy đã nói cô ấy biết chuyện hôn nhân với khuôn mặt kinh nghiệm đỏ hồng, nên lúc này cô ấy cũng không phản kháng.

Vương Tiểu Vân nhắm mắt lại, ngay lúc cô ấy chuẩn bị chịu cơn đau, thì Chu Diễm bỗng đẩy cô ấy một chút.

"Tiểu Vân, em thế này chúng ta không sinh con được đâu."

Vương Tiểu Vân mở to mắt, mê man hỏi: "Vì sao lại không sinh con được?"

Chu Diễm đỏ mặt gãi mũi: "Tư thế không đúng."

Vương Tiếu Vân càng mê man hơn, mẹ cô ấy đã truyền lại "kinh nghiệm cả đời" cho cô ấy rồi, tư thế này đúng lắm mà!

Chu Diễm thấy cô không hiểu, đưa tay dạy cô ấy: "Em đã từng thấy chó làm chuyện đó chưa?"

Vương Tiếu Vân lập tức giận đến run cả người, môi bị cắn đến trắng bệch.

Chu Diễm đang muốn sắp tới, ai ngờ Vương Tiểu Vân quay phắt người lại, nhấc chân lên đá vào mặt anh ta một phen.

"Chu Diễm, anh đi chết đi!"

- -- Quá sỉ nhục người khác!

- -- Cô ấy không ngờ Chu Diễm vô sỉ như vậy, cuối cùng anh ta xem cô ấy là gì?

Chu Diêm bất ngờ không kịp phòng, bị đạp cho một cái, cả người ngã nhào ra sau, té xuống đất, đầu đập "bốp" một cái xuống nền.

Dáng vẻ kia vô cùng giống một con rùa bị lật ngửa.

Chu Diễm đau tới mức hít khí lạnh: "Tiểu Vân sao em lại đá anh?"

Vương Tiểu Vân cầm gối lên quăng qua, khóe mắt hồng hồng, nức nở bảo: "Chu Diễm, đồ khốn kiếp nhà anh, tôi phải ly hôn với anh!"

"!!!"

Chu Diễm - "sét đánh trời quang".

Chu Diễm - "ngũ lôi oanh đỉnh".

Chu Diễm - biểu cảm ngớ ngẩn.

- -- Anh ta lại làm sai gì nữa rồi?

[HẾT CHƯƠNG 106]