===

Trong phòng Chu Diễm truyền tới một tiếng "bốp", rồi lập tức lại có tiếng mắng của Vương Tiểu Vân.

Đầu tiên, người Chu gia trong phòng khách run lên một chút, mặt lập tức không hẹn mà cùng đỏ bừng.

- -- Tiếng động này cũng rõ quá đi?

Mọi người xì xào nghĩ tới có chuyện không hài hòa, bèn sắp xếp một chút rồi chuẩn, bị nhanh chóng quay lại phòng ngủ.

Ai ngờ cửa ở phía sau bị giật mạnh vào, Vương Tiểu Vân khóc lóc chạy ra khỏi phòng, sau đó thì lao ra khỏi cửa nhà nhanh như chớp.

Mọi người: "..."

"Thằng ba à, có chuyện gì vậy? Sao vợ con khóc chạy mất rồi?"

Cha Chu hồi hồn lại, chạy vào phòng Chu Diễm, ai ngờ vừa vào là thấy Chu Diễm đang trần truồng, lập tức hận không thể tự móc 2 mắt mình ra.

Chu Diễm bất chấp mình dọa người, vừa mặc quần áo vừa oán giận: "Cha, sao mọi người không ngăn cản Tiểu Vân cho con?"

Cha Chu: "Rốt cuộc giữa 2 đứa đã xảy ra sự tình gì?"

Chu Diễm nào không biết xấu hổ mà nói ra, mặc quần áo vội vã theo ra ngoài, nhưng Vương Tiểu Vân đã đạp xe chạy trốn không còn bóng dáng.

Chu Diễm nóng ruột không chịu nổi, cả giày cũng chưa mang đã ngồi lên xe đạp đuối theo.

Vương Tiểu Vân khóc lóc quay lại nhà mẹ đẻ, khiến người trong nhà hoảng sợ.

Mẹ Vương theo vào phòng hỏi cho rõ ràng, ban đầu Vương Tiểu Vân không chịu nói gì cả, sau lại không tránh được mà ấp úng kể lại chuyện vừa xảy ra ban nãy.

Me Vương nghe con gái nói xong thì: "..."

Vương Tiểu Vân không chú ý tới biểu cảm của mẹ mình, nói với giọng căm hận: "Mẹ, mẹ nói có phải anh ta quá đáng lắm không, anh ta không tôn trọng con chút nào, con không muốn qua lại với anh ta nữa!"

Bây giờ mới hôm sau kết hôn đã như thế, sau này chắc chắn còn nghiêm trọng hơn

Nói xong, cô ấy vừa ngẩng lên thì thấy mặt mẹ cô ấy cũng đỏ chói như tôm luộc chín, vậy, cô ấy không kìm được mà thấy lạ, hỏi: "Mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy, mẹ bị bệnh rồi à?"

Mẹ Vương nói với gương mặt già nua: "Bây giờ con đi về ngay cho mẹ, ly hôn cái gì hả, nhà họ Vương chúng ta không có cái lệ ly hôn đó!"

Vương Tiếu Vân không ngờ mẹ mình lại không đứng về phía mình, nước mắt lập tức tuôn ra ồ ạt: "Quả nhiên là con gái bị gả ra ngoài rồi như bát nước đã bắt đi, lập gia đình rồi không còn đánh giá nữa hu hu hu..."

Mẹ Vương thấy cô ấy khóc thì phút chốc vừa giận vừa thấy bất đắc dĩ: "Con đó, con bé này, con nói bậy nói bạ gì vậy hả? Chu Diễm không phải không tôn trọng con, con quay về ngay cho mẹ!"

Vương Tiểu Vân lau nước mắt: "Mẹ còn nói là không có không tôn trọng nữa, anh ta đã đến mức bắt con làm tư thế đó rồi. Anh ta, anh ta xem con thành thú vật!"

Mẹ Vương: "Thú vật gì chứ, là vợ chồng trong lúc đó đôi khi có thể dùng tư thế như vậy."

Biểu cảm Vương Tiểu Vân khiếp sợ: "Có thể? Chẳng lẽ mẹ và cha cũng từng dùng rồi?"

- -- Không phải tối hôm trước mẹ đã truyền lại kinh nghiệm cả đời cho cô ấy rồi sao?

- -- Nhưng mà lúc đó bà ấy cũng không nói tư thế như vậy cho cô ấy biết.

Mặt mẹ Vương đỏ đến mức như sắp bốc cháy: "..."

Bà ấy nào có biết mới hôm đầu làm dâu con bé đã lỗ mãng thế này, mà sao con gái bà ấy như chày gỗ vậy?

Bà ấy "truyền lại kinh nghiệm" chắc chắn chỉ có thể nói về "tư thế truyền thống" nhất mà thôi.

- -- Chẳng lẽ còn phải nói cho nó biết hết 10 loại tư thế à?

Trong phòng im lặng mấy giây, xấu hổ đến không chịu nổi.

May mà chẳng bao lâu sau Chu Diễm đã đuổi tới, vì để bọn họ không bị biến thành trò cười, mẹ Vương bảo cha Vương đi "truyền lại kinh nghiệm" cho Chu Diễm.

Khi ra khỏi Vương gia rồi, khuôn mặt 2 vợ chồng Chu Diễm và Vương Tiểu Vân đều đồng loạt biến thành màu gan heo.

Tuy là náo loạn đáng cười một phen, nhưng tối hôm đó, Chu Diễm vẫn như nguyện mà biến từ "gà mờ" thành "gà vàng lớn".

===

Ôn Như Quy không có nhiều ngày nghỉ như vậy, hôm sau đã quay lại căn cứ.

Đồng Tuyết Lục đi làm chưa lâu, Tô Việt Thâm đã tìm tới tiệm ăn.

"Đồng chí Đồng, tôi có yêu cầu này quá đáng."

Lần đầu tiên trên mặt của Tô Việt Thâm hiện ra vẻ xấu hổ.

Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Tô cứ nói."

Từ khi Nghiêm Vĩnh An bị ngã ngựa, có một thời gian cô không liên lạc với Tô gia, có vẻ như Tô Việt Tham vẫn bôn ba vì chuyện của Cố Dĩ Lam.

- -- Từ điểm đó mà nói, người này thật sự là một người đàn ông si tình.

Tô Việt Thâm: "2 ngày nữa mẹ của Tiểu Cửu sẽ bị đưa đến nông trường ở chỗ Việt Đông cải tạo, trước khi đi, cô ấy muốn gặp cô một lần."

Không ngờ Cố Dĩ Lam lại bị đưa tới Việt Đông, đó thật sự là trong bóng tối cũng có ánh sáng.

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Được thôi, khi nào thì qua được?"

Tô Việt Thâm không ngờ cô lại đồng ý dễ dàng như vậy, cảm kích nói: "Cảm ơn cô, về lời của Dĩ Lam lần trước, tôi xin lỗi cô thay cho cô ấy!"

Nói xong, anh ta cúi đầu thật thấp trước mặt Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục né người đi: "Đồng chí Cố có thể gặp được anh thật sự là may mắn lớn nhất trong đời này của cô ấy."

Đáy mắt Tô Việt Thâm hiện ra một ý cười bất đắc dĩ.

Sau chuyện này, đúng là lòng anh ta có hận, thậm chí có khi còn có ý ly hôn với người kia trong đầu nữa.

Nhưng nghĩ đến lúc Tô gia bọn họ gặp chuyện không may, phải biết rằng lúc đó khi họ bị yêu cầu phải tới chuồng bò, ai cũng nghĩ là bọn họ sẽ không về được nữa.

Nhưng Cố gia lại chưa từng rời đi hay vứt bỏ, với điều kiện của bản thân Cố Dĩ Lam, lúc đó dù cô ấy có ly hôn thì cũng đầy đàn ông sẵn lòng cưới cô ấy, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn chờ đợi anh ta.

Tuy là sau đó cô ấy và Cố gia phạm vào nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng công lao còn đó, anh ta không thể bỏ cô ấy lại phía sau, vậy sẽ ảnh hưởng tới mạng của cô ấy.

- -- Về phương diện khác, đó cũng là vì Tiểu Cửu.

Từ sau khi Cố Dĩ Lam gặp chuyện không may, đứa bé kia thường khóc tỉnh nửa đêm, đã lâu rồi anh ta không thấy nó cười nữa.

Đối với tình cảm giữa Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam, trước kia Đồng Tuyết Lục chưa từng nhiều lời, bây giờ cũng sẽ như vậy.

- -- Tình cảm con người như nước uống vậy, nóng lạnh tự biết.

Đồng Tuyết Lục nói một tiếng với nhân viên trong tiệm ăn rồi lập tức ngồi phương tiện công cộng với Tô Việt Thâm tới Cục Bảo vệ Chính trị của Bộ Công an.

Trong khoảng thời gian này, Cố Dĩ Lam luôn bị giam giữ ở đó.

Tất nhiên Tô Việt Thâm đã cho người đi giúp sắp xếp xong xuôi, sau khi bọn họ trải qua một lần kiểm tra thân phận, lập tức được đưa tới phòng thăm.

Họ đợi khoảng 10 phút, cửa sắt truyền tới một âm thanh "két", rồi Cố Dĩ Lam mặc đồng phục tù nhân xuất hiện.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng kinh ngạc một phen.

Thời gian chưa tới một tháng, Cố Dĩ Lam đã gây tới sắp lộ xương, 2 mắt trước kia cũng rất to nay lõm vào trông càng lớn hơn nữa.

Trước kia đôi mắt cô ấy ngây thơ sáng ngời, hệt như đóa hoa chưa từng trải mưa gió, nhưng hiện tại trong đôi mắt kia lại ngập tràn đau khổ và mê man.

Sau khi đi vào, tầm mắt cô ấy dừng trên người Tô Việt Thẩm đầu tiên, chúng lập tức đỏ lên, sau đó cô ấy lại nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, trên mặt lộ ra một biểu cảm mang vẻ áy náy.

Tô Việt Thảm thấy cô ấy gầy hơn trước kia không ít, trong lòng cũng không chịu nổi, đứng lên bảo: "Em nói chuyện với đồng chí Đồng trước đi, anh đợi rồi vào sau."

Cố Dĩ Lam gật đầu, tầm mắt chuyển động theo anh ta, mãi đến khi anh ta ra khỏi phòng thăm mới dời về.

===

Trong phòng thăm, trừ 2 người họ ra thì còn 1 đồng chí cảnh sát đứng trông coi bên cạnh nữa.

Cố Dĩ Lam ngồi xuống ghế, 2 tay lồng vào nhau, chà xát hồi lâu mới mở miệng: "Đồng chí Đồng, cảm ơn cô đã đồng ý đến đây gặp tôi, chuyện trước kia là tôi có lỗi với cô nhiều lắm!"

Giống như Tô Việt Thâm nói với cô ấy vậy, cô ấy đúng là ngu ngốc quá, ngu ngốc đến mức người tốt người xấu cũng không phân rõ ràng được.

Đồng Chân Chân cố ý tới gần cô ấy cô ấy không tránh đi, còn bị cô ta lợi dụng rồi làm tổn thương người thật sự đối tốt với mình.

- -- Là cô ta ngu ngốc lắm nên mới có thể hại Tô Việt Thâm bị cách chức, hại Tô gia biến thành tình cảnh như hiện tại, cũng làm cho bản thân tự vào tù!

Đồng Tuyết Lục nhìn cô ấy, không hé răng.

Cố Dĩ Lam cắn môi bảo: "Trừ việc thật sự xin lỗi, tôi cũng thiếu cô một lời cảm ơn. Lúc trước nếu không có cô cứu Tiểu Cửu, sợ là cuối cùng chúng tôi cũng không tài nào tìm được thằng bé, cảm ơn cô!".

Nói xong, cô ấy đứng dậy, cúi lạy Đồng Tuyết Lục 3 lần.

Đồng Tuyết Lục không hề tránh đi.

Cố Dĩ Lam thấy cô không nói gì, trên mặt hiện lên một vẻ xấu hổ: "Đồng chí Đồng không tha thứ tôi cũng có thể hiểu, là do tôi ngu quá nên mới bị Đồng Chân Chân lợi dụng. Tuy nhiên, tôi hy vọng đồng chí Đồng đừng vì tôi mà giận chó đánh mèo Tiểu Cửu, Tiểu Cửu là một đứa bé tốt..."

Nói đến Tiểu Cửu, lòng cô ấy như bị người ta bóp chặt lại vậy, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được nữa mà tuôn ra ồ ạt..

Đồng Tuyết Lục vẫn không hề an ủi cô ấy như cũ.

Cố Dĩ Lam ngồi khóc hồi lâu sau mới dừng lại: "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, thứ tôi thiếu cô, kiếp sau tôi sẽ trả lại."

Nói xong cô ấy đứng dậy cúi đầu với Đồng Tuyết Lục lần nữa, đoạn xoay người đi ra ngoài.

Đôi mày của Đồng Tuyết Lục nhíu lại, cô nói theo bóng cô ấy: "Vậy nên, không phải cô muốn tự sát đấy chứ?"

Cơ thể gầy yếu của Cố Dĩ Lam run lên, bước đi khựng lại một chút.

Đồng Tuyết Lục: "Cô cho là cô chết thì sẽ không ảnh hưởng tới Tô Việt Thâm nữa, sẽ không gây thêm... phiền phức cho Tiểu Cửu nữa sao? Người xưa nói "không thành tựu nào không đi kèm nỗi đau". Tôi còn tưởng sau khi trải qua lần này rồi, cô sẽ có thể thông minh hơn, không ngờ cô còn trở nên ngu ngốc hơn nữa!"

Đồng chí công an ở một bên nghe được lời của Đồng Tuyết Lục, 2 mắt nhìn Cố Dĩ Lam sáng ngời, dường như đang lo lắng không biết có nên báo cáo việc này lên trên, không.

Cố Dĩ Lam không lên tiếng, cũng không quay người, nhưng 2 vai run rẩy có thể chứng minh lúc này cảm giác của cô ấy đang vô cùng kích động.

Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: "Nếu tiếp theo đây cô tự sát, không phải cô đang giúp Tô gia, cô đang chém thêm một nhát nữa vào lòng họ!"

"Tiểu Cửu còn nhỏ như vậy, cô muốn sau này nó phải sống trong đau khổ và tiếc nuối sao? Hay là cô muốn nó sẽ trở thành một con người yếu đuối vô dụng giống như cô vậy, mỗi khi gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết tự sát?"

"Không, tôi không có!"

Cố Dĩ Lam nghe cô nói vậy cuối cùng cũng không kìm được nữa, quay người lại kích động la lên: "Tôi không hề muốn như vậy, tôi hy vọng mình chấm dứt có thể khiến bọn họ quay về những ngày tốt đẹp trước đó!".

Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: "Vậy nên tôi mới bảo cô ngu, nếu có thật sự suy nghĩ cho họ, cô nên sống sót cho thật tốt, lấy biểu hiện xuất sắc để tranh thủ được giảm hình phạt, sớm ngày ra tù đoàn tụ với bọn họ!"

Cố Dĩ Lam giật mình: "Vậy có được không? Nếu biểu hiện của tôi tốt, tôi thật sự có thể được giảm hình phạt?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đảng và nhà nước là những người công chính nghiêm minh nhất, vi phạm pháp luật phải chịu trừng phạt, nhưng nếu việc làm của cô có lợi vì nhân dân và đất nước, chắc chắn nhà nước sẽ tưởng thưởng cho cô xứng đáng."

- -- Thật ra từ giờ đến vài năm nữa hình phạt đều rất lung tung, nhưng về sau sẽ dần dần có trật tự.

Chỉ cần Cố Dĩ Lam không chết, với khả năng và con người của Tô Việt Thâm, tương lại chắc chắn anh ta có cách giúp cô ấy ra ngoài.

Cố Dĩ Lam như được tiêm vào một mũi thuốc trợ tim vậy, đôi mắt đang tối đen lập tức tươi sáng lên: "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, tôi sẽ nghe theo cô, sống sót cho tốt, trở thành con người có ích cho quốc gia, có ích cho nhân dân!"

Đồng Tuyết Lục đứng lên bảo: "Tôi gọi đồng chí Tô vào cho cô nói chuyện."

Ban nãy Cố Dĩ Lam không tính sẽ nói chuyện với Tô Việt Thâm, cô ấy sợ bản thân sẽ luyến tiếc, nhưng bây giờ cô ấy có ý muốn sống sót trong đầu rồi, nghe như thế thì gật đầu theo bản năng.

===

Sau khi ra ngoài, Đồng Tuyết Lục kể lại giản lược với Tô Việt Thâm mấy lời ban nãy.

Biểu cảm của Tô Việt Thâm hoảng sợ, tất nhiên anh ta không ngờ Cố Dĩ Lam sẽ có ý muốn chết.

Nửa ngày sau anh ta mới hồi hồn lại: "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, cô lại cứu Tô gia chúng tôi lần nữa rồi!"

- -- Nếu Cố Dĩ Lam thật sự tự sát, sợ là Tiểu Cửu sẽ lập tức hỏng thật mất.

Đồng Tuyết Lục: "Đừng khách sáo, tiệm ăn vẫn còn việc, tôi về trước đây."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Tô Việt Thâm nhìn theo bóng người cô, trong lòng nhớ kỹ nhân tình này.

===

Thời tiết càng ngày càng nóng hơn, ve sầu trên cây khó chịu kêu không ngừng.

Vốn Đồng Tuyết Lục muốn tìm hiểu về chuyện của mẹ Ôn Như Quy với ông cụ Ôn hoặc chú Tông một chút nhưng không ngờ ông cụ Ôn lại đột ngột vào bệnh viện.

Tuy nhiên, mấy hôm trước Ôn Như Quy đã đi với Sở trường Tiêu tới căn cứ Tây Bắc làm thí nghiệm, sau khi biết chuyện này, Đồng Tuyết Lục lập tức mang điểm tâm theo tới bệnh viện thăm ông cụ Ôn.

Vừa đi tới cửa phòng bệnh, bên trong đã truyền tới giọng nói của ông cụ Ôn: "Tiếu Tông, cháo này không có mùi vị gì cả, cậu đi mua một ít lẩu Oden về cho tôi, phải là ở tiệm ăn của Tuyết Lục ấy."

Chú Tông: "Ngài tư lệnh ạ, bác sĩ nói ông có bệnh huyết áp cao, động mạch vành, cần ăn uống thanh đạm. Cũng vì mấy ngày này ông ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ nên mới phải vào bệnh viện đấy."

Ông cụ Ôn: "Bác sĩ đó thúi lắm, cơ thể tôi rất khỏe!"

Chú Tông ra đòn sát thủ: "Tư lệnh à, nếu ông còn làm như vậy nữa, tôi sẽ nói với Tuyết Lục đó."

Ông cụ Ôn: "..."

Đồng Tuyết Lục lục ở cửa nghe nói như thế, không kìm được dở khóc dở cười.

Ông cụ Ôn vừa muốn nói gì đó, quay đầu thì thấy Đồng Tuyết Lục đi vào, 2 mắt lập tức trừng to: "Con bé này, con tới từ khi nào đó?"

Đồng Tuyết Lục cười bảo: "Lúc ông bảo muốn ăn lẩu Oden đấy ạ."

Ông cụ Ôn: "..."

Chú Tông lập tức tố cáo: "Tuyết Lục, cô giúp tôi khuyên tư lệnh đi, ông ấy càng ngày càng giống một đứa bé, biết rõ là sức khỏe bản thân không tốt, còn phải ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy!"

Mặt ông cụ Ôn căng đến đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với chú Tông.

Đồng Tuyết Lục đặc điểm tâm lên bàn, bảo: "Ông nội Ôn, ông cần phải nghe theo lời của bác sĩ, ít ăn mấy món dầu mỡ đậm vị gì đó thôi. Đợi sức khỏe ông tốt hơn rồi, cháu sẽ làm cho ông mấy món ăn ngon."

Ông cụ Ôn chép miệng một cái: "Bây giờ không ăn được à? Ông cảm thấy sức khỏe mình cực kỳ tốt, bác sĩ và Tiểu Tông cũng ngạc nhiên."

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Bây giờ cũng được thôi, nhưng chỉ có thể ăn nhẹ. Còn nữa, ông nội Ôn phải nghe theo chú Tông, nếu không con không làm nữa đâu."

Chú Tông nghe vậy không kìm được mà đồng ý.

Ông cụ Ôn nhìn dáng vẻ ông ấy thì lập tức nghiến răng treo trèo, nhưng vì món ngon lâu dài, ông ấy đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, vậy tôi tạm thời ăn kiêng vậy."

Người ta thường bảo con người càng lớn tuổi càng giống một đứa bé, Đồng Tuyết Lục cảm thấy ông cụ Ôn giống như một đứa bé vậy.

Ông cụ uống thuốc xong thì lập tức ngủ mất.

Đợi ông ấy ngủ rồi, Đồng Tuyết Lục nhỏ giọng nói với chú Tông: "Chú Tông, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, con có chút chuyện này muốn hỏi chú."

Chú Tông thấy biểu cảm cô nghiêm túc, hơi run lên, gật đầu: "Được."

===

2 người đi vào vườn hoa nhỏ ở bên ngoài.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua bóng cây, rọi xuống dưới, nắng loang lổ khắp nơi, ong mật vất vả cần cù bay tới bay lui trong bụi hoa cạnh đó.

Đồng Tuyết Lục ngồi xuống ghế dài, hỏi: "Chú Tông, thật ra là con muốn hỏi thăm chú một chút về chuyện của mẹ Như Quy, không biết chú có tiện nói không ạ?"

Chú Tông không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, môi khô khốc mím lại: "Được, cháu muốn biết chuyện gì?"

Đồng Tuyết Lục: "Năm đó vì sao bà ấy lại ly hôn với cha của Như Quy?"

"Chuyện này nói ra thì dài lắm, năm đó cha của Như Quy và người đàn bà kia là tự do yêu đương kết hôn. Lúc đầu tình cảm giữa cả 2 rất tốt, sau thì cha của Như Quy bị điều tới đơn vị Tân Cương, người đàn bà kia ghét bỏ hoàn cảnh vất vả bên đó, không muốn theo cùng, thế là bà ta tự đưa theo Như Quy về Bắc Kinh."

"Ngờ đâu người đàn bà kia hoàn toàn không biết xấu hổ, không chỉ qua lại với bạn học đại học của cô ta mà còn ngược đãi Như Quy. Mùa đông giá rét cô ta bắt Như Quỳ quỳ gối trên tuyết, mùa hè lại bắt nó quỳ trên thủy tinh vỡ. Hổ dữ không ăn thịt con, cô ta còn không bằng cả thú vật!"

Lúc chú Tông nói những lời này, ông ấy giận đến 2 mắt đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi cộm lên.

- -- Mẹ kiếp, muốn đi đường quyền thật!

Trước khi nghe chú Tông kể chuyện, Đồng Tuyết Lục nghĩ đây hẳn là một câu chuyện đôi lứa yêu hận tình thù, không ngờ người đàn bàn kia còn ngược đãi Ôn Như Quy nữa.

- -- Nếu người đàn bà đó ở trước mặt cô ngay lúc này, nhất định cô sẽ đấm cho bà ta một phát chết luôn!

Trong ngực Đồng Tuyết Lục hừng hực một ngọn lửa giận, cô chưa từng muốn giết chết một người như giờ khắc này: "Ông cụ Ôn có biết chuyện đó không ạ?"

Chú Tông: "Lúc đó Tư lệnh đang ở Tây Bắc, ai có thể ngờ người đàn bà kia sẽ ngược đãi chính đứa con mình sinh ra chứ? Đợi đến khi ông ấy phát hiện rồi, Như Quy, thằng bé..."

"Sau thì trong một lần về nhà, cuối cùng cha của Như Quy cũng biết người đàn bà đó gây rối, còn phát hiện cô ta ngược đãi Như Quy, ông ấy giận dữ đến mức cầm súng chỉa vào đội cẩu nam nữ kia ngay tại chỗ. Vì có người đàn bà kia che chở mà súng bắn trật, chỉ vào cánh tay người đàn ông kia, sau đó bọn họ ly hôn."

Tất nhiên, sau đó thì người nhà đội cẩu nam nữ kia vẫn bị Ôn gia khiến cho rút khỏi chính quyền trung tâm Bắc Kinh, chuyển nhà sang Tân Thị làm lại từ đầu.

20 năm nay, vì sức ép từ Ôn gia, lớp sau của đám người 2 nhà kia không thể nổi bật, quyền lực cũng không còn được như trước nữa.

Đồng Tuyết Lục vẫn vô cùng giận dữ, siết chặt nắm tay, 2 gò má tức giận đến đỏ bừng.

Chú Tông thấy cô như vậy thì trấn an: "Chuyện trước kia cũng là quá khứ rồi, cháu cũng đừng để trong lòng, đối cẩu nam nữ kia bị Tư lệnh giám sát, không thể quay lại được đâu."

Đồng Tuyết Lục cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ không thể bỏ qua chuyện này.

Nếu không có chuyện cải cách mở cửa, đúng là đội cấu nam nữ kia không về được, nhưng sau khi cải cách rồi, nếu họ không đi theo con đường chính trị, lúc nào họ cũng có thể quay về Bắc Kinh.

Cô nghĩ tới tình tiết trong sách, hẳn là mẹ của Ôn Như Quy đã quay về Bắc Kinh như vậy.

Nhưng về thì càng tốt, cô không sợ bọn họ trở về, chỉ sợ bọn họ không quay lại thôi

- -- Chỉ cần bà ta dám quay về, chắc chắn cô sẽ khiến bà ta một đi khong trở lại!

Bây giờ vẫn chưa cải cách mở cửa, sợ là một thời gian nữa người phụ nữ đó sẽ quay lại Bắc Kinh, nhưng mà không sao, cô chờ bà ta.

- -- Núi và sông, rồi cũng có ngày gặp nhau thôi!

Sau khi nghe chú Tông kể lại, Đồng Tuyết Lục giận đến mức ăn không ngon suốt mấy ngày, trong lòng chưa từng thấy xót cho một người như vậy.

Tiếc là Ôn Như Quy đang ở căn cứ thực nghiệm Tây Bắc, cô không có cả cách thức liên hệ, nên có muốn nghe giọng nói của anh cũng không được.

===

Mấy hôm sau, Tô Việt Thâm lại dẫn Tiểu Cửu tới Đồng gia.

Sau khi Cố Dĩ Lam gặp chuyện không may, Đồng Tuyết Lục có đưa mấy anh em Tiêu Miên Miên tới Tô gia thăm Tiểu Cửu mấy lần, nhưng tất nhiên, trạng thái tinh thần của Tiểu Cửu không được ổn lắm.

Trái ngược với nửa tháng trước, hình như cậu bé đã gầy hơn, cuối cùng không nhìn ra được khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trước kia nữa.

Tô Việt Thâm đưa hoa quả và đồ ngọt mình mang qua, bảo: "Chúng tôi tới là để cáo biệt với mọi người."

Đồng Tuyết Lục hơi run rẩy: "2 người là muốn qua bên Việt Đông đấy à?"

- -- Thật ra cô tuyệt đối không ngạc nhiên khi nghe lời này của Tô Việt Thậm.

Tô Việt Thâm đã bị cách chức rồi, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không thể quay về làm việc trong chính phủ được. Dù có nhờ được quan hệ mà quay lại một lần nữa, cũng sơ đời này anh ta chỉ có thể đảm nhận một cái chức nhỏ chẳng quan trọng gì.

Với tính cách của Tô Việt Thâm, chắc chắn anh ta không cam lòng, chưa kế Cố Dĩ Lam cũng bị đưa qua Việt Đông rồi, hẳn một nhà bọn họ nên đi theo cùng.

Đây cũng là chuyện tốt, sang năm sau khi cải cách kinh tế, Thâm Quyến sẽ được chọn làm đặc khu kinh tế đầu tiên. Kinh tế sẽ phát triển nhanh chóng, đến lúc đó, cơ hội của Tô Việt Thâm tới rồi.

Tô Việt Thâm gật đầu: "Tôi muốn qua đó xem có đường sống nào để phát triển không."

- -- Ở Bắc Kinh này, anh ta phải chịu khó khăn đủ mặt, khó mà vươn lên được.

Đồng Tuyết Lục xoa xoa cái đầu của Tiểu Cửu: "Qua bên đó cũng tốt, chỉ là sau này không thể nhìn thấy Tiểu Cửu đáng yêu nữa rồi."

Đầu Tiếu Cửu tựa vào trên đùi cô, cọ vào vô cùng thân thiết: "Tiểu Cửu sẽ nhớ chị Tuyết Lục."

Đồng Tuyết Lục ôm cậu, hôn liên tục mấy cái, sau đó lại để cậu đi từ biệt Tiêu Miên Miên.

Tiểu Cửu đưa mấy món đồ chơi mình mang theo cho Tiêu Miên Miên: "Chị Miên Miên, Tiểu Cửu phải đi đến nơi xa rất là xa rồi, sau này không được gặp chị nữa, mấy thứ này tặng cho chị nè.".

Tiêu Miên Miên chớp đôi mắt to ngập nước: "Xa rất là xa là xa tới mức nào?"

Tiểu Cửu cúi đầu một cái, dùng tay ước lượng: "Là xa đến thế này này, bà nội nói sau này em không thể về đây nữa."

Tiêu Miên Miên thấy cậu bé vẽ khoảng cách phải nửa mét, chép miệng: "Đúng là xa rất xa rồi, hu hu Tiểu Cửu, sau này chị sẽ nhớ em đó!"

Nói xong lập tức rơm rớm nước mắt.

Vốn là Tiểu Cửu không muốn khóc, nhưng vừa thấy cô bé khóc, nước mắt của cậu cũng không kìm được.

- -- Cuối cùng thì 2 Cục Bột Nhỏ ôm nhau khóc ròng.

"Chị Miên Miên, Tiếu Cửu cũng sẽ nhớ chị lắm!"

Tiêu Miên Miên nhận lấy món đồ chơi mà Tiểu Cửu tặng, sau đó chân nhỏ chạy "bụp bụp" về lại phòng, lấy búp bê vải mà bà hàng xóm Thẩm Uyển Dung tặng ra đưa cho Tiểu Cửu.

"Tiếu Cửu, đây là búp bê chị thích nhất, sau này cho em đó, em phải đối xử tốt với nó, có biết không?"

Tiểu Cửu gật đầu như gà mổ thóc, nói: "Em biết rồi chị Miên Miên, sau này em sẽ ôm nó ngủ!"

Tiêu Miên Miên thấy biểu cảm chị cứ yên tâm như vậy thì chỉ vào vệt đen trên búp bê vải, nói: "Chị cũng thích ôm nó ngủ lắm, em xem đi, ở đây này, rồi nơi này nữa, đều là dấu vết từ nước miếng của chị để lại đó."

Biểu cảm Tiểu Cửu đầy sùng bái: "Sau này em cũng muốn để lại nước miếng trên mặt!"

Tiêu Miên Miên gật đầu, đoạn nhoẻn cái miệng nhỏ nhắn, nở nụ cười.

Tiểu Cửu nhìn cô bé, cũng nở nụ cười theo.

Đồng Tuyết Lục: "..."

- -- Thế giới của trẻ em, cô không hiểu được.

Cuối cùng thì Tô gia cũng đi rồi.

Ngày bọn họ rời khỏi Bắc Kinh, Đồng Tuyết Lục dẫn mấy anh em theo qua tiễn bọn họ.

Cô tặng cho Tô gia không ít lương khô có thể ăn trên xe lửa.

Tô gia vô cùng cảm kích, vì để báo đáp Đồng Tuyết Lục, bọn họ sẵn lòng bán lại tứ hợp viện cho cô với giá hời.

Đồng Tuyết Lục từ chối, còn bảo họ đừng bán tử hợp viện.

Tô Việt Thâm suy nghĩ rồi làm theo đề nghị của cô.

2 cục bột nhỏ Tiêu Miên Miên và Tiểu Cửu lại đứng trước xe lửa ôm nhau khóc rống một phen, còn hẹn nhau 5 năm sau phải gặp lại.

Đợi xe lửa khởi hành rồi, Tiêu Miên Miên ngẩng đầu lên, chớp mắt to hỏi: "Chị ơi, 5 năm là bao lâu nữa?"

Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu của cô bé: "Năm nay em 4 tuổi, nó bằng thêm một em nữa đó."

Tiêu Miên Miên suy nghĩ, rồi "quan lớn nhỏ thở dài: "Đến lúc đó em cũng già lắm rồi."

- -- Cũng già lắm rồi...

- -- Già lắm rồi...

- -- Già rồi...

Đồng Tuyết Lục: "..."

===

Thời gian trôi qua như chỉ trong chớp mắt.

Tháng 9 năm 1977, một tin tức đã làm chấn động cả nước.

[Sau khi được mời dự họp ở Bắc Kinh, Bộ Giáo dục quyết định khôi phục kỳ thi vào trường cao đẳng đã bị ngừng lại 10 năm rồi!]

Sau khi Đồng Tuyết Lục nhận được tin thì tuyên bố muốn tham gia thi tuyển, cũng từ chức vị trí quản lý của tiệm ăn Đông Phong.

- -- Tin này vừa truyền ra, mọi người lại kinh sợ lần nữa.

[HẾT CHƯƠNG 107]