===

Sau khi Đồng Tuyết Lục biết tin tức này, cô cảm thấy dù Đồng Chân Chân không điên, nhưng cũng chẳng khác gì lắm.

Dù cô ta không biết Hướng Bành là người đồng tính, nhưng lúc trước 2 nhà Hướng - Phương ồn ào như vậy hẳn cô ta cũng nghe thấy ít nhiều.

- -- Lấy một kẻ vong ân bội nghĩa của Hướng gia như vậy, cô ta sợ bản thân chết chưa đủ nhanh à?

Không thể không nói tầm nhìn của Đồng Chân Chân tốt quá, trước kia thì để ý tên cuồng giết vợ Nghiêm Vĩnh An, bây giờ lại ưa cái tên đồng tính lừa hôn Hướng Bành.

- -- Đỉnh!

- -- Quá đỉnh!

Phương Tĩnh Viện vừa ăn cháo mè đen vừa tiếp lời: "Lần trước anh tôi lỡ miệng, anh ấy bảo Hướng Bành thích đàn ông, cô nói coi Đồng Chân Chân có biết chuyện đó không nhỉ?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tôi không rõ lắm, nhưng cô cũng đừng nói chuyện này ra bên ngoài."

Loại chuyện như vậy, trừ khi bắt được gian phu dâm phụ tại chỗ, nếu không nói truyền ra ngoài sẽ rất dễ bị đối phương bị cắn ngược lại một cái.

Phương Tĩnh Điện: "Cô yên tâm, miệng tôi khá kín đó, cô nói cho tôi biết chuyện gì tôi tuyệt đối không nói với người khác đâu! Phải rồi, hôm trước anh tôi lại tiếp cận thất bại, cô bảo xem có khi nào cả đời anh ấy cũng không lấy được vợ không?"

Đồng Tuyết Lục: "..."

- -- Cô chắc là miệng cô kín lắm à?

Phương Tĩnh Viện đi rồi, Đồng Tuyết Lục vào phòng sách nói chuyện Đồng Chân Chân với mấy anh em.

Cô kể giản lược chuyện Nghiêm Vĩnh An một lần rồi còn nói thêm: "Bây giờ hắn trong lòng cô ta rất hận chị. Mặc dù cô ta không dám xuống tay với chị nhưng chị lo cô ta sẽ tìm tới các em."

Đồng Gia Tín siết tay bảo: "Nếu cô ta dám tới đây, em nhất định sẽ đánh cho cô ta một trận!"

Tiêu Miên Miên ở bên cạnh cũng nắm tay nhỏ lại, giọng mềm mại cũng giận dữ: "Miên Miên đánh cô ta!"

Đồng Tuyết Lục: "Các em không cần quan tâm, nhỡ cô ta tìm người chặn các em nửa đường, chắc chắn các em không phải đối thủ của bọn chúng. Bắt đầu từ ngày mai, tan học rồi các em về nhà chung với bạn học, cố gắng không ở lại bên ngoài, có biết chưa?"

Tiêu Gia Minh gật đầu: "Em biết rồi, tan học xong em sẽ về."

Đồng Tuyết Lục hài lòng gật đầu, tầm mắt dừng lại trên người Đồng Gia Tín.

Cậu ta bị trúng tim đen thì gãi đầu: "Nhưng mà chị ơi, chẳng lẽ sau này ngày nào chúng ta cũng phải làm vậy à?"

Mỗi ngày chỉ có 2 nơi để đi là trường học và nhà, hôm nào cũng vậy chắc khó tránh chán nản nhỉ?

Trước đó thời tiết rất lạnh, vậy nên vừa tan học là cậu ta lập tức trốn về nhà. Bây giờ trời càng ngày càng nóng, cậu ta đã hẹn đến bờ sông câu cá với bạn học rồi.

Đồng Tuyết Lục bảo: "Ít nhất là nửa năm này em phải làm vậy."

Nhất định cô phải tìm cách loại trừ tai họa ngầm Đồng Chân Chân kia trong vòng nửa năm, nếu không đó sẽ là uy hiếp với 3 anh em.

Đồng Gia Tín suy nghĩ rồi gật đầu: "Vậy thì được. Nhưng mà chị ơi, em muốn ăn miến chua cay được không?"

(*) Miến chua cay Trùng Khánh: được làm từ bột khoai lang và nước súp đậu tương, tương ớt, nhiều dấm và dầu ớt. Vị chua vừa phải kết hợp cùng độ cay nồng kích thích vị giác làm dậy lên vị ngon đến lạ kỳ.

Đông Tuyết Lục lập tức xem thường: "Biết ngay em sẽ thừa cơ đưa điều kiện mà. Đi đi, bây giờ chị sẽ đi làm cho các em."

Đồng Gia Tín phấn chấn nhảy dựng lên, nhếch miệng cười nói: "Chị ơi, chị yên tâm, sau này em tan học ra là sẽ về nhà đúng giờ!"

Đồng Tuyết Lục đi vào bếp, lấy miến khoai lang trong tủ gỗ ra.

Số miền này là do cô làm xong từ trước, bây giờ muốn ăn miến chua cay thì mang thẳng đi ninh là được.

Tiếp đó cô lấy dầu ớt, giấm hành gừng, bột tiêu, nước tương và muối làm gia vị, sau đó lại cho thịt lợn xay vào xào cùng với tương đậu cay.

Tiếp theo, cô trộn gia vị với thịt xay và miến trong bát, thả hành thái lên, thêm đậu que chua và rau mùi nữa là hoàn thành.

Đồng Gia Tín đã canh giữ một bên như con mèo tham lam từ lâu, nhìn cái bệ bếp mà 2 mắt đầy "khao khát", giống như sắp nhỏ nước miếng đầy đất.

Miến chua cay được làm xong, cậu ta cũng không quan tâm bát có nóng không, lập tức bưng lên bỏ chạy.

Miến chua cay nóng thơm ngon, chua mà không ngấy, xuân hạ thu đông, ăn vào mùa nào cũng hợp cả.

Đồng Gia Tín xì xà xì xụp, chẳng mấy chốc đã ăn hết một bát lớn miến chua cay.

- -- A, thật sự là ngon quá đi mất!

- -- Nếu ngày nào cậu ta cũng được ăn miến chua cay, vậy còn tìm cá gì nữa chứ?

===

Lúc này, tâm trạng Đồng Chân Chân lại vô cùng không ổn.

Cô ta trừng mắt với Hướng Bành ở trước mặt: "Nói đi, anh lại muốn tôi làm gì nữa?"

Sau khi được Sở Kiểm sát phóng thích, cô ta vẫn luôn xui xẻo đến tận bây giờ.

Đầu tiên là bị Hội Liên hiệp Phụ nữ sa thải, về nhà rồi thì phải chịu sự kỳ thị của người nhà, sau đó còn bị Hướng Bành uy hiếp phải kết hôn với anh ta.

Vì trong tay anh ta có lá thư mà trước kia cô ta viết cho Nghiêm Vĩnh An. Anh ta lấy cái đó ra uy hiếp cô ta, nếu bản thân không làm theo lời nói của anh ta, người này sẽ giao lá thư cho Sở Kiểm sát.

Nếu thật như vậy, cô ta và Nghiêm Vĩnh An không chỉ tạo ra anh hùng giả, còn làm giả khấu cung, chịu phạt cả 2 tội, sợ là cô ta phải bị phán hơn 10 năm tù.

Hướng Bành nhìn cô ta bảo: "Cô có thể sống sót ra khỏi Sở Kiểm sát là Bộ trưởng Nghiệm tốt bụng thành toàn cho cô. Vậy nên suốt quãng đời còn lại, cô phải cung kính phục vụ Nghiêm gia!"

Đồng Chân Chân nhíu mày lại: "Anh nói lời này nghĩa là sao?"

Hướng Bành trả lời: "Bộ trưởng Nghiêm đã nói tôi biết chuyện cô có thể đoán trước tương lai từ lâu rồi. Ông ấy nói cô bảo ông ấy năm sau quốc gia sẽ tiến hành cải cách kinh tế, đến lúc đó ai cũng được kinh doanh, kinh tế quốc gia sẽ phát triển nhanh chóng. Tôi nói không sai chứ?"

Mặt Đồng Chân Chân bình tĩnh: "Nếu anh biết rồi, vì sao còn tới hỏi tôi nữa?"

Hướng Bành đi lên trước nắm lấy cằm cô ta: "Đồng Chân Chân, chú ý thái độ cô khi nói chuyện với tôi, nếu không tôi khiến cô sống không quá ngày mai đấy!"

Lửa giận trong lòng Đồng Chân Chân bốc cháy hừng hực: "Anh bỏ ra!"

Hướng Bành thu tay lại, lấy một cái khăn ra khỏi quần, lau tay: "Tôi và cô đều không thể quay lại làm việc cho nhà nước nữa rồi, năm nay chúng ta kết hôn, sau đó cùng học đại học. Sang năm chúng ta vừa đi học vừa làm kinh doanh, trong vòng 10 năm, chúng ta sẽ trở thành nhà giàu số một ở Trung Quốc!"

Vốn Đồng Chân Chân đã cảm thấy vô cùng khó chịu với hành vi lau tay của anh ta, bây giờ nghe được lời này thì 2 mắt lập tức sáng lên: "Anh biết làm kinh doanh à?"

Hướng Bành cười lạnh một tiếng: "Ít ra cũng hiểu biết hơn cô, nhưng vì chuyện cô có thể biết trước tương lai, cô phải phối hợp với tôi!"

Đồng Chân Chân đánh giá Hướng Bành.

Người đàn ông trước mặt này có bề ngoài tuấn tú, dáng người cao gầy, phải nói là còn đẹp hơn cả Nghiêm Vĩnh An, quan trọng nhất là anh ta trẻ hơn Nghiêm Vĩnh An.

Nghĩ vậy, cô ta đi về phía Hướng Bành: "Muốn tôi phối hợp với anh, chẳng lẽ anh không nói được chút gì đó dễ nghe à?"

Nói xong, cô ta ngồi lên đùi Hướng Bành. Ngờ đâu, người này xem cô ta như ôn dịch vậy, đẩy mạnh cô ta ra không hề suy nghĩ.

Rồi Đồng Chân Chân ngã khuyu xuống đất, suýt nữa mông nở hoa rồi: "Hướng Bành, anh bị bệnh à?"

Hướng Bành nhìn cô ta với vẻ chán ghét: "Tôi nói cô hay, sau khi kết hôn rồi, chúng ta chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, sau này cô đừng động vào tôi!"

Lửa lòng của Đồng Chân Chân lại bùng lên: "Anh bài xích tôi như vậy, vì sao còn phải kết hôn với tôi?"

Hướng Bành cười bảo: "Không kết hôn với cô, cô chạy mất tôi đi tìm thế nào?"

Mày của Đồng Chân Chân nhướng lên: "Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không sinh con sao? Không sinh con thì thành nhà giàu là sao chứ?"

Hướng Bành: "Sau khi trở thành nhà giàu nhất, chúng ta chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho 2 người con của Bộ trưởng Nghiêm. Nói cách khác, nửa đời sau của chúng ta đều phải cống hiến cho Bộ trưởng Nghiêm!"

Biểu cảm Đồng Chân Chân mê man: "Bộ trưởng Nghiêm sẽ bị xử bắn nhanh thôi, vì sao anh còn muốn cống hiến cho ông ta nữa?"

Trên mặt Hướng Bành hiện lên 2 vết đỏ ửng: "Bộ trưởng Nghiêm là ân nhân cứu mạng của tôi, dù gì cô cũng phải làm theo lời tôi nói."

Đồng Chân Chân thấy khuôn mặt anh ta tự nhiên ửng đỏ, đầu óc đột ngột lóe lên, nhìn anh ta có vẻ không tin nổi: "Anh... không phải anh thích đàn ông đấy chứ?"

- -- Mà người đàn ông đó còn là Nghiêm Vĩnh An nữa!

Mặt Hướng Bành lại lạnh xuống: "Câm miệng của cô lại cho tôi, cô nên biết là điểm yếu của cô vẫn còn trên tay tôi đấy!"

Bắt đầu từ năm 18 tuổi, anh ta đã biết bản thân không thích phụ nữ, hơn nữa còn vô cùng ghét bỏ việc phụ nữ chạm vào mình, nhưng lúc đó anh ta không hiểu bản thân có tật xấu gì nữa.

Mãi đến khi anh ta đến Cục Giáo dục, gặp được Nghiêm Vĩnh An bấy giờ mới chỉ 25, ngay giây phút đó, tim anh ta bắt đầu đập liên tục, ngày nào cũng mong được gặp người đó.

Làm việc cho nhà nước, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ bị kẻ khác kéo tuột xuống, vậy nên, trước khi gặp chuyện không may, Nghiêm Vĩnh An bèn nói bí mật của Đồng Chân Chân cho anh ta, còn sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện.

Vốn dĩ Nghiêm Vĩnh An bảo lãnh cho Đồng Chân Chân ra, cũng vì ông ấy muốn nắm giữ Đồng Chân Chân trong tay.

Nếu Đồng Chân Chân bị đưa tới nông trường, ông ấy lo Đồng Chân Chân có thể lợi dụng khả năng dự đoán tương lai mà tìm cho bản thân một kẻ có quyền thế.

Vậy nên, khi đó Nghiêm Vĩnh An bảo lãnh Đồng Chân Chân ra ngoài, sau đó lại muốn anh ta cưới Đồng Chân Chân, đấu lại bên ngoài, đợi ông ấy ra khỏi nông trường.

Nhưng họ ngàn tính vạn tính, lại không ngờ Tô Việt Thâm sẽ tố cáo Nghiêm Vĩnh An, giết vợ.

Nghiêm Vĩnh An cũng bị bắn chết, anh ta đau khổ hơn bất kỳ ai, hận không thể giết Tôi Việt Thâm để báo thù cho Nghiêm Vĩnh An!

Tuy nhiên, hiện tại trong tay anh ta không quyền không thế, chỉ có thể "ngủ đông" để nghỉ ngơi dưỡng sức. Anh ta có thế cưới Đồng Chân Chân như kế hoạch của Nghiêm Vĩnh An trước đó, rồi phấn đấu trở thành người giàu có nhất.

- -- Đến khi đó rồi, cũng là lúc anh ta báo thù cho Nghiêm Vĩnh An!

Đồng Chân Chân phát hiện được bí mật của người này, thấy ghê tởm đến mức muốn nôn hết ra ngoài.

Tuy nhiên, cô ta bình tĩnh suy nghĩ, nếu bọn họ trở thành nhà giàu nhất, cô ta có thể lấy tiền mua mạng của Đồng Tuyết Lục.

Nghĩ đến đây, 2 mắt cô ta lại sáng bừng lên: "Tôi có thể hợp tác với anh, nhưng sau khi thành nhà giàu nhất rồi, anh phải giúp tôi đối phó với Đồng Tuyết Lục, nếu không tôi thà đế anh giết tôi ngay bây giờ còn hơn!"

Hứa Bành cười nhạo một tiếng: "Không thành vấn đề."

Đồng Chân Chân đứng dậy khỏi mặt đất: "Vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!"

- -- Hướng Bành muốn lợi dụng cô ta, vậy sao cô ta không thể lợi dụng Hướng Bành?

Tương lai sau khi trở nên giàu có rồi, cô ta sẽ độc chết Hướng Bành.

- -- Đến lúc đó, cô ta sẽ trở thành nữ đại gia giàu có nhất Trung Quốc.

- -- Về phần con cái của Nghiêm Vĩnh An?

- -- Ha ha, đi chết chung đi!

===

Đồng Tuyết Lục không biết 2 người Đồng Chân Chân và Hướng Bành đã hợp tác thành công.

Sau khi dặn dò 2 anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín, sáng hôm sau, lúc đưa Tiêu Miên Miên qua Ngụy gia, cô cũng nói cho Thẩm Uyển Dung một tiếng.

Thẩm Uyển Dung bảo cô yên tâm, nói bà ấy nhất định sẽ trông chừng Cục Bột Nhỏ.

Bình thường Tiêu Miên Miên đều ở Ngụy gia không ra ngoài, vậy nên thật ra cô cũng không lo.

Tuy chuyện lần trước cô bị Cục Bảo vệ Chính trị Bộ Công an mời về điều tra không truyền ra ngoài quá rộng, nhưng vẫn có phần ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm ăn.

Trong một khoảng thời gian ngắn, mấy người lo lắng mình vô tội bị liên lụy nên cũng không dám đến tiệm ăn dùng cơm.

May mà bình thường việc kinh doanh của tiệm ăn rất ổn, thiếu một phần nhỏ người cũng không ảnh hưởng gì.

Bây giờ đã là cuối tháng 5, tới tháng 12, kỳ thi vào đại học sẽ diễn ra. Nếu không còn nhiều việc nữa, vậy họ cố gắng ôn tập vậy.

Đồng Tuyết Lục mang tập sách lý hóa trước đó mẹ Tiêu đưa tới tiệm ăn, đoạn phát cho mỗi nhân viên trong tiệm mỗi người một phần.

- -- Cần thì tự mang dùng, không cần có thể đưa về cho người thân.

Phần thưởng này khiến mấy nhân viên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là một phần tâm ý nên mấy người bọn họ cũng cảm kích nhận lấy tập sách.

Vốn Đông Chân Chân tưởng là tiệm ăn của Đông Tuyết Lục sẽ bị ảnh hưởng rối lợi nhuận sẽ bị tuột dốc không phanh. Thậm chí Đồng Tuyết Lục sẽ bị cách chức quản lý tiệm ăn, không ngờ căn bản lợi nhuận tiệm ăn chẳng bị ảnh hưởng bao nhiêu cả, người kia cũng ngồi vững trên vị trí quản lý.

- -- Tức chết cô ta rồi!

Tan làm, mẹ Đồng về đến nhà, thấy cô ta bày bừa trong nhà ra thành đống hỗn loạn, không kìm được mà nhướng mày lên: "Bây giờ con không làm việc, ít ra cũng phải ở nhà phụ giúp gì chứ, con xem con bày bừa nhà cửa thành cái gì rồi kìa?"

Từ sau khi Đồng Chân Chân thất nghiệp, cô ta luôn cảm thấy mọi người trong nhà ghét bỏ mình, nghe vậy thì lập tức khó chịu: "Con vẫn luôn như vậy đấy, trước kia không thấy mẹ nói con, bây giờ con không đi làm nên mẹ vừa thấy là gai mắt con phải không?"

Mẹ Đồng tức giận đến ngã ngửa: "Con đang nói cái gì vậy? Mẹ thấy gai mắt con từ lúc nào?"

Giọng Đồng Chân Chân căm hận: "Mẹ yên tâm đi, dù sao con cũng sắp lập gia đình rồi, cùng lắm thì lấy chồng xong con cũng không quay về như Đồng Tuyết Lục vậy!"

Mẹ Đồng giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng: "Cô... cô..."

Đồng Chân Chân cũng không thèm để ý bà ta, xoay người chạy.

Mẹ Đồng tức giận đến mức ngã ngồi trên sô pha, ôm ngực bật khóc bảo: "Nghiệp chướng, toàn là nghiệp chướng! Ông trời ơi, rốt cuộc đời trước con đã tạo cái nghiệt gì?

===

Đồng Chân Chân chạy ra khỏi Đồng gia, lang thang không mục đích trên đường hồi lâu, bỗng nhớ tới mấy anh em Tiêu Gia Minh.

Trước đó cô ta sắp kết hôn với Nghiêm Vĩnh An, trở thành phu nhân Bộ trưởng, tất nhiên cô ta không thèm quan tâm tương lai 3 anh em họ có thể trở thành "ông to bà lớn" không.

Lúc đó thậm chí cô ta còn xếp 3 người họ vào danh sách bị tiêu diệt chung với Đồng Tuyết Lục.

Nhưng bây giờ giấc mộng phu nhân Bộ trưởng đã mất, vậy việc lấy lòng 3 anh em kia trở nên rất quan trọng.

Nghĩ như thế, Đồng Chân Chân quay người đi về phía trường học.

Đến nơi rồi, vì có bảo vệ giữ cửa nên cô ta không vào được, đành phải đứng ôm cây đợi thỏ bên ngoài cổng trường.

Đợi hết mấy tiếng đồng hồ, cô ta ngồi xổm đến độ chân cũng run lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Đồng Gia Tín và mấy bạn học vui đùa cười cợt đi ra từ trong trường học.

Lúc nhìn thấy Đồng Gia Tín, suýt nữa là cô ta không nhận ra.

Hồi cô ta rời khỏi Đồng gia, Đồng Gia Tín vừa thấp vừa gầy, da đen thui, trông hệt con khỉ xấu xí.

Bây giờ thì Đồng Gia Tín cao lớn, làn da trở nên trắng đẹp, chưa kể quần áo mặc trên người còn tốt hơn những bạn học khác nữa.

Xem ra Đồng Tuyết Lục chăm sóc mấy anh em bọn họ rất tốt.

Trong lòng Đồng Chân Chân hừ lạnh một tiếng, nhếch môi lên đi qua: "Gia Tín, em tan học rồi à?"

Đồng Gia Tín nói với bạn học là tối hôm qua mình ăn miến chua cay, đang nói tới hăng say, phút chốc không nghe được tiếng nói của Đồng Chân Chân.

Đồng Chân Chân cho là cậu ta cố tình làm lơ mình, trong lòng bốc lửa một phen, giọng cũng cao hơn trước mấy đề-xi-ben: "Đồng Gia Tín, chị đang gọi em đó, em không nghe được à?"

Lần này Đồng Gia Tín nghe rồi, những người khác cũng nghe được rồi, ánh mắt đồng loạt dừng trên người Đồng Chân Chân.

Đồng Gia Tín quay đầu nhìn thấy Đồng Chân Chân, 2 mắt lập tức trừng lớn: "Cô tìm đến tôi làm gì?"

Đồng Chân Chân lộ ra nụ cười một lần nữa: "Gia Tín, đã lâu rồi chị không gặp em, hôm nay chị tới đón mấy anh em em đến tiệm ăn nhà nước ăn cơm nè."

Đồng Gia Tín "xùy một tiếng: "Còn lâu cô mới là chị của tôi, chị tôi xinh đẹp hơn cô, tài giỏi hơn cô. Cô là người xấu, còn lâu tôi mới đi ăn cơm với cô!".

Đồng Chân Chân tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không thể bộc phát ra ngoài: "Gia Tín, sao chị lại không phải chị em được? Mới hôm nào đây còn là chị bồng em đấy. Mau, mau lại đây."

"Đồng Chân Chân, nếu cô còn tới đây nữa, tôi sẽ tới đồn công an tố cáo cô dụ dỗ trẻ em đấy!"

Đồng Gia Tín nói xong thì làm mặt quỷ với cô ta, đoạn vắt giò lên chạy.

Đồng Chân Chân tức đến mức không thở ra hơi, suýt là giận đến hộc máu.

Đồng Gia Tín chạy về nhà nhanh như chớp, sau khi nhìn thấy anh hai ở cửa thì nói lại, việc này với cậu.

Tiêu Gia Minh: "Em làm đúng rồi, thấy cô ta phải bỏ chạy, đừng lôi thôi với cô ta."

Đồng Gia Tín gãi đầu: "Trước đó chị bảo em còn cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ đúng là bị chị ấy nói trúng rồi!"

Tiêu Gia Minh dặn dò cậu ta mấy câu, sau đó đi qua Ngụy gia dẫn Tiêu Miên Miên về.

===

Trên đường về nhà, Đồng Chân Chân càng nghĩ càng bực bội, cho là hắn bây giờ Đồng Tuyết Lục vẫn chưa về nhà, bèn quay đầu đi về phía Đồng gia.

Tiêu Gia Minh nghe thấy tiếng gõ cửa, ở bên trong hỏi vọng ra một tiếng: "Ai đó?"

Đông Chân Chân giả giong bảo: "Cá thư của mọi người đây, là từ Tây Bắc gửi tới."

Tiêu Gia Minh tưởng cô ta là bưu tá mới tới, nên ra mở cửa không hề nghi ngờ gì.

Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy mặt của Đồng Chân Chân.

"Cút ngay!"

Tiêu Gia Minh giận dữ rống một tiếng, định đóng sầm cửa, ai ngờ Đồng Chân Chân đè mạnh lại trước cậu.

"Gia Minh, em đừng có như vậy, chị vẫn nhớ các em lắm, em cho chị vào đi được không?"

Tuy Tiêu Gia Minh là một cậu bé, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn, chưa kể sức của cậu không bằng Đồng Chân Chân, cửa đã lập tức bị đẩy ra.

Tiêu Gia Minh bị đẩy cho lùi ra sau mấy bước: "Đồng Chân Chân, tốt nhất là bây giờ cô đi ngay đi, không tôi gọi người liền đó!".

Đồng Chân Chân thấy 2 anh em bọn họ người này còn khó hơn người kia, cũng giận dữ không chịu được: "Gia Minh, trước kia lúc cha mẹ còn ở đây, tình cảm chúng ta tốt biết bao nhiêu..."

Tiêu Gia Minh cắt ngang lời cô ta: "Tốt cái đầu cô á! Lúc cha mẹ tôi gặp chuyện không may, cô cũng không xuất hiện, cô có mặt mũi nào mà nói tình cảm chúng ta tốt?"

Đồng Chân Chân không khống chế được lửa giận: "Gia Minh, em bị con nhỏ Đồng Tuyết Lục kia mê hoặc rồi, chị mới là người thật lòng suy nghĩ cho các em."

Lúc này Đồng Gia Tín ở bên trong nghe thấy động tĩnh chạy ra: "Người xấu nhà cô, sao cô còn tới nữa?"

Đồng Chân Chân giận dữ tới mức mặt đỏ bừng: "Chị phải đến nông trường còn không phải bị Đồng Tuyết Lục hãm hại sao? Chị nói với các em này, Đồng Tuyết Lục đang lợi dụng các em đó..."

"Thật à? Vậy mày nói xem tao lợi dụng các em ấy cái gì?"

Đồng Chân Chân còn chưa nói xong, bỗng phía sau có một âm thanh đột ngột truyền, tới.

Đồng Chân Chân sợ tới mức tay run lên, quay đầu nhìn Đồng Tuyết Lục, bảo: "Mày lợi dụng chức vị của Đồng gia để leo lên trên, đừng nói với tao mày yêu thương tụi nó cỡ nào. Nếu mày có chút tình cảm nào với Đồng gia, trước đó khi cha mẹ chết, mày cũng sẽ không không trở lại!"

"Còn nữa, lúc trước xảy ra chuyện cũng vì mày không muốn gặp họ, bọn họ mới có thế thương tâm khổ sở rồi xảy ra chuyện... "

"Bốp!"

Đồng Chân Chân còn chưa nói xong, mặt đã bị Đồng Tuyết Lục tát cho một cái.

Mặt vừa đau vừa rát, Đồng Chân Chân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con đĩ, mày dám đánh tao?"

Đồng Tuyết Lục nhếch môi cười bảo: "Thích đánh mày thì đánh, chẳng lẽ còn phải xem ngày nữa à?"

Đồng Chân Chân giận đến không chịu được, lao lên trên toàn liều mạng với cô.

Đồng Tuyết Lục đợi cô ta sáp lại gần rồi, giữ chặt lấy tay cô ta một phen, đẩy mạnh về phía sau.

- -- Một tiếng "phịch" vang lên.

Đồng Chân Chân bị ngã trên mặt đất, phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn.

Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội đó chạy lên ngồi trên người cô ta, đưa tay lên đánh vào ngực cô ta như bao cát.

- -- Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, một đấm vào ngực bên trái.

- -- Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, một đấm vào ngực bên phải.

Đồng Chân Chân đau đến lớn tiếng thét chói tai, hệt như con gà kêu khi bị cứa vào cổ vậy.

2 anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín: [Trợn mắt há hốc mồm. JPG]

- -- Sao một màn này lại quen thuộc thế nhỉ?

Ngụy gia thấy có động tĩnh, chạy tới nhìn, chứng kiến cảnh tượng này cũng giật mình.

Thẩm Uyển Dung: "Tuyết Lục, đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, người này tên là Đồng Chân Chân, lúc trước từng đánh Miên Miên. Bây giờ cô ta lại sắp tới cửa ăn hiếp 3 anh em, phiền bà đến đồn công an báo án giúp cháu!"

Thẩm Uyển Dung vội vã gật đầu: "Được, để bà bảo ông nội Châu Châu đi!"

Nói xong, bà ấy quay đầu bỏ chạy.

Đồng Chân Chân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Đồng Tuyết Lục, mày buông ra, mày không được đi tố cáo tao với cảnh sát!"

- -- Cái nơi như nông trường lao động cải tạo đó, dù có chết cô ta cũng không muốn quay trở lại!

Đồng Tuyết Lục nhếch môi cười bảo: "Mày tự tìm tới cửa nhận lấy cái chết, không thành toàn mày, vậy chẳng phải tạo phụ lòng tốt đẹp của mày rồi à?"

Trước đó cô còn đang nghĩ không biết phải đưa Đồng Chân Chân tới nông trường như thế nào, ai ngờ tự người này chủ động đưa bản thân tới đây tặng cho cô.

- -- Đúng là rất hiểu lòng người nha

Nói xong, cô tiếp tục đánh vào ngực cô ta.

Loại phụ nữ như Đồng Chân Chân này, muốn kiếm chuyện là kiếm chuyện, đánh một cái vào trên ngực trái, đánh tiếp một cái vào trên ngực phải.

- -- Trông nó méo đi.

Đồng Chân Chân đau đến hét to lên: "Mày điên rồi, mày mau thả tao ra!"

Đồng Chân Chân liều mạng giãy dụa, 2 anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín ở bên cạnh nhanh chóng hồi hồn lại, chạy lên, một người thì giữ tay cô ta lại, người kia giữ chân cô ta.

Đồng Chân Chân: "..."

- -- Đệt mẹ bọn mày aaaaa!

===

Chẳng mấy chốc, đồn công an đã cho nhân viên tới

Tất nhiên, khi bọn họ tới được nơi, cảnh họ thấy chính là Đồng Tuyết Lục tóc tại bù xù, còn thêm cả 3 anh em đang chảy nước mắt.

Đồng Tuyết Lục lau nước mắt bảo: "Đồng chí công an, Đồng Chân Chân ấy, lần trước cô ta đánh em gái tôi khiến nó bị thương, bị đưa tới nông trường lao động cải tạo, sau đó lại được cái tên tội phạm giết người Nghiêm Vĩnh Anh kia thả ra. Cô ta không chỉ không hối cải để làm người tốt, còn tới cửa ức hiếp em trai em gái tôi nữa, mong đồng chí công an giải quyết cho chúng tôi!"

Đồng chí công an thấy 3 anh em Tiêu Gia Minh vừa khóc đến mắt đỏ bừng, quần áo trên người cũng bẩn thỉu xốc xếch, tất nhiên trước đó đã bị đánh.

Miệng Đồng Chân Chân bị cột lại, 2 tay bị trói sau người, nghe như vậy thì muốn cãi lại: "Ưm ưm ưm..."

Thẩm Uyển Dung nói: "Tôi có thể làm chứng, là đồng chí nữ này chạy tới cửa đánh người!"

Đồng Gia Tín cũng lau nước mắt bảo: "Hôm nay cô ta còn chạy đến trường học tìm cháu, mấy chú không tin có thể đi hỏi bạn học của cháu!"

Đồng chí công an nói: "Mọi người yên tâm, một kẻ xấu xa tồi tệ như vậy, nhất định, chúng tôi sẽ khiến cô ta nhận trừng phạt thích đáng!"

Đồng Chân Chân liều mạng lắc đầu nguầy nguậy: "Ưm ưm..."

- -- Mau cởi miệng ra cho cô ta, cô ta mới là người bị hại được không hả?

- -- Mắt của mấy anh em Đồng Gia Tín đã được chà gừng rồi đó!

Nhưng viên cảnh sát chưa cho cô ta cơ hội mở miệng đã áp giải cô ta tới đồn công an, sau đó lại đưa thẳng vào trong ngục.

- -- Vô cùng nhanh – gọn – lẹ.

===

Đồng chí cảnh sát đi rồi, dáng vẻ Thẩm Uyển Dung vẫn còn sợ hãi: "Tuyết Lục, hay là tối nay bà qua bầu bạn với các cháu nhé?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không cần đâu bà Thẩm ạ, chắc chắn đồng chí công an sẽ không thả cô ta đi dễ dàng đâu."

Thẩm Uyển Dung thấy thế cũng không kiên trì nữa, hôm nay Ngụy Châu Châu có hơi không khỏe, trong lòng bà ấy cũng lo cho cháu gái nhỏ.

Đợi Thâm Uyển Dung đi rồi, lúc này Đồng Gia Tin mới chạy vụt tới vòi nước rửa mắt: "Má ơi, cay chết em rồi!"

Tiêu Gia Minh cũng vội vã kéo em gái đi rửa mắt.

Đồng Tuyết Lục lấy khăn tay lau mắt cho bọn nhỏ, thấy mắt cả 3 không có vấn đề thì mới yên lòng.

Đồng Gia Tín vui vẻ: "Chị ơi, ban nãy chị diễn kịch lợi hại quá đi mất, chị cũng không cần phải xát gừng, nước mắt nói đến là đến!"

Đồng Tuyết Lục dõng dạc nói: "Còn phải nói à!"

- -- Trước khi xuyên sách cô được phong là nữ diễn viên Oscar dân gian đấy!

Tối hôm đó, để chúc mừng chuyện Đồng Chân Chân bị tống vào tù, Đồng Tuyết Lục làm cho mấy anh em món sủi cảo cá thu.

Sủi cảo cá thu chính là lấy cá thu làm nhân của sủi cảo, mùi vị ngon mà dai, cực kỳ khác với sủi cảo bình thường.

Điểm quan trọng nhất khi làm món sủi cảo cá thu chính là nạo cá và quết cá thu.

Đối với Đồng Tuyết Lục mà nói, nạo cá là chuyện không thành vấn đề. Chỉ thấy tay chân cô lanh lẹ, nhanh chóng nạo xong 2 miếng cá thu, sau đó bỏ thêm dầu và nước cốt tiêu, trộn theo chiều thuận kim đồng hồ.

Trộn thịt làm nhân là một việc tốn sức, Đồng Tuyết Lục bảo 2 anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín cùng đến giúp mình.

Tiêu Miên Miên đứng bên cạnh thấy chị gái anh trai làm cả, cô bé cũng muốn giúp đỏ.

Nhưng mà Cục Bột Nhỏ còn bé, sức lực cũng yếu, dùng hết sức bình sinh cũng không trộn nhân cá được.

Đồng Gia Tín thấy vậy thì cười đến đau cả bụng.

Nhân cá được trộn đến khi đặc lại rồi bỏ thêm nấm hương, cà rốt và muối vào, đoạn mới trộn đều.

Phần vỏ của sủi cảo cá thu không giống với vỏ sủi cảo bình thường, nó mỏng hơn loại vỏ đó, mà nhân bên trong nhiều thì hơn một chút. Làm xong, họ lại thả vào nước để ninh.

Đợi ninh ổn rồi thì rải hành thái lên. Nước dùng đậm đà, sủi cảo cá thu tươi non dại dai, mùi vị vô cùng tuyệt vời.

Đồng Tuyết Lục đưa qua Ngụy gia một phần, sau đó mấy anh em ăn đến bụng tròn căng.

===

Lúc này, Đồng Chân Chân trong ngục giam đã đói tới bụng kêu ầm lên.

Đồng chí cảnh sát như quên luôn sự tồn tại của cô ta vậy, không ai đưa cơm cho cô ta, cũng không có ai đưa nước.

Lúc này cô ta vừa đói vừa khát, ngực còn đau ê ẩm từng đợt: "Có ai ở đây không, tôi muốn uống nước!"

Nhưng cô ta có gào đến họng hầu vỡ ra cũng không có ai tới.

- -- Cô ta cảm thấy chắc chắn viên cảnh sát cố ý.

Đồng Chân Chân đoán không sai, viên cảnh sát cố tình làm như vậy.

Ở đây là đồn công an của Thành Nam, vừa khéo là đồn của Phác Kiến Nghĩa.

Phác Kiến Nghĩa biết Đồng Chân Chân lại đi gây phiền phức cho mấy anh em Đồng Tuyết Lục, tất nhiên phải giúp đỡ, lập tức bảo đồng nghiệp trong đồn công an đừng đưa cơm chiều tới cho Đồng Chân Chân.

Một phạm nhân, nhưng lại là phạm nhân có quan hệ với Nghiêm Vĩnh An, tất nhiên người của đồn công an sẽ không thương xót Đồng Chân Chân.

- -- Vì thế, Đồng Chân Chân bị giam trong ngục, đói bụng cả tối.

Trước đó vì Đồng Chân Chân bị Nghiêm Vĩnh An uy hiếp, là người bị hại, đồn công an mới không đuổi cô ta về nông trường lao động cải tạo.

Nhưng bây giờ cô ta chết cũng không hối cải, hành vi độc ác như vậy, tất nhiên không thể dễ dàng buông tha.

Chưa kể có mấy người thúc đẩy sau lưng, chẳng mấy chốc Đồng Chân Chân đã bị án phạt.

Hình phạt của cô ta là 5 năm, ngày thứ 3 sẽ bị đưa tới nông trường lao động cải tạo.

Sau khi Đồng gia ở đại viện quân khu biết Đồng Chân Chân lại bị phạt, họ hoàn toàn không nói nổi nữa.

Mẹ Đồng giận đến mức tức ngực: "Đúng là nghiệp chướng mà, tôi chỉ mới nói nó mấy câu, sao nó đã bỏ chạy đi đánh người rồi?"

Còn là đi đánh mấy anh em Đồng Tuyết Lục nữa.

- -- Chẳng lẽ nó không biết ông nội Đồng Tuyết Lục là tư lệnh à?

Thái Xuân Lan "xì" một tiếng: "Đúng là cái đồ lắm chuyện, sao mới có một ngày mà nó đã không yên phận vậy rồi?"

Lần trước hành vi của Đồng Chân Chân không tính là nghiêm trọng, Đồng gia dựa vào quan hệ vẫn có thể cứu cô ta ra được.

- -- Nhưng lần này dù Đồng gia có muốn làm cũng vô ích.

Sau khi Hướng Bành biết Đồng Chân Chân bị phạt, anh ta giận đến mức quăng vỡ mấy cái bát trong nhà.

Đã bảo cô ta đừng có đi chọc Đồng Tuyết Lục, cô ta lại cố tình không nghe.

- -- Đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa!

Tuy nhiên, sau khi tự hỏi một ngày, anh ta quyết định vẫn kết hôn với Đồng Chân Chân như cũ.

Trước đó mẹ Hướng và cha Hướng không đồng ý cho anh ta cưới Đồng Chân Chân, bây giờ Đồng Chân Chân bị phạt rồi, anh ta vẫn kiên trì muốn làm như thế, 2 người giận dữ tới mức cùng vào bệnh viện.

Sau khi Đồng Chân Chân biết Hướng Bành kiên trì muốn kết hôn với mình, dù biết anh ta thích đàn ông thì lòng cô ta vẫn bị làm cho cảm động.

Cô ta cảm thấy Hướng Bành là người đối xử tốt với mình nhất trên đời này.

Trong lòng cô ta hạ quyết tâm, quyết định "nắn thẳng" Hướng Bành.

Đợi cô ta trở về rồi, 2 người bọn họ sinh mấy đứa nhỏ rồi cùng kinh doanh buôn bán, trở thành nhà giàu, cô ta lại xử lý con đĩ Đồng Tuyết Lục kia một phen!

- -- Nghĩ đến tương lai toàn là những ngày tốt đẹp, trong lòng cô ta ngập tràn hy vọng.

===

Giữa trưa, lúc ăn cơm, Phương Tĩnh Viện đạp xe tới tiệm ăn.

Cô ấy chạy như bay lên lầu, bĩu môi bảo: "Cô nói xem, cái tên Hướng Bành kia bị bệnh rồi à? Đồng Chân Chân đã bị phạt, vậy mà anh ta vẫn muốn cưới!"

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên khỏi sách vở: "Anh ta không phải bị bệnh."

- -- Anh ta đã biết khả năng nhìn trước tương lai của Đồng Chân Chân rồi.

Phương Tĩnh Viện trừng lớn mắt: "Không phải bệnh thì là gì? Chẳng lẽ Hướng Bành thật sự thích người đàn bà Đồng Chân Chân kia sao?"

Cô ấy thật sự không phải còn thích Hướng Bành, chỉ cảm thấy không được phục lắm.

Cô ấy cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn Đồng Chân Chân, gia thế bối cảnh cũng tốt hơn cô ta, vì sao Hướng Bành không thích mình, trái lại đi thích một người như Đồng Chân Chân vậy?

Đồng Tuyết Lục lấy một túi thịt bò khối trong ngăn kéo ra đưa cho cô ấy: "Cớ gì phải giận dữ vì một kẻ xấu?"

Là nữ chính trong truyện, vận may của Đồng Chân Chân thật sự tốt quá đi mất, một Nghiêm Vĩnh An đã chết rồi, bây giờ lại thêm một Hướng Bành nữa.

- -- Xem ra cô lại phải nghĩ cách đánh quái.

Ngờ đâu, chưa đợi cô nghĩ ra cách, một tin tức chấn động đã được truyền từ nông trường tới.

2 người Đồng Chân Chân và Hướng Bánh trúng độc mà chết.

===

Mà hôm nay vừa khéo là ngày tốt đồng chí Chu Diễm - một trong 3 con gà mờ trong tình yêu, kết hôn.

[HẾT CHƯƠNG 105]