Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Yến tiệc giao thừa năm nay chẳng khác mọi năm là bao, Hạ Tu Ngôn buồn bực và nhàm chán nhìn cảnh tượng cha hiền con thảo mười năm như một ở trước mắt. May rằng mỗi năm sẽ xảy ra chút chuyện không lớn không nhỏ trên yến tiệc, nếu chuyện đó không liên quan đến mình thì ngồi xem kịch vui cũng khá thú vị.

Năm nay là Ngô Thục phi, người đang được sủng ái nhất hậu cung, khơi chuyện. Chuyện là Đại hoàng tử Lý Hàm Đài qua năm sẽ đến tuổi đội mũ [1] nên chuyện hôn nhân của hắn trở thành chủ đề thảo luận trên bàn tiệc năm nay. 

[1]

“Hàm Đài đã có người trong lòng hay chưa?”

Lý Hàm Đài đứng dậy chắp tay đáp:

“Thưa vẫn chưa, nhi thần xin nghe theo sắp xếp của Phụ hoàng và Mẫu hậu.”

Trong các hoàng tử, hắn là người lớn tuổi nhất. Mặc dù hắn không phải do Hoàng hậu sinh ra nhưng Mẫu phi của hắn là người được Thánh thượng sủng ái nhất. Nhà bên ngoại của hắn lại có quyền có thế nên dù chưa qua lễ đội mũ hắn đã vào triều rèn luyện.

Ngô Thục phi ngồi một bên cũng phụ họa theo:

“Thần thiếp định sau dịp năm mới sẽ mở một đợt tuyển tú, lúc đó để Đài nhi nhìn các tú nữ một phen, nếu vừa ý ai thì đón vào phủ làm Trắc phi trước.”

Vua Tuyên Đức gật đầu nói:

“Cũng được. Việc này giao cho Hoàng hậu. Qua năm, nàng mở một đợt tuyển tú, xem trong đó có người nào thích hợp với Đài Nhi thì giữ lại.”

Hoàng hậu gật đầu đồng ý, Thái hậu cũng lên tiếng hỏi:

“Qua năm Như nhi cũng sẽ cập kê, đã chọn được tài tuấn nhà ai cho con bé chưa?”

Trần Quý phi thở dài nói:

“Ngài cũng biết Như nhi có tính cách như thế nào rồi. Đều do thần thiếp không quản giáo con bé từ nhỏ, bây giờ đã dưỡng thành tính tình ương bướng, mạnh mẽ như đám con trai. Nào có gia đình văn nhân xem trọng lễ nghi muốn dạm hỏi nàng dâu như vậy chứ?”

“Văn thần không ướm hỏi thì gả cho võ tướng cũng tốt.”

Vua Tuyên Đức vừa vuốt râu, vừa nhìn Lý Hàm Như nói:

“Như Nhi thích người như thế nào?”

“Nhi thần không muốn gả cho mấy thư sinh trói gà không chặt kia. Nhi thần là con gái của ngài, dĩ nhiên muốn gả cho một vị anh hùng anh tuấn uy vũ.”

Vua Tuyên Đức cười ha hả nói:

“Vậy Như nhi nói xem, như thế nào mới là anh hùng?”

Hôm nay tuy là gia yến của hoàng gia nhưng người không ở trong cung như Hạ Tu Ngôn, Trịnh Nguyên Vũ cũng được mời đến. Lý Hàm Như chỉ là cô gái mười bốn, mười lăm tuổi, dù ngày thường tính tình có mạnh mẽ thế nào, lúc bị hỏi đến chuyện này trước mặt bao nhiêu người vẫn có chút thẹn thùng. Lý Hàm Như  bướng bỉnh đáp:

“Ít nhất phải có võ nghệ không thua kém Nhị hoàng huynh.”

Lý Hàm Ý kiêu ngạo hừ nhẹ:

“Vậy ta e rằng hoàng muội không gả được cho ai rồi. Cùng thế hệ với chúng ta ở trong cung, chẳng mấy ai có võ nghệ tốt hơn ta đâu.”

Lý Hàm Như lườm Lý Hàm Ý phản bác:

“Chẳng mấy ai chứ không phải không có ai! Các sư phụ dạy võ thường ngày khen hoàng huynh vài câu thôi, thế mà hoàng huynh tưởng mình giỏi nhất thiên hạ rồi đấy à?”

“Vậy người nào hơn được ta?”

Lý Hàm Như phản ứng theo bản năng liếc mắt nhìn Trịnh Nguyên Vũ, đỏ mặt lẩm bẩm:

“Dù sao cũng không phải huynh!”

Lý Hàm Như chỉ liếc mắt rất nhanh, nhưng ngồi dự yến tiệc đều là những người tinh tường, ai cũng đều hiểu cả. Hoàng hậu cười nói:

“Nguyên Vũ cũng là con trai nhà tướng đấy, ngày thường khi luyện tập với Hàm Ý thì ai có võ nghệ tốt hơn?”

Bỗng nhiên bị điểm danh, Trịnh Nguyên Vũ hơi giật mình, vốn tính của cậu khá thành thật nên đứng dậy khiêm tốn đáp:

“Thưa nương nương, phần lớn là Nhị hoàng tử giành phần hơn ạ.”

Hạ Tu Ngôn cảm giác chuyện càng ngày càng thú vị. Quả nhiên ngay sau đó tiếng phản bác của Lý Hàm Tinh vang lên:

“Nhi thần thấy Nguyên Vũ đang khiêm tốn, để lại thể diện cho Nhị hoàng huynh mà thôi. Hồi chiều ở Ngự hoa viên chơi ném tuyết, Nhị hoàng huynh đã thua Nguyên Vũ đấy.”

Lý Hàm Ý chưa kịp phản bác thì Trịnh Nguyên Vũ đã mở miệng nói:

“Ném tuyết chỉ là trò chơi trẻ con, Nhị hoàng tử ném tuyết lợi hại nên bị mọi người nhằm vào thôi, sao có thể tính là thắng thua được.”

Cậu vừa dứt lời thì Lý Hàm Viên xúc động đứng lên, lắp bắp giận dỗi nói:

“Vậy, vậy chiều nay em cũng không ném tuyết lợi hại, sao mọi người còn ném em chứ!”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô bé khiến mọi người trong phòng cười oà, ngay cả Trịnh Nguyên Vũ cũng nhịn không được mỉm cười. Vua Tuyên Đức kéo con gái nhỏ ôm vào trong ngực, giả vờ mắng mấy người anh của nàng. Cứ như vậy cả phòng vui vẻ hoà thuận tiếp tục yến tiệc.

Trịnh Nguyên Vũ vừa ngồi xuống thì nghe Đức phi tựa như vô ý nói với Thánh thượng:

“Trịnh thế tử còn nhỏ đã biết khiêm tốn, không kiêu căng, đúng là mầm non hiếm có.”

Vua Tuyên Đức ôm Lý Hàm Viên trong tay, gật gật đầu rồi nhìn Trịnh Nguyên Vũ như vô ý hỏi:

“Nguyên Vũ cũng không còn nhỏ nữa, đã có ý với ai chưa?”

Bốn phía bỗng dưng trở nên yên tĩnh lạ thường, người tinh ý có thể đoán được dụng ý của vua Tuyên Đức. Trịnh Nguyên Vũ là con trai trưởng của tướng quân Trịnh Lữ, bị giữ lại trong kinh là do hoàng gia có ý muốn kết thân với nhà họ Trịnh, nhằm mượn lực của họ Trịnh ngăn chặn thế lực ở biên cảnh Tây Nam. Hiện  nay các nàng công chúa trong hoàng thất không nhiều, tuổi tác thích hợp nói chuyện kết thân chỉ có một mình Lý Hàm Như. Nếu lúc này Trịnh Nguyên Vũ tỏ ý muốn kết hôn với nàng thì Thánh thượng sẽ ngay lập tức ban hôn cho hắn cũng nên.

Đám người ở trong điện mỗi người có mỗi suy nghĩ riêng, ai nấy đều đồng loạt nhìn Trịnh Nguyên Vũ đang ngồi suy tư tựa như cân nhắc việc gì đó. Lúc này Lý Hàm Như cúi đầu rất thấp, không dám nhìn xuống chỗ Trịnh Nguyên Vũ. Một lúc sau, nghe tiếng áo quần sột soạt vang lên, Trịnh Nguyên Vũ bình tĩnh đứng dậy đáp:

“Thưa Thánh thượng, nam nhi chưa có công danh sự nghiệp, thần nào dám nghĩ qua việc thành gia. Hơn nữa, thần cũng chưa từng có ý với ai.”  

Trịnh Nguyên Vũ vừa dứt lời, cả điện im lặng như tờ, nụ cười trên môi của vua Tuyên Đức cũng nhạt đi. Hoàng hậu nhanh chóng hoà giải, che miệng cười nói:

“Thần thiếp còn nhớ tướng quân nhà họ Trịnh này lúc trẻ chính là tính tình này. Sau khi Y Thanh gả cho ông ta thường hay vào cung phàn nàn với thần thiếp rằng ông ta là đầu gỗ không biết phong tình đấy. Không nghĩ bây giờ cậu con trai của ông ta cũng có tính tình y như đúc.”

Thái hậu cũng nói thêm vào:

“Mấy cô gái trẻ thường thế đấy. Chẳng mấy ai ưa thích thư sinh nho nhã, văn thơ đầy bụng. Các nàng chỉ thích mấy anh chàng mạnh mẽ múa kiếm cầm thương thôi. Nhưng nghe lời của ai gia, qua hai ba năm mới biết, vợ chồng sống với nhau phải thực tế, nếu không khổ vẫn là do mình chịu thôi.”

Sắc mặt của vua Tuyên Đức tốt hơn một chút, thản nhiên nói:

“Người trẻ mang chí lớn cũng không xấu. Nguyên Vũ tuổi còn trẻ, có chí hướng này rất đáng quý.”

Bầu không khí trong điện dần dần bình thường trở lại, ngoại trừ Lý Hàm Như vẫn còn ngồi cúi đầu cắn chặt môi dưới sắc mặt rất khó coi.

Bỗng nhiên, Thái hậu quay đầu hiền lành nhìn Hạ Tu Ngôn, hỏi:

“Gần đây phụ thân của Ngôn nhi có gửi thư về không?”

“Thưa có.”

Hạ Tu Ngôn ngẩng đầu đáp, cậu không nghĩ ngồi yên xem kịch còn bị kéo lên đài làm diễn viên như thế này, trong lòng không khỏi thở dài:

“Phụ thân của thần chỉ hỏi thăm tình hình gần đây như thế nào, cũng không nói gì quan trọng.”

Vua Tuyên Đức bị chuyện này hấp dẫn, nói vào:

“Nửa năm vừa rồi Tu Ngôn đã chịu nhiều kinh hãi. Nếu Hoằng Anh biết, chỉ sợ trách người làm cậu như Trẫm đây không chăm sóc tốt cho con.”

Thái hậu thở dài nói:

“Vẫn nên đưa Ngôn nhi đến ở với ai gia thôi. Ai gia cũng thuận tiện chăm sóc cho thằng bé.”

“Tụi nhỏ đang tuổi ăn tuổi chơi, ở trong cung nhiều quy tắc gò bó, sợ tụi nó không quá thích đâu ạ.”

Hoàng hậu cười nói tiếp:

“Thần thiếp thấy vài ngày trước Tu Ngôn đi theo Thu Tư thần học bắn cung thì tinh thần phấn chấn hẳn, để thằng bé thường xuyên ra ngoài hoạt động nhiều một chút cũng tốt.”

Người trong điện bỗng nhiên kéo chủ đề câu chuyện đến bệnh tật của Hạ Tu Ngôn, nhưng cậu lại ngẩn người nhớ đến cuộc nói chuyện với Thu Hân Nhiên ở đài Quan Tinh chiều nay:

“Kỹ thuật bắn cung của thế tử phải để dành giết quân địch trong tương lai.”

“Kỹ thuật bắn cung giỏi cũng có thể dùng để ‘ném tên vào bình’, ai bảo nhất định phải ra chiến trường giết địch?”

“Thế tử học cưỡi ngựa bắn cung vì để ‘ném tên vào bình’ ư?”

“Mấy học trò ở Học cung đều học cưỡi ngựa bắn cung đấy, nhưng có mấy người trong đám học trò sau này sẽ lên chiến trường giết địch chứ? Cùng lắm thì chỉ ở trong cung nhàn nhã ném tuyết mà thôi.”

“Vậy thế tử định cứ mãi ở kinh thành Trường An hoa lệ này làm một người nhàn tản sao?”

“Làm một người nhàn tản có gì không tốt?”

“Thế tử thích thì tốt, nếu thế tử không thích thì đó là chuyện chẳng tốt chút nào.”



‘Nàng ấy lại hỏi ở kinh thành có thích hay không ư?’

Hạ Tu Ngôn khẽ vuốt ve ngọc bội đang đeo bên hông, rủ mắt thầm nghĩ cũng chỉ có đạo sĩ từ trên núi xuống như nàng mới có thể nói lời ngây thơ như thế.

“Tu Ngôn…”

Hạ Tu Ngôn giật mình chớp mắt một cái. Lý Hàm Phong ngồi một bên đang nhỏ giọng gọi cậu:

“Phụ hoàng hỏi cậu qua năm có muốn Người phái thêm vài thị vệ có võ công đến đệ trạch Công chúa hay không, tránh sau này phát sinh những chuyện như nửa năm qua.”

Hạ Tu Ngôn ngẩng đầu lên, bắt gặp bao nhiêu cặp mắt trong phòng đang nhìn chằm chằm chờ câu trả lời của cậu, thoáng do dự một chút rồi đứng lên nói:

“Cảm tạ Thánh thượng.”

Vua Tuyên Đức gật đầu, nhưng rất nhanh bị lời tiếp theo của cậu làm kinh ngạc:

“Nhưng mà, thần lúc dưỡng thương ở đệ trạch đã suy nghĩ kĩ càng. Rốt cuộc dựa vào thị vệ cũng không phải kế sách vẹn toàn, sau này thần cần phải luyện tập thêm võ nghệ, ít nhất lúc gặp nguy hiểm có khả năng tự bảo vệ mình, cũng tránh để cho Thánh thượng bận rộn ngày đêm còn phiền lòng lo lắng cho thần.”

Vua Tuyên Đức không ngờ trong thời gian dưỡng bệnh Hạ Tu Ngôn lại suy nghĩ được đạo lý như thế, chau mày nói:

“Nói là vậy, nhưng tập võ không phải chuyện một sớm một chiều. Từ nhỏ con đã yếu ớt nhiều bệnh, cũng không cần quá miễn cưỡng mình.”

Hạ Tu Ngôn cười khổ nói:

“Lúc thần ở Hoán Châu thì ỷ lại phụ thân, không chuyên tâm tập võ. Thần biết bây giờ muốn tập võ thì đã muộn, nhưng để nâng cao sức khoẻ, giảm chút bệnh tật cũng tốt. Bên cạnh thần đã có thị vệ thân cận là Cao Dương bảo vệ, nay Thánh thượng lại ban thêm nhiều thị vệ cho thần, sợ rằng thần sẽ lười biếng, không kiên trì luyện võ được mấy ngày.”

“Cái tính nết ép mình vào chỗ khó của Ngôn nhi giống mẹ nó như đúc!”

Thái hậu quay sang nhìn Hoàng đế nói:

“Tu Ngôn cũng không phải đứa bé hay gây sự, Hoàng thượng mặc kệ nó đi thôi.”

Thái hậu đã nói thế, vua Tuyên Đức cũng chỉ đành gật đầu, nhưng hôm nay liên tiếp bị Trịnh Nguyên Vũ và Hạ Tu Ngôn từ chối nhã ý nên chẳng có hứng thú uống rượu gì nữa, ngồi thêm một lát rồi nhanh chóng ra lệnh tan tiệc.

Hạ Tu Ngôn ra về khá muộn, lúc cậu từ nơi tổ chức yến tiệc đi ra thì hầu như tất cả người khác đều đã về hết rồi. Cao Dương đứng chờ ở bên ngoài, phủ thêm áo choàng cho cậu rồi cùng nhau đi dọc theo Ngự hoa viên ra cửa cung. Đi được nửa đường, Hạ Tu Ngôn lên tiếng:

“Hôm nay tôi đã đề cập đến việc luyện võ với Thánh thượng rồi.”

Cao Dương đang đi theo phía sau, bước chân chậm lại một nhịp, qua một lúc mới nói:

“Ngài nóng vội quá, chỉ sợ Thánh thượng sẽ sinh nghi…”

“Ba năm rồi. Dù nuôi thứ gì thì cũng đã trở thành đồ bỏ.”

Hạ Tu Ngôn cười khẩy một tiếng, khe khẽ nói:

“Huống chi tôi cũng không thể cả đời ngồi đợi ở thành Trường An này.”

Từ trước đến giờ Hạ Tu Ngôn là người có chủ ý nên Cao Dương cũng không nói thêm gì nữa. Lúc đi ngang qua đài Quan Tinh, Hạ Tu Ngôn bất giác ngẩng đầu nhìn nơi cao nhất vẫn còn sáng đèn trên đài Quan Tinh. Đây là nơi cao nhất trong hoàng cung, cũng là nơi duy nhất suốt đêm luôn sáng đèn.

Vào giờ học thiên văn, Bạch Cảnh Minh đã từng nói, mỗi người sinh ra đều được định sẵn bởi một vì sao. Quỹ tích của vì sao đó sẽ phản ánh vận mệnh một đời. Hạ Tu Ngôn rất khinh thường cách giải thích này. Cậu nghĩ nếu như vận mệnh của con người là do một vì sao quyết định, vậy sống trên đời này có ý nghĩa gì. Mặc kệ vì sao kia có quỹ tích như thế nào, cậu sẽ chỉ đi đến nơi mà cậu muốn đến.

– Hết chương 21 –