Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Sau mùa xuân, Lý Hàm Viên bước sang tuổi mười một. Hoàng hậu bắt đầu chính thức nuôi dạy Lý Hàm Viên như một cô gái sắp trưởng thành. Trước đây,  mỗi ngày Cửu Công chúa có thể đi theo các vị huynh trưởng đến Học cung nghe giảng, bây giờ hầu như cả ngày phải học thư họa và nữ công ở cung của Hoàng hậu. Các ma ma giáo tập càng ngày càng nghiêm khắc, không xem cô bé là trẻ con nữa. Thời gian gần đây của Cửu Công chúa Lý Hàm Viên thật sự rất vất vả.

Hoàng hậu vốn muốn Cửu Công chúa chuyên tâm học tập trong nội cung, nhưng đối với Lý Hàm Viên, các vị tiên sinh trong Học cung hòa ái dễ gần hơn các ma ma giáo tập rất nhiều, hơn nữa bởi vì cô bé còn nhỏ nên khi đi học ở Học cung các huynh trưởng rất cưng chiều cô bé, đi học ở Học cung chẳng khác gì đang đi chơi cả. Bây giờ không thể đến Học cung mỗi ngày chỉ có thể ở trong cung Hoàng hậu học thêu thùa nữ công, đương nhiên tiểu Công chúa không đồng ý.

Lý Hàm Viên đáng yêu dễ thương, bình thường rất được yêu quý, nên chỉ cần làm nũng với vua Tuyên Đức thì ông đã làm chỗ dựa cho cô bé:

“Đọc sách nhiều một chút cũng tốt, Tiểu Cửu muốn thì để con bé đi học đi.”

Hoàng hậu chẳng còn cách nào đành phải thuận theo. Bà cho phép Lý Hàm Viên đến Học cung dự thính ba ngày mỗi tuần, thời gian còn lại phải ở trong cung của bà học tập nữ công.

Lý Hàm Viên rất vui vẻ, nhân tiện còn cầu xin vua Tuyên Đức cho phép cô bé tìm một người bạn học cùng. Lý Hàm Viên chỉ đến Học cung dự thính nên bạn học của cô bé cũng không cần nghiêm chỉnh tuyển chọn, đơn giản tìm cho cô bé một người bạn chơi cùng là được. Vừa khéo lúc đó Lý Hàm Viên rất thích Thu Hân Nhiên nên chuyện làm bạn học này rơi vào lên đầu Thu Hân Nhiên.

Sáng hôm đó, Lý Hàm Viên ngồi trên khán đài của võ trường chống cằm xem trận thi đấu cưỡi ngựa đánh bóng của đám học trò trong Học cung. Thu Hân Nhiên đang ngồi bên cạnh cúi đầu chuyên tâm chép sách. Hôm qua Lý Hàm Viên quên học thuộc lòng bài tập, sáng nay tiên sinh gọi cô bé lên trả bài thì không đáp được. Tiên sinh định phạt roi nhưng roi chưa hạ xuống đã thấy đôi mắt của cô bé ngân ngấn nước mắt tựa như sắp khóc. Tiên sinh bất đắc dĩ thở dài không phạt roi nữa, chỉ phạt cô bé chép bài học không thuộc mười lần. Thế là vào khóa cưỡi ngựa đánh bóng, Thu Hân Nhiên phải giúp cô bé chép phạt.

Bây giờ đã là giữa xuân, trời ấm hơn rất nhiều, Lý Hàm Viên chăm chú ngồi chép được một lúc thì ném bút đi, vừa nhìn trận thi đấu dưới võ trường, vừa tán gẫu chuyện phát sinh mấy hôm nay ở trong cung với Thu Hân Nhiên ngồi bên cạnh:

“Hôm qua tiểu Lệnh vào cung tìm em đó. Cậu ấy kể rằng ở ngoài cung đang thịnh hành phong cách vẽ một đóa hoa nhỏ ở giữa hai lông mày. Em nhìn đóa hoa cậu ấy vẽ trên trán rồi, thật sự rất độc đáo. Cậu ấy đã hứa lần sau vào cung sẽ vẽ giúp em một cái đấy.”

Tiểu Lệnh là cháu gái nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, cùng là bạn thân của Cửu công chúa, hai người tuổi tác tương đương, thường hay tâm sự chuyện riêng tư với nhau. Thu Hân Nhiên dựa vào những lời tâm sự này mà tưởng tượng ra vị Hàn  cô nương này như thế nào. Ước chừng đó là một cô nương hay xấu hổ, thẹn thùng nhưng khá tâm tư tinh tế, à còn thích Hạ thế tử nữa chứ.

Khi biết Hàn tiểu thư thích Hạ thế tử, Thu Hân Nhiên ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi:

“Hàn cô nương thích điểm nào của Hạ thế tử thế?”

“Lần trước lúc vào cung tiểu Lệnh bất cẩn làm rơi mất khăn tay. Sau đó hình như anh Hạ nhặt được và trả cho ma ma quản sự. Tiểu Lệnh tò mò không biết anh Hạ, người nhặt khăn tay giúp cậu ấy có dáng vẻ ra sao, nên em đã giúp cậu ấy nhìn lén anh Hạ một cái. Đáng tiếc cậu ấy chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh ấy mà thôi.”

”Thu Hân Nhiên gật đầu:

“Hóa ra là như vậy.”

Ấn tượng của Thu Hân Nhiên  đối với Hàn cô nương lại tăng thêm một điểm, đó là ‘một cô nương thích xem mấy chuyện tài tử giai nhân vào lúc rảnh rỗi.

“Dạo gần đây em cảm thấy anh Hạ khang khác thế nào ấy…”

Lý Hàm Viên chống cằm nhìn các thiếu niên đang cưỡi ngựa đánh cầu ở dưới võ trường. Thu Hân Nhiên cũng ngẩng đầu lên xem cùng. Các thiếu niên ở trên sân chia thành hai đôi, một bên mặc áo đỏ, một bên khác mặc áo trắng, tay cầm gậy gỗ ngồi trên lưng ngựa.

Bình thường Hạ Tu Ngôn không tham gia các hoạt động ngoài giờ học của Học cung, nhưng kể từ sau cuộc đi săn mùa thu, Hạ Tu Ngôn lại khá quan tâm đến  khóa học cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay lại cùng tham gia thi đấu.

Hôm nay Hạ Tu Ngôn mặc trang phục màu trắng có tay áo hẹp theo kiểu người Hồ, chân đi ủng dài màu đen, trông rất phóng khoáng. Cậu có làn da trắng, mặt mày tuấn tú, khá nổi bật giữa đám người. Chỉ là từ lúc trận đấu bắt đầu, Hạ Tu Ngôn chỉ cưỡi ngựa ở phía cuối, chẳng chạy lên tranh cướp bóng với người khác. Dẫn đầu hai đội là Lý Hàm Ý và Trịnh Nguyên Vũ. Trịnh Nguyên Vũ mặc trang phục đỏ, bộ dáng vừa cưỡi ngựa vừa đánh bóng rất đẹp, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Lý Hàm Ý đang mặc trang phục trắng, cũng không thua kém, thúc giục ngựa lao nhanh tới, tranh bóng với Trịnh Nguyên Vũ. Ở giữa sân, quả bóng nho nhỏ cứ nảy lên nảy xuống không ngừng tựa như đang ở trong nồi súp sôi sùng sục. Những người còn lại vây ở hai bên phòng thủ nghiêm ngặt. Hai đội tranh giành bóng kịch liệt, chẳng ai nhường ai.

Đột nhiên Trịnh Nguyên Vũ chớp được thời cơ, vung gậy gỗ đánh bóng rẽ ngoặt một cái, thành công cướp được bóng đang ở dưới sự điều khiển của Lý Hàm Ý. Quả bóng bay lên không trung, lao vút về phía cầu môn của đội trắng.

Tiếng hoan hô hưng phấn của thành viên của đội đỏ đã đến bên miệng thì  nghẹn lại, quả bóng đang lao như bay kia bị chặn lại trên không bởi một người không biết ở đâu chạy đến. Một tiếng “bốp” vang lên, quả bóng lại bị đánh trở về sân của đội đỏ. Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, rất nhiều người chưa kịp hoàn hồn thì quả bóng đã đến gần chỗ của Lý Hàm Phong và bị cậu đón được, giục ngựa lao như bay đến gần cầu môn của đội đỏ. Chờ những người khác đuổi đến thì Lý Hàm Phong đã bắt lấy cơ hội đưa bóng vào trong cầu môn rồi!

Tiếng hoan hô cùng khen tặng vỡ òa cả võ trường, trong đó còn xen lẫn một vài tiếng tiếc nuối.

Ban đầu Lý Hàm Ý để mất bóng trên tay thì sắc mặt khá u ám, nhưng cuối cùng đồng đội Lý Hàm Phong thành công đưa bóng vào cầu môn đội bạn thì sắc mặt mới tốt hơn một chút. Trái lại, Trịnh Nguyên Vũ đang đứng giữa sân bóng lại quay đầu nhìn Hạ Tu Ngôn đứng ở đằng sau, đưa gậy lên cao thực lòng khen ngợi:

“Đánh tốt lắm!”

Hạ Tu Ngôn cũng chẳng biểu hiện gì, chỉ bình thản gật đầu như đáp lại rồi giục ngựa đi đến ngoài sân chờ đợi trận thi đấu tiếp theo.

Thu Hân Nhiên nhìn Lý Hàm Viên một lần nữa, hỏi:

“Công chúa, từ sau lần đi săn mùa thu lần trước, có thêm chuyện gì mới xảy ra không không?”

Lý Hàm Viên suy nghĩ đáp:

“Không có, hình như là tên bắn lạc hướng nên làm bị thương anh Hạ đấy.”

Cô bé nghĩ rằng Thu Hân Nhiên đang lo lắng cho vết thương của Hạ Tu Ngôn nên trấn an nói: “

Thái y cũng đã kiểm tra rồi, nói rằng vết thương anh Hạ không đáng ngại. Chị nhìn xem, anh ấy bây giờ cưỡi ngựa trông còn tốt hơn lúc trước đấy!”

Thu Hân Nhiên không biết đang suy nghĩ gì, chỉ lắc đầu. Nàng vừa đặt bút chép phạt lần thứ ba giúp Lý Hàm Viên, vừa nhắc nhở:

“Công chúa, buổi chiều ngài còn phải đến trong cung Hoàng hậu nương nương học tập đấy. Tôi nghĩ ngài nên tranh thủ thời gian chép nhiều hơn một chút đi ạ.”

Lý Hàm Viên nghe xong thì âu sầu, không nhìn trận thi đấu trên võ trường nữa, quơ lấy cây bút rồi chuyên tâm chép phạt.

Cứ như vậy được một lát thì Lý Hàm Viên lại bị thu hút bởi những âm thanh ồn ào ở dưới võ trường. Cô bé đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn. Hình như Lý Hàm Như đang cãi nhau cùng với người nào đó. Đã khá lâu rồi không thấy Lý Hàm Như, nghe nói nàng ấy bị Trần Quý phi cấm túc trong cung. Lúc này là lần đầu tiên nàng ấy xuất hiện lại.

Lý Hàm Viên và Thu Hân Nhiên ngồi khá xa nên chẳng nghe được bên dưới võ trường đang tranh luận cái gì, chỉ nhìn ra được hình như Lý Hàm Như và Lý Hàm Ý đang cãi nhau, Trịnh Nguyên Vũ đứng ở một bên hoà giải. Ban đầu Trịnh Nguyên Vũ có vẻ vẫn còn kiên nhẫn nói mấy câu, chẳng biết sao hai anh em Lý Hàm Như càng cãi càng căng thẳng, còn Trịnh Nguyên Vũ chỉ đứng chau mày chẳng nói thêm gì nữa.

Thu Hân Nhiên nhìn phản ứng của những người khác đang vây quanh, đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Phải chăng là Thất Công chúa và Trịnh thế tử cãi nhau?”

Lý Hàm Viên ngơ ngác đáp:

“Thất hoàng tỷ cãi nhau với anh Trịnh hả? Kia không phải là Thất hoàng tỷ và Nhị hoàng huynh đang cãi nhau sao…”

Cô bé đang nói giữa chừng thì chợt nhớ đến cái gì, nhích lại gần Thu Hân Nhiên nhỏ giọng nói:

“Cách đây không lâu có một chuyện xảy ra…”

Thu Hân Nhiên thấy bộ dạng thần bí thận trọng của Lý Hàm Viên, cũng bắt chước nhỏ giọng thì thầm:

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“Là chuyện Phụ hoàng nhắc đến hôn sự của Thất hoàng tỷ trong yến tiệc đêm giao thừa đó, Phụ hoàng hỏi Thất hoàng tỷ đã có người trong lòng chưa….”

Lý Hàm Viên kể tóm lược chuyện đêm đó một lần, còn bổ sung thêm:

“Em nghe nói tối đó trở về, Thất hoàng tỷ đã khóc một trận rất lớn, Quý phi nương nương rất tức giận, còn hạ lệnh nhốt Thất hoàng tỷ lại không cho phép đi ra ngoài đó.”

Thu Hân Nhiên gật đầu, đúng là chuyện này nàng mới nghe nói lần đầu. Lý Hàm Viên lại nhích gần thêm chút nữa, thì thầm:

“Hân Nhiên, chị nói xem, có phải là Thất hoàng tỷ thích anh Trịnh không?”

Cô bé vừa dứt lời, Thu Hân Nhiên còn chưa kịp đáp lại thì đã thấy nhân vật chính mà hai người vừa nói đó bước lên khán đài.

Lý Hàm Viên có vẻ chột dạ, ngậm miệng không nói gì nữa. Thu Hân Nhiên vội vàng đứng dậy hành lễ chào. Trịnh Nguyên Vũ không biết hai người đang bàn tán về mình, thấy Thu Hân Nhiên đứng dậy chào thì nhẹ nhàng khoát tay ý bảo nàng ngồi xuống. Cậu cười khổ giải thích:

“Tôi chỉ lên đây ngồi nghỉ một chút thôi, hai người chớ câu nệ.”

Thu Hân Nhiên nhìn xuống võ trường, thấy đội đỏ đã thay người mới. Lý Hàm Như đang mặc trang phục đỏ như lửa, nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của nàng ấy lúc này. Lý Hàm Như xông pha chẳng thua gì đám con trai, thậm chí khi tranh giành bóng, đám thiếu niên trên sân còn cố ý tránh cô nàng đang đeo gương mặt hằm hằm này xa một chút.

Thu Hân Nhiên ngồi xuống, cũng chẳng hỏi Trịnh Nguyên Vũ về chuyện vừa rồi. Lý Hàm Viên cũng đàng hoàng cầm bút lên chép phạt.

Trên khán đài bây giờ chỉ có ba người, Trịnh Nguyên Vũ ngồi một lúc thấy nhàm chán tiện tay cầm tờ giấy chép phạt mà Thu Hân Nhiên đã viết, cậu khẽ bật cười. Chữ viết của Lý Hàm Viên thì tròn trịa đáng yêu, chữ viết của Thu Hân Nhiên thì gọn gàng, thanh tú. Bây giờ là chép phạt thay nên Thu Hân Nhiên phải bắt chước kiểu chữ của Lý Hàm Viên. Chữ viết của một người làm sao có thể dễ dàng bắt chước được, vì vậy mấy chữ trên giấy của Thu Hân Nhiên sao chép nhìn vào có chút buồn cười.

Thu Hân Nhiên mặt dày, giả mắt điếc tai ngơ thì nghe Trịnh Nguyên Vũ hỏi:

“Cô chép thay thế này không sợ tiên sinh phát hiện sẽ phạt sao?”

Lý Hàm Viên vội nói:

“Không đâu, tiên sinh biết gần đây em học tập rất chăm chỉ nên sẽ không vì việc nhỏ này mà phạt em đâu.”

Lý Hàm Viên vội vàng giải thích kia của tựa như sợ lời nói của Trịnh Nguyên Vũ sẽ khiến người mà cô bé vất vả nài nỉ lắm mới đồng ý chép phạt giúp mình sợ chạy mất.

Trịnh Nguyên Vũ có vẻ đồng ý với cách giải thích đó, gật đầu nói:

“Vậy thì tôi cũng sẽ chép phạt giúp em một lần nhé.”

Cậu vừa dứt lời thì hai người ngồi cạnh đều ngẩng đầu lên, Thu Hân Nhiên thì kinh ngạc, còn tiểu Công chúa Lý Hàm Viên thì vui vẻ. Cửu công chúa nhanh nhẹn chìa cây bút trên tay của mình đến trước mặt Trịnh Nguyên Vũ, cảm động nói:

“Đúng là chỉ có anh Trịnh đối tối với Viên Nhi. Em…”

“Trịnh thế tử đã có lòng tốt muốn giúp, vậy ngài thay ta đi.”

Thu Hân Nhiên mặt dày chen ngang giữa chừng, đưa bút đang cầm trên tay cho Trịnh Nguyên Vũ, hùng hồn nói:

“Chép phạt thay cũng nên có chừng mực thì tiên sinh mới ậm ừ cho qua được. Nếu Công chúa không chép phạt ít nhất một nửa, tôi e rằng tiên sinh sẽ tức giận phạt nhiều hơn đấy. Lúc đó cái được không bù nổi cái mất.”

Lời của nàng nói có lý có cứ, Lý Hàm Viên đành bĩu môi, rầu rĩ thu tay lại, ủ rũ cúi đầu chép phạt tiếp. Trịnh Nguyên Vũ nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Cửu Công chúa, khẽ mỉm cười. Cậu liếc nhìn cây bút mà Thu Hân Nhiên đang đưa trước mặt, bỗng nhiên lên tiếng:

“Thu Tư thần nói rất đúng. Nếu như vậy tôi không nên tham gia vào mới tốt. Nếu không thì tiên sinh phát hiện ra có ba người chia nhau chép phạt lại càng tức giận đấy.”

Thu Hân Nhiên sững sờ, không ngờ Trịnh Nguyên Vũ lúc lật mặt còn có thể nói lời ngụy biện một cách hùng hồn như thế, hai mắt của nàng trợn tròn nhìn Trịnh Nguyên Vũ với vẻ không thể tin được, thấy cậu cười một tiếng thì mới biết thì ra cậu chỉ đang nói đùa.

Trịnh Nguyên Vũ đang muốn nhận cây bút trên tay của Thu Hân Nhiên thì đột nhiên từ võ trường có một vật gì đó lao vút về phía khán đài, đâm “Ầm” một tiếng vào cây cột ở gần đó tạo ra một âm thanh rất đáng sợ.

Tay cầm bút của Thu Hân Nhiên run lên, nàng nghe tiếng hét lớn của Lý Hàm Ý từ võ trường vọng lại:

“Quả bóng như vậy mà em cũng đánh lệch được hả? Lý Hàm Như! Mau ra khỏi sân đấu đi, được hay không?”

Ba người trên khán đài nhìn xuống chỗ ầm ĩ phía dưới thì thấy cả đám thiếu niên vẫn còn đang cưỡi ngựa trên sân, trong đó có một cô gái áo đỏ đang ngửa đầu nhìn về phía bên này với ánh mắt lạnh lùng thù địch. Sau khi cung nhân từ từ chạy đến nhặt quả bóng trở về võ trường, nàng ta mới quay đầu thúc ngựa trở về thi đấu.

Thu Hân Nhiên bất giác liếc cậu thiếu niên ngồi bên cạnh một cái, thấy sắc mặt cậu rất khó coi nhưng sau đó đã khôi phục lại bình thường.

“Thôi được rồi, để mình em tự chép phạt đi.”

Lý Hàm Viên đau khổ nói:

“Cũng gần xong rồi.”

– Hết chương 22 –