Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Lần tiếp theo Hạ Tu Ngôn vào cung đã là giao thừa. Ngày hôm trước tuyết rất lớn, rơi mãi tới tận buổi chiều mới ngừng, bây giờ vẫn còn một lớp tuyết dày tích trên mặt đất.

Hằng năm trong cung đều tổ chức yến tiệc đón giao thừa. Thái hậu thấy Hạ Tu Ngôn lẻ loi một mình ở kinh thành, cô độc đón tết như vậy quá thê lương nên năm nào bà cũng gọi cậu vào cung dự tiệc. Nhưng Thái hậu lại không hề biết, Hạ Tu Ngôn thà ở nhà ăn tết một mình chứ chẳng muốn tham dự mấy buổi yến tiệc nhàm chán ở trong cung.

Hôm đó, Hạ Tu Ngôn đến cung Phúc Khang khá sớm. Cậu đang ngồi đọc sách ở sảnh chính thì Cửu công chúa Lý Hàm Viên nắm tay bà vú tung tăng chạy vào. Trên người cô bé còn dính mấy hạt tuyết chưa tan, khuôn mặt nhỏ bị gió lạnh thổi đến mức hai gò má đỏ ửng, trên tay ôm một chú thỏ nhỏ làm bằng tuyết.

Lúc này Thái hậu đang ở trong nội điện nghỉ ngơi, bà vú của Cửu công chúa thấy trong sảnh chính chỉ có một mình Hạ Tu Ngôn thì vội vàng hành lễ chào và giải thích:

“Bẩm Hạ thế tử, công chúa chơi ném tuyết làm ướt trang phục. Nô tỳ sợ ngài ấy bị cảm lạnh nên đưa ngài ấy đến đây để thay đổi trang phục mới ạ.”

Bà vừa nói vừa chỉ tay về phía mấy cung nhân đang cầm trang phục mới và lò sưởi tay cho Cửu công chúa. 

Hạ Tu Ngôn nhìn sang Lý Hàm Viên thấy cô bé chạy chậm đến gần, cẩn thận nâng niu chú thỏ nhỏ bằng tuyết như đang hiến vật quý đến trước mặt của cậu:

“Anh Hạ, anh xem chú thỏ nhỏ này đáng yêu không nè?”

“Ừm, đáng yêu lắm.”

Cậu để cuốn sách đang đọc xuống, giọng điệu pha chút tán dương nói:

“Công chúa tự mình làm đấy à?”

“Không phải, là do chị Hân Nhiên làm đấy.”

Lý Hàm Viên rất vui vẻ, nói tiếp:

“Chị Hân Nhiên làm tận mấy cái cơ. Chị ấy đã cho em một cái trong đó.”

Hạ Tu Ngôn nhìn trang phục ướt nhẹp vì dính tuyết của cô bé thì khẽ nhíu mày hỏi:

“Là nàng ấy dẫn em đi chơi tuyết hả?”

Lý Hàm Viên hắt hơi một cái, giọng hơi nghèn nghẹn nói:

“Không phải đâu, là Thất hoàng tỷ dẫn em đi chơi tuyết. Tụi em chơi ném tuyết ở Ngự hoa viên, chỉ là em ném không lại bọn họ…”

Giọng cô bé nhỏ dần đi, còn xen lẫn chút ấm ức khiến người nghe yêu thương. Công chúa nhỏ lại nhanh nhẹn nói:

“Trên đường về, em gặp chị Hân Nhiên đang quét tuyết ở trên đài Quan Tinh [1]. Chị ấy nghe em ném tuyết thua thì đưa nó cho em đó.”

[1]

Giọng điệu của cô bé rất đắc ý, giống như vừa được cho một vật bảo bối vậy. Hạ Tu Ngôn mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt chú thỏ xấu xí kia.

Lý Hàm Viên muốn ở cung Phúc Khang thay đổi trang phục, Hạ Tu Ngôn cũng không tiện ở đó. Vì vậy, cậu bảo tiểu nội thị theo hầu bên cạnh ở lại đó chờ Thái hậu tỉnh dậy thì bẩm báo lại rằng cậu đã đến nơi tổ chức yến tiệc trước rồi. Vừa ra khỏi cung Phúc Khang, một cơn gió lạnh thổi luồng vào trong cổ áo khiến cả người cậu rét run. Hạ Tu Ngôn vội kéo chặt áo choàng, bung dù ra ngăn bớt gió rét.

Đứng cách xa Ngự hoa viên cũng nghe thấy tiếng vui đùa huyên náo từ bên trong vọng ra, ở đó hẳn đang có một đám thiếu niên thiếu nữ đang vừa chơi ném tuyết vừa cười đùa. Hạ Tu Ngôn không muốn bị đám người bên trong bắt gặp rồi kéo vào cuộc vui của bọn họ nên cậu không đi xuyên qua Ngự hoa viên mà rẽ vào một con đường mòn khác.

Đài Quan Tinh cách Ngự hoa viên không xa lắm, toạ lạc trong rừng trúc cạnh tường thành bao quanh cung điện. Hạ Tu Ngôn đi được một lúc thì thấy một tiểu đạo sĩ trên đầu đội mũ, khoác áo choàng đang quét tuyết, trên bậc thang có gần mười chú thỏ tuyết ngay ngắn xếp thành hàng.

Hạ Tu Ngôn khẽ cười một tiếng khiến tiểu đạo sĩ đang quét tuyết giật mình quay lại. Tiểu đạo sĩ nhoẻn miệng cười, đon đả chào cậu:

“Chào thế tử, năm mới vui vẻ.”

Thiếu niên đang cầm dù đứng ở cách đó vài bước trả lời:

“Cô đang ở chỗ này làm gì?”

“Bẩm thế tử, hôm nay là phiên trực của tôi ở đài Quan Tinh.”

“Cô phải làm cả những việc quét tuyết này sao?”

“Đêm nay là giao thừa, tối nay còn có yến tiệc nên không đủ người làm. Hơn nữa chỗ này cũng không lớn nên tôi thuận tay thì làm thôi.”

Hạ Tu Ngôn hơi khinh thường cách giải thích này của nàng. Hôm nay Hạ Tu Ngôn khoác áo choàng lông màu trắng, đứng trong tuyết càng làm nổi bật lên làn da nhợt nhạt của cậu, chỉ có đôi mắt phượng đen láy với khóe mắt ửng hồng kia vẫn rất xinh đẹp. Thu Hân Nhiên nhìn cậu rồi đột nhiên lên tiếng:

“Ngài có thể chờ tôi một chút không?” 

Nói đoạn, nàng ném cái chổi trên tay xuống, lạch bạch chạy vào đài Quan Tinh. Hạ Tu Ngôn cũng chẳng biết nàng đang định làm gì, đứng nguyên tại chỗ đợi một lúc. Không lâu sau Thu Hân Nhiên chạy vèo ra, trên tay còn cầm theo một giỏ trúc, thở hồng hộc nói:

“Tôi biếu ngài một ít rượu Đồ Tô, mời ngài nếm thử.”

Bên trong giỏ trúc để một bầu rượu trông khá bình thường, nhưng rượu chứa ở trong lại khá ngon. Rượu trong vắt, chưa uống đã ngửi được một hương đặc trưng. Hai người ngồi trên băng ghế đá bên ngoài đài Quan Tinh, chủ nhân của bầu rượu đang nói với giọng khá tự đắc:

“Lúc trước ở trên núi, mỗi lần đến dịp tết tôi phải uống một ít rượu này. Mấy ngày trước tôi phải trốn Nguyên Chu, lén đến hỏi công công họ Lý ở Ngự thiện phòng xin một bình nhỏ đó. ”

“Hồi ở trên núi, đêm giao thừa cô sẽ làm gì?”

Hạ Tu Ngôn hững hờ hỏi.

Thu Hân Nhiên hồi tưởng lại:

“Trên núi chẳng khác dưới núi. Nếu có khác thì đó chính là nghi lễ đón giao thừa. Đầu năm mồng một là ngày đón các vị thần của Đạo giáo, đệ tử gác đêm phải niệm kinh liên tục cho đến khi trời sáng. Hôm sau phải giúp đỡ mấy việc cúng bái. Nguyên một ngày một đêm không thể chợp mắt được, thật sự rất vất vả…”

Lúc kể đến đây vẻ mặt của nàng hơi sợ hãi khiến Hạ Tu Ngôn thấy buồn cười. Hạ Tu Ngôn nghi ngờ rằng nàng chưa thể dứt bỏ hồng trần để xuất gia nhập đạo phải chăng chính vì những thứ này.

Thu Hân Nhiên hào hứng nghiêng đầu hỏi người bên cạnh:

“Vậy phong tục đón giao thừa ở Hoán Châu có khác nơi này không?”

Cậu thiếu niên đang ngồi bên cạnh bỗng rủ mắt xuống nói:

“Tôi chưa từng đón giao thừa ở Hoán Châu.”

Hạ Tu Ngôn hồi tưởng lại năm đầu tiên Thánh thượng gọi mình vào cung đón giao thừa. Sau khi yến tiệc kết thúc, Thái hậu lo lắng cậu về nhà đón tết một mình sẽ thấy cô đơn nên giữ cậu ở lại trong cung một đêm. Đêm đó cậu nằm ngủ một mình trong điện phụ của cung Phúc Khang. Và nửa đêm, mặt đất bên ngoài đã tích một lớp tuyết dày, dù trong điện luôn đốt lò sưởi nhưng cậu cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Nằm mãi không ngủ được, cậu lén trốn đến nội viện ngồi ngẩn ngơ, nhớ lại thời gian khi còn ở Tây Bắc.

Cha cậu, tướng quân Hạ Hoằng Anh, rất hiếm khi ở nhà vào đêm giao thừa. Thời điểm trong thành Hoán Châu đón năm mới thì quân doanh càng phải canh phòng nghiêm ngặt. Khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì đã đòi cha mình dẫn đến quân doanh. Đêm giao thừa ở Tây Bắc không tĩnh mịch như trong cung. Ở đó, bên ngoài là tiếng gió núi thổi qua bình nguyên tựa như những tiếng quỷ khóc, thỉnh thoảng còn có tiếng sói tru vọng đến; bên trong là tiếng nói chuyện rầm rì hoà lẫn với tiếng lửa cháy nổ lốp bốp phát ra từ mấy đống lửa trại sáng rực suốt đêm.

Vào đêm Giao thừa ở quân doanh, tuy phải ngủ một mình trong trướng nhưng cậu vẫn luôn nghe được tiếng nói chuyện của cha mình cùng với đám cấp dưới đến tận nửa đêm mới ngừng lại. Dẫu trong lúc ngủ mơ màng thì cậu vẫn cảm giác được có một người lặng lẽ vén rèm đi vào trong trướng, kèm theo đó là những cơn gió đêm lạnh lẽo của mùa đông ở Tây Bắc. Người đó đi đến và ngồi bên giường một lúc lâu, giúp cậu đắp lại chăn rồi mới đi ra ngoài.

Đó là thời điểm hiếm hoi trong cuộc đời mà Hạ Tu Ngôn cảm thấy an toàn, dù cho tất cả mọi yêu ma quỷ quái trên thế gian này có kéo đến thì cũng chẳng thể làm cậu sợ hãi.

Thu Hân Nhiên cảm giác được tâm trạng sa sút của Hạ Tu Ngôn lúc này thì âm thầm tự trách không thôi. Nàng thấy cậu cúi đầu định uống ly rượu trên tay thì vội vàng giành lấy rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Vì uống quá gấp nên nàng bị sặc, ho khan đến mức chảy cả nước mắt.

Hạ Tu Ngôn sửng sốt, kinh ngạc hỏi:

“Cô làm gì thế?”

Thu Hân Nhiên đưa ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt, giải thích:

“Thế tử có biết khi uống rượu Đồ Tô thì phải là người nhỏ tuổi kính người lớn tuổi hay không?”

Hai năm nay Hạ Tu Ngôn đã tham dự không biết bao nhiêu yến tiệc, cậu dĩ nhiên biết đến quy củ này, chỉ là cậu không ngờ hai người họ chỉ uống rượu thân mật với nhau vậy mà nàng vẫn giữ phép lịch sự như thế. Hạ Tu Ngôn hơi buồn cười, hỏi:

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi năm nay mười ba tuổi.”

“Mười ba tuổi sao.”

Hạ Tu Ngôn chợt xúc động, năm đó khi lẻ loi một mình vào kinh, cậu cũng mười ba tuổi.

“Người nhỏ uống trước chúc năm mới đón tuổi mới, người lớn uống sau mong tuổi mới từ từ tới.”

Thu Hân Nhiên đưa tay làm thế mời rồi nói:

“Thế tử, xin mời! Đến lượt của ngài.”

Hạ Tu Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, hơi tự giễu:

“Tôi lại mong tuổi tác của mình đến nhanh một chút đấy.”

Dứt lời, cậu uống cạn ly rượu trong tay. Rượu vừa vào bụng thì một luồng ấm áp truyền khắp cơ thể khiến cậu cảm thấy khoan khoái.

Hôm nay Hạ Tu Ngôn có vẻ dễ nói chuyện hơn mọi ngày rất nhiều, ngay cả bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng bình thường cũng chẳng thấy. Thu Hân Nhiên nhìn sườn mặt của cậu chợt cảm thấy nếu bỏ đi khuôn mặt lúc nào cũng u ám lạnh nhạt thì gương mặt này của cậu quả thật rất đẹp. Nàng thầm nghĩ nếu Hạ Tu Ngôn không cần phải giả vờ bệnh tật, dựa vào xuất thân và tài hoa của cậu, sợ rằng so với Trịnh thế tử, Hạ Tu Ngôn càng được các cô nương của nhà quyền quý trong kinh ưu ái.

Hạ Tu Ngôn nhận ra một thoáng tiếc nuối trong ánh mắt của nàng, cậu nhíu mày hỏi:

“Sao cô cứ nhìn tôi thế?”

Bỗng một loạt tiếng bước chân rộn ràng truyền đến từ Ngự hoa viên cách chỗ của hai người không xa, hẳn đó là tiếng bước chân ra về của các thiếu niên, thiếu nữ vừa chơi tuyết ở đó. Một lúc sau cả bốn phía lại trở về vẻ yên tĩnh như thường ngày.

Thu Hân Nhiên khôi phục lại vẻ mặt như thường, giả vờ nói:

“Tôi đang nghĩ với tài bắn cung của thế tử, nếu chơi ném tuyết chắc cũng rất giỏi nhỉ.”

Hạ Tu Ngôn khó hiểu, nhìn nàng với ánh mắt cổ quái, hỏi:

“Cô suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện linh tinh này thôi sao?”

Chính Thu Hân Nhiên cũng thấy câu nói của mình đúng là hơi buồn cười, vội vàng đổi lời:

“À, không. Kỹ thuật bắn cung của thế tử hẳn phải để dành ra chiến trường giết địch.”

Hạ Tu Ngôn bình thản đáp lại:

“Kỹ thuật bắn cung giỏi cũng có thể dùng vào thú vui thanh nhã như “ném tên vào bình”, chẳng ai bảo nhất định phải ra chiến trường giết địch cả.”

Thu Hân Nhiên không nghĩ cậu sẽ trả lời như vậy, sửng sốt nói:

“Thế tử học cưỡi ngựa bắng cung vì để dùng cho thú vui thanh nhã như “ném tên vào bình” sao?”

Hạ Tu Ngôn liếc nàng, hỏi ngược lại:

“Vậy cô học bói toán để làm gì?”

Thu Hân Nhiên bị hỏi, nghẹn lời không đáp được. Thiếu niên mỉa mai cười nói:

“Cô thấy mấy học trò ở Học cung đều học cưỡi ngựa bắn cung đấy, nhưng có mấy người trong đó sau này sẽ lên chiến trường giết địch? Cùng lắm thì chỉ ở trong cung nhàn nhã ném tuyết mà thôi.”

“Vậy thế tử định cứ ở mãi trong kinh thành Trường An hoa lệ này làm một người nhàn tản sao?”

“Làm một người nhàn tản thì có gì không tốt?”

Thu Hân Nhiên yên lặng một lúc lâu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Thế tử thích thì tốt. Nếu thế tử không thích thì đó là chuyện chẳng tốt chút nào.”

Hạ Tu Ngôn không ngờ nàng có thể nói như vậy, dường như cậu cũng bị những lời đó làm nghẹn họng, đột nhiên chẳng biết nên đáp lại thế nào. Bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh lạ lùng. Bây giờ có lẽ Ngự hoa viên không còn người nào nữa nên Hạ Tu Ngôn đứng dậy định rời đi.

Có lẽ vì vừa uống rượu xong nên mặt của cậu có chút hồng, dáng vẻ anh tuấn tựa như người vừa ở trong bức tranh bước ra.

Thấy nàng đang híp mắt cười, Hạ Tu Ngôn liền hỏi:

“Cô cười cái gì?”

“Thế tử có thấy lạnh không?”

“Không lạnh!”

Thu Hân Nhiên tốt bụng nhắc nhở:

“Thân thể của thế tử vốn ốm yếu, lần sau ra ngoài nên mặc nhiều áo một chút.”

Hạ Tu Ngôn quay đầu nhìn gương mặt mỉm cười của nàng, nghĩ bụng có lẽ nàng đang châm chọc chính mình, cậu im lặng một chút rồi liếc mắt nhìn cái chổi trên tay nàng, từ tốn đáp trả:

“Tôi không cần làm việc vặt ngoài trời đông lạnh giá nên mới mặc hơi mỏng một chút.”

Thu Hân Nhiên: “…”

– Hết chương 20-