Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Thu Hân Nhiên đến trước cổng chính của đệ trạch Công chúa thì được bác Lưu ra mở cửa cho. Bác Lưu rất nhiệt tình chào hỏi nàng:

“Thu Tư thần đến rồi đấy à, lâu rồi tôi không thấy cô đến chơi.”

Thu Hân Nhiên đưa quà biếu thăm bệnh cho bác Lưu, hơi thẹn thùng nói:

“Gần đến cuối năm nên việc trong cung hơi nhiều, mãi đến giờ cháu mới tranh thủ được chút thời gian để lại đây thăm bệnh ạ.”

Nàng hỏi bác Lưu vài câu về tình hình vết thương của Hạ Tu Ngôn, biết được cậu chẳng có gì đáng ngại thì nhẹ nhõm thở một hơi, hỏi tiếp:

“Không biết đã bắt được tên thích khách hôm đi săn mùa thu chưa ạ?”

Bác Lưu lắc đầu, thở dài trả lời:

“Tôi chẳng nghe thế tử nói gì cả. E rằng khó điều tra ra là ai làm cô ạ.”

Nghe vậy Thu Hân Nhiên cũng chẳng biết nên an ủi thế nào. May thay bác Lưu than thở một lúc thì nhanh chóng bình thường trở lại, vui vẻ dẫn đường cho nàng vào thư phòng của Hạ Tu Ngôn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến trước thư phòng thì bác Lưu hỏi:

“Tối nay Thu tư thần ở lại dùng cơm với chúng tôi chứ? Tối nay có món cá hầm đấy.”

Nghe lời của bác Lưu cùng mùi cá hầm thoang thoảng trong không khí, bụng của Thu Hân Nhiên như gào thét đòi ở lại, nhưng nhớ đến thời gian trước suốt ngày cứ đến ăn chầu uống chực ở đây, nàng hơi lúng túng, uyển chuyển từ chối: 

“Thế thì làm phiền mọi người quá…”

“Phiền phức gì chứ! Chỉ thêm cái chén với đôi đũa thôi mà.”

Thế là bác Lưu ha hả cười lên:

“Vậy tối nay Thu Tư thần ở lại dùng cơm nhé! Tôi xuống bếp nói với thím Trương một lời đây.” 

Bác Lưu vừa trả lời với Thu Hân Nhiên vừa bước đến cửa phòng gõ cốc cốc rồi bẩm vào trong:

“Bẩm thế tử, có Thu Tư thần đến thăm ạ.”

Bên trong yên lặng một lúc lâu mới nghe một giọng nam có vẻ lười biếng nói vọng ra:

“Mời nàng vào đi.”

Thu Hân Nhiên vừa đẩy cửa bước vào đã cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu ở trong phòng, đối lập hoàn toàn với cái giá rét mùa đông ở ngoài. Cũng phải thôi, chỉ một thư phòng nho nhỏ mà có đến mấy cái lò sưởi cơ mà. Trong phòng có một chiếc giường nhỏ kê phía sau bàn đọc sách, giữa bàn đọc sách và giường nhỏ được trải một tấm thảm lớn, loại thảm mà đi chân trần vào mùa đông cũng không thấy lạnh. Cửa sổ ở phía tây đang mở để thông khí, trên bệ cửa đặt một chậu cây xanh tốt. Cả căn phòng được bài trí khá ưa mắt và thoải mái.

Lúc này chủ nhân của thư phòng này đang nửa nằm nửa ngồi, lưng tựa vào thành giường, trên người đắp một cái chăn lông mỏng, chăm chú đọc sách sách trên tay. Người đó nghe thấy tiếng nàng bước vào khẽ nâng mắt lên, lên tiếng ra lệnh:

“Đóng cửa lại đi!”

Thu Hân Nhiên quay người khép cửa lại, đưa cuốn sổ ghi chép bài giảng đến trước bàn nói:

“Thế tử, đây là thầy Bạch lệnh tôi giao cho ngài những ghi chép về bài giảng khoá học thiên văn hai tháng nay.”

“Cứ để nó lên bàn đi.”

Người trên giường lãnh đạm đáp, đến mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên.

Thu Hân Nhiên đặt sách lên bàn, trong lòng hối hận khi đã nhận lời với bác Lưu ở lại ăn cơm tối. Nếu không nhận lời ở lại, sau khi đưa sách xong nàng có thể nhanh chóng ra về rồi.

Lúc trước, mỗi ngày nàng đến đây luyện tập bắn cung với Hạ Tu Ngôn thì chẳng hề thấy chút ngượng ngùng nào cả. Vậy mà bây giờ khi ở riêng với cậu trong cùng một phòng như thế này, nàng lại cảm thấy có chút xấu hổ khó hiểu.

Hạ Tu Ngôn vẫn giữ nguyên bộ dáng đọc sách như ban đầu nàng vừa bước vào. Một lúc lâu sau tựa như nhớ đến sự tồn tại của nàng, cậu mới ngẩng đầu hỏi:

“Bác Lưu có mời cô ở lại dùng cơm không?”

Thu Hân Nhiên như được giải thoát, vội vàng phân trần:

“Thưa có, bác ấy mời nhiệt tình quá nên tôi không tiện từ chối, nhưng…”

Nàng chưa nói dứt lời thì Hạ Tu Ngôn đã vô tư lự gật đầu. Thu Hân Nhiên chợt để ý bây giờ Hạ Tu Ngôn chỉ mặc một bộ trang phục mỏng, so với trang phục trang nghiêm, chỉnh tề mỗi khi tiến cung thì có phần bình dị, thảnh thơi hơn nhiều.

“Lấy cái áo khoác ở kia giúp tôi.”

Hạ Tu Ngôn ngồi khoanh chân trên giường, vô cùng tự nhiên mở miệng sai bảo nàng.

Thu Hân Nhiên theo ánh mắt của cậu nhìn về phía sau giá sách, chỗ ấy đang treo một cái áo khoác ngoài. Xem ra Hạ Tu Ngôn thường xuyên ở thư phòng này  hơn ở trong phòng ngủ.

Nàng đứng dậy đi vòng qua giá sách lấy áo đưa cho cậu. Hạ Tu Ngôn nhận lấy áo khoác vào, cúi đầu vừa buộc nút thắt vừa nói:

“Nếu cô ngồi chờ thấy chán thì có thể đến giá sách bên kia lấy vài quyển sách xem giải buồn.”

Thu Hân Nhiên xem chừng ý của cậu là ngầm cho phép nàng ở lại dùng cơm tối.

Đúng là hôm nay cũng đã hơi muộn, cộng thêm món canh cá của thím Trương rất có sức hấp dẫn. Thu Hân Nhiên thầm nghĩ vậy, không từ chối nữa, đi đến trước giá sách xem thử.

Thư phòng không lớn lắm, rất nhiều đồ trang trí nhìn rất mới, có lẽ nội thất trong phòng đã được bài trí lại. Ví dụ như trong góc tường đặt một bàn cờ nhỏ đang chơi dở; bên cạnh giường kê thêm một cái hộp con đựng hoa quả khô; dưới bàn sách còn có một cái ghế dựa và bếp nấu trà; bên cạnh bày thêm mấy cái bình đựng lá trà. Thoạt nhìn qua thì nó giống như thư phòng của một vị văn nhân nho sĩ nào đó.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì chẳng hề có cảm giác như thế. Trên giá sách ngoài mấy quyển “Tứ thư, Ngũ kinh” thì phần lớn là sách binh pháp của nhiều đời trước. Một số cuốn có vẻ đã được cất giữ khá lâu, mép sách đã rách bươm vì bị người lật đọc  nhiều lần. Sau giá sách bày trí một loạt giá để binh khí, thậm chí còn có cả một cái bàn cát dùng để bài binh bố trận khi đánh giặc, nhìn qua vô cùng cổ quái.

“Thư phòng này vốn không phải của tôi.”

Tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, người ngồi trên giường lên tiếng giải thích, chỉ là mắt của cậu vẫn không rời khỏi trang sách trên tay.

Thu Hân Nhiên chỉ vào cái rương bụi bặm đằng sau giá sách, tò mò hỏi:

“Tôi có thể xem đồ ở trong cái rương này hay không?”

Hạ Tu Ngôn ngẩng đầu nhìn sang, nhíu mày tựa như chẳng nhớ ra ở trong cái rương đó đặt cái gì, đoán chừng bên trong chỉ là mấy đồ cồng kềnh không đặt được trên kệ sách nên gật đầu nói:

“Được! Cô xem xong hãy để lại chỗ cũ.”

Thế là Thu Hân Nhiên ngồi xổm xuống, cẩn thận mở nắp rương ra. Bên trong toàn là những đồ vật cũ, nào là vở tập viết, tranh cổ, sách vỡ lòng như “Tam tự kinh”, “Thiên tự văn”, còn có cả một xấp giấy luyện chữ, trên đó là những nét viết nguệch ngoạc, non nớt của trẻ con.

Nàng nhìn chúng, không nhịn được khe khẽ bật cười, mắt liếc về người đang ngồi ở trên giường.

“Cô không sao chứ?”

Hạ Tu Ngôn cảnh giác xốc chăn lên, dáng vẻ như đang dợm bước đi đến chỗ của nàng. Thu Hân Nhiên vội vàng đứng lên, tóm bừa một cái hộp sắt nhỏ trên giá sách, đi đến trước mặt cậu hỏi:

“Trong này đựng đồ cũ của tướng quân Hạ sao?”

Hạ Tu Ngôn im lặng không đáp, cậu chẳng có ấn tượng gì với cái hộp sắt này. Thu Hân Nhiên mở hộp sắt ra, thấy một chồng lá bài thì thốt lên:

“Ôi, thì ra chỗ các ngài cũng chơi cái này à?”

Thu Hân Nhiên cười lên, giọng điệu có chút thân thiết hỏi. Hạ Tu Ngôn chau mày nhìn đồ vật ở trong hộp hỏi:

“Không biết. Đây là cái gì?”

“Thế tử không biết sao?”

Hạ Tu Ngôn không lên tiếng, Thu Hân Nhiên đổ chồng lá bài trong hộp ra cho cậu nhìn, giải thích:

“Cái này chỗ của tôi gọi là trò “đánh bài lá”, lúc ở trên núi chúng tôi hay chơi trò này lắm.”

Hạ Tu Ngôn im lặng không nói gì, cầm lấy xấp bài nhìn một lúc rồi hỏi:

“Chơi như thế nào?”

Một lúc sau, trên chiếc giường ban nãy đã được kê thêm một chiếc bàn vuông nho nhỏ, Thu Hân Nhiên ngồi xếp bằng đối diện, giảng giải cho Hạ Tu Ngôn luật chơi. Nói xong, nàng ngẩng đầu xem biểu hiện của thiếu niên đối diện. Hạ Tu Ngôn chẳng đáp hiểu hay không, chỉ gật đầu với bộ dáng hờ hững:

“Chơi thử một ván đi.”

“Chờ một chút!”

Thiếu nữ như nhớ đến điều gì đó, nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống, lấy một cái đĩa đựng nước và vài tờ giấy trắng đặt trên bàn nhỏ, giải thích:

“Chơi trò này phải có thưởng có phạt mới vui. Tôi và thế tử chơi cũng không nên ngoại lệ. Người thua phải chịu trừng phạt mới thú vị. Mỗi lần tôi và sư đệ chơi trò này, ai thua sẽ bị dán giấy vào trán. Thế tử thấy thế nào?”

Hạ Tu Ngôn nhìn mặt mày của cô nàng đối diện hơi ửng đỏ vì hưng phấn, đáng yêu tựa như một chú chim nhỏ, so với bộ dạng đoan trang, đạo mạo lúc đầu vừa bước vào đệ trạch tưởng chừng như hai người khác nhau.

“Tuỳ cô.”

Hạ Tu Ngôn thuận miệng đáp.

“Được!”

Thu Hân Nhiên cười híp mắt, tay thoăn thoắt xé giấy, khách sáo nói:

“Thế tử mới chơi nên ván đầu tiên sẽ chơi thử. Chờ thế tử quen thì chúng ta bắt đầu nhé.”

Nói đoạn nàng cởi áo choàng trên người, tiện tay vắt vào lưng ghế phía sau, hai mắt của nàng toả sáng, bộ dáng hăng hái tựa như sắp đi đánh nhau với ai không bằng.

Hạ Tu Ngôn ngồi đối diện im lặng nhìn nàng: “…”

Ba ván bài sau, Hạ Tu Ngôn buồn bực ném cây bài vào bàn nhỏ, nghiến răng nói:

“Chơi lại!”

Thu Hân Nhiên cười hì hì hai tiếng, nhìn vẻ mặt đầy tức giận của cậu thiếu niên thì hơi giật mình một chút, nhưng mấy dải giấy trắng phất phơ đang dán đầy trên mặt đã khiến cậu mất hẳn vẻ uy phong thường ngày. Nàng mạnh dạn dán thêm một mảnh giấy to tướng nữa lên trán của đối phương.

Thu Hân Nhiên vừa chia bài vừa híp mắt cười nói:

“Thế tử biết không, người phát minh ra loại bài này là một người xuất gia đấy.”

Trong giọng nói của nàng xen lẫn chút tự hào và khoe khoang. 

Hạ Tu Ngôn cười nhạt đáp:

“Thì sao, cô cũng chẳng phải là người xuất gia.”

Thu Hân Nhiên nghẹn lời, đổi giọng nói:

“Thế tử có điều chưa biết, nghe nói vị này là người xuất gia nhưng lại có chút thiên phú đối với thuật xem bói đấy.”

Hạ Tu Ngôn lại hừ một tiếng, nói:

“Ồ, vậy xem ra đám đạo sĩ giang hồ như cô còn nghiên cứu cả những thứ này nữa đấy.”



Trên phương diện đấu võ mồm, Thu Hân Nhiên chẳng bao giờ thắng được cậu, nàng nhủ thầm phải dùng toàn lực thắng cậu một cách áp đảo trong trò chơi đánh bài lá này, để cho cậu biết chỉ có mấy kẻ thua cuộc mới hay dùng lời lẽ chua ngoa để ngụy biện!

Xui xẻo thay, Hạ Tu Ngôn càng chơi càng giỏi, dần dần Thu Hân Nhiên chẳng dễ dàng thắng được cậu như trước. Đến hoàng hôn thì trên mặt của Thu Hân Nhiên cũng đã bị dán mấy dải giấy trắng, tuy nhiên tính về số lượng thì người đối diện của nàng có vẻ thua thảm hơn một chút.

Sau khi kết thúc một ván bài, Hạ Tu Ngôn đắc ý ném lá bài cuối trên tay xuống khẽ hừ một tiếng, thở phù một hơi thổi dải giấy trắng dán trước mặt bay phất phới.

Thu Hân Nhiên khẽ cắn môi, không cam lòng quẳng lá bài trên tay xuống, vẻ mặt nhẫn nhịn. Hạ Tu Ngôn không đợi nàng tự chịu phạt, nhanh tay đã cầm mảnh giấy lên rồi ung dung xé đôi, dính một chút nước sạch. Cậu vừa vươn tay định dán lên mặt nàng thì bỗng nghe một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

Hai người giật mình nhìn ra, nghe tiếng của bác Lưu nói vọng vào:

“Bẩm thế tử, bữa tối đã chuẩn bị xong. Ngài có dùng luôn bây giờ hay không ạ?”

Thu Hân Nhiên trong lòng mừng rỡ, vui vẻ la lên:

“Có ạ! Bây giờ dùng cơm luôn đi ạ.”

Nói đoạn nàng nhanh nhẹn nhảy từ trên giường xuống. Hạ Tu Ngôn thấy nàng chơi xấu không chịu phạt thì nghiêng người về phía trước muốn nắm tay nàng, cả giận nói:

“Đứng lại!”

Nào ngờ người đối diện nhanh nhẹn và trơn trượt như một chú cá chạch, Hạ Tu Ngôn chỉ kịp chạm tay vào cổ tay của nàng, chưa kịp nắm chặt thì nàng đã chạy đi mất, chỉ còn chút ấm áp của tay nàng lưu lại khiến cậu biết mình suýt nữa đã bắt được nàng.

Thu Hân Nhiên đầu óc chẳng còn để ở đây nữa, vừa nhảy xuống giường đã lấy hết đống giấy đang dán trên mặt xuống chạy vội đến mở cửa. Trước khi rời đi nàng còn quay lại, tốt bụng nhìn Hạ Tu Ngôn rồi chỉ lên mặt một cái. Hạ Tu Ngôn nghiến răng nghiến lợi lau đi đám giấy trắng trên mặt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm nàng.

Thu Hân Nhiên mặc kệ người phía sau đang hằm hằm nhìn mình, kéo cửa ra phát hiện trời đã tối mịt rồi. Bác Lưu nhanh nhẹn sai người hầu dọn đồ ăn lên bàn ở thư phòng, thấy Hạ Tu Ngôn vẻ mặt tức giận, khác hẳn với bộ mặt không cảm xúc ngày thường thì hết sức vui mừng nói:

“Thu Tư thần thử nếm món canh cá này đi. Cái này phải hầm liên tục mấy canh giờ đấy.”

Nhìn bát canh cá màu trắng sữa đang bốc khói nóng nghi ngút trên bàn, Thu Hân Nhiên quên luôn cả khách sáo, không kìm lòng được vội ngồi xuống cầm đũa lên. Nếu không phải còn có bác Lưu đứng ở bên cạnh thì sợ rằng nàng chẳng thèm lịch sự chờ chủ nhà mà tự mình ăn trước luôn rồi.

Hạ Tu Ngôn mang giày rồi đi đến ngồi đối diện nàng, mặt mày vẫn còn tràn ngập giận dữ.

Không đợi bác Lưu chia canh, Thu Hân Nhiên đã nhanh tay múc một chén canh cá, vẻ mặt lấy lòng đưa đến trước mặt Hạ Tu Ngôn nói:

“Thế tử nhanh nếm thử khi còn nóng, nếu để nguội canh cá sẽ tanh đấy ạ.”

Nhìn đôi mắt hoa đào của nàng híp lại thành hai vầng trăng khuyết, Hạ Tu Ngôn trong lòng oán thầm ‘thật là biết nũng nịu lấy lòng!’ rồi đưa tay nhận lấy bát canh cá nóng hổi.

Thu Hân Nhiên nhìn Hạ Tu Ngôn từ tốn múc một thìa canh cá thổi nguội rồi nếm thử xong mới múc cho mình một bát canh khác. Thu Hân Nhiên uống canh hơi vội nên lưỡi bị phỏng, hai mắt hơi ươn ướt, không ngừng hít hà xuýt xoa.

Hạ Tu Ngôn lườm nàng, thấy bộ dạng thảm hại này thì cơn giận của cậu vơi đi phần nửa, trên gương mặt có một chút ý cười. Cậu cầm lấy đôi đũa trên bàn lên, coi như xí xoá chuyện nàng chơi xấu ban nãy.

– Hết chương 19 –