Kinh thành.

Cuối xuân, dù đã mặc quần áo mỏng nhưng đứng lâu dưới ánh mặt trời thì cũng nóng bức khó chịu.

Tần Sênh và mẫu thân quỳ trước cửa cung, sau lưng là mấy nô bộc trung thành.

Họ đã quỳ ở đây ròng rã hai ngày, khuôn mặt có vẻ nhợt nhạt và tiều tụy không thể che giấu được. Tuy thế, sống lưng mẹ con hai người vẫn rất thẳng, không chịu đánh mất chút cốt khí sau cùng của mình.

Những quan viên lên triều nhìn thấy họ, có kẻ vờ như không thấy, có người dừng bước thở dài một tiếng rồi lại lắc đầu bỏ đi.

Không ai dám dám vì Tần gia mà chọc giận Lý Tín.

Từ lúc Lục gia ở Dĩnh Châu quy thuận Hoài Dương Vương, Lục gia ở kinh thành đã trở thành một cành khô trên cái cây đại thụ của gia tộc.

Mấy ngày trước phủ thái sư vừa bị xét nhà, mấy chục người từ trên xuống dưới của Lục gia bị bắt vào thiên lao, không bao lâu sẽ bị áp giải đến Mẫn Châu.

Triều đình định chém gia quyến của Lục thái sư ngay trước ba quân, ngay trước mặt Lục gia Dĩnh Châu để làm lễ tế cờ.

Lý Tín có thể ngồi lên ngai vang cũng nhờ có tiếng tàn nhẫn, nhổ cỏ là nhổ tận gốc.

Lúc trước Tần Quốc Công và Lục thái sư dùng cái chết để giữ khí tiết, cựu thần của Sở Quốc đa số vẫn chưa hoàn toàn quy thuận triều đình mới, Lý Tín cũng hiểu được đạo lý con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người nên mới giả vờ an ủi người nhà của họ, tỏ vẻ nhân đức.

Bây giờ triều đình đã đi vào quỹ đạo, Lý Tín không lo là không có người dùng, đúng lúc lại có một lý do danh chính ngôn thuận là Lục gia ở Dĩnh Châu quy thuận Hoài Dương Vương để đối phó với Lục gia bên này.

Tần gia gốc gác vốn tại kinh thành, tuy không dễ dàng gán cho họ tội danh nhưng mấy ngày trước, lúc Tần Sênh ra ngoài, một đám quý tộc lưu manh ngang nhiên chặn xe ngựa của nàng lại đùa bỡn khiến đại công tử Tần Giản giận dữ, ra tay với mấy tên lưu manh đó.

Tần Giản theo văn, bên cạnh cũng chỉ mang theo vài thư đồng, làm sao là đối thủ của bọn tùy tùng mà lũ lưu manh kia mang theo. Hắn bị đáng trọng thương không nói, sau đó Đại Lý Tự còn đến Tần phủ bắt người, nói Tần Giản ngang nhiên đánh mệnh quan triều đình ngoài đường, phải bắt về hỏi tội.

Thì ra trong đám lưu manh đó vừa hay có một tên là cháu trai của Quý Phi, giữ một chức vụ không quan trọng gì tại bộ Hộ, đầu không có mấy chữ, bình thường thích nhất là tửu sắc.

Hắn nghe nói thái tử phi của Sở Quốc trước kia quốc sắc thiên hương, bây giờ không rõ tung tích bèn dẫn người đến chặn xe ngựa của Tần Sênh, muốn xem thử con gái nhỏ của Tần gia có phải xinh đẹp như tỷ tỷ hay không.

Xảy ra chuyện như vậy, Tần gia chạy vạy nhờ vả khắp nơi, cũng đến nhà Quý Phi nương nương để tạ tội nhưng người ta không cho vào cửa. Người có mắt ai cũng nhận ra đây đâu phải nhà Quý Phi gây sự, rõ ràng là cái người ngồi trên ngai vàng muốn ra tay với Tần gia.

Tần phu nhân quay sang nhờ vả những đại thần trong triều, không ít người niệm tình Tần Quốc Công, lúc đầu còn dâng tấu cầu xin. Nhưng từ khi môn sinh đắc ý của Tần Quốc Công trước kia đột nhiên bị cách chức, những tiếng nói giúp kia cũng yếu hẳn đi.

Không ai dám dùng tương lai và tính mạng của cả nhà mình ra đánh cược.

Tần phu nhân không còn cách nào khác đành bán hết tất cả những thứ có thể bán trong nhà mới gom góp đủ tiền mua được Đại Lý Tự, chỉ mong Tần Giản ở trong ngục đỡ phải chịu khổ, sau đó dẫn Tần Sênh đến quỳ trước cửa cung, cầu xin Lý Tín trả lại công bằng.

Lý Tín chặn được miệng bách quan nhưng không thể chặn được miệng bách tính trong thiên hạ.

Tiên sinh kể chuyện trong quán trà, những vở tuồng mới trong gánh hát đều ngấm ngầm kể lại câu chuyện của Tần gia, không khí trong dân gian vô cùng sôi sục, thậm thí bách tính còn đến trước nhà mẹ đẻ của Quý Phi để ném rau thối trứng thối.

Chuyện có thể lan nhanh như thế, đương nhiên là nhờ Tần phu nhân ra bạc để thúc đẩy.

Là một người mẹ, bà biết nhờ vả quan viên vô ích nên bèn làm lớn chuyện, xem xem Lý gia còn có muốn giữ mặt mũi để nhìn muôn dân hay không.

——

Ngự thư phòng.

Mùi Long Tiên Hương phát ra từ cái lò hương hình miệng thú vẫn nồng nặc như trước. Từng sợi khói lượn lờ trong không trung nhìn giống như những lớp chướng khí mù mịt đang bao phủ.

Mấy viên đại thần đứng dưới thềm ngọc đều toát mồ hôi lạnh, không dám hó hé một tiếng.

“Quận cuối cùng trong bốn quận ở Hà Tây đã bị Bắc Nhung chiếm được, phía nam thì có Mẫn Châu nguy cấp trong sớm tối, lúc này Thẩm Ngạn Chi còn giữ ba vạn đại quân ở Thanh Châu không chịu nam tiến. Giỏi, giỏi lắm!” Lý Tín không ngừng cười lạnh. Trong lúc giận dữ, hắn gạt toàn bộ tấu chương trên bàn xuống đất. “Thẩm gia bọn hắn định phản hay sao?”

Mẫn Châu báo tin nguy cấp, Lý Tín hạ lệnh Thẩm Ngạn Chi đang dẫn ba vạn quân diệt cướp của Thanh Châu xuống Mẫn Châu chi viện nhưng Thẩm Ngạn Chi khăng khăng phải chờ lệnh điều binh đến nơi mới chịu nhúc nhích.

Thế nhưng khâm sai đại thần mang lệnh điều binh đến lại bị bọn cướp tập kích nửa đường, tính mệnh nguy trong sớm tối, làm chậm trễ thời gian lệnh đưa xuống, vì thế Lý Tín mới đùng đùng giận dữ như thế.

Mấy đại thần hoảng sợ quỳ xuống. “Bệ hạ bớt giận.”

Lý Tín chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước bàn làm việc. “Bây giờ triều đình vừa ổn định, phía nam chiến sự cấp bách, Thẩm gia nắm giữ ba vạn quân bắt đầu bộc lộ dã tâm lang sói, triều đình không thể rút tiếp binh lực ra để đối kháng với Bắc Nhung.”

Hắn đã nói đến nước này, một đại thần nhanh nhạy lập tức bẩm tấu: “Bệ hạ, chúng ta nghị hòa với Bắc Nhung đi, như thế có thể giải được tình thế nguy cấp này. Từ hành lang Hà Tây đến phía đông là địa bàn của Liên Khâm Hầu, Bắc Nhung cũng sợ chúng ta liên thủ với Liên Khâm Hầu tấn công ngược lại nên lúc này đề xuất nghị hòa là thượng sách.”

Lý Tín giương đôi mắt chim ưng nhìn về phía viên đại thần kia. “Ái khanh nói xem nghị hòa thế nào?”

Mồ hôi lạnh trên trán viên đại thần kia rơi xuống từng giọt, hắn lắp bắp nói: “Nếu có thể nên duyên Tấn Tần thì có thể đảm bảo cương vực của Đại Trần ta không bị Bắc Nhung quấy nhiễu.”

Sau khi đăng cơ, Lý Tín đổi quốc hiệu thành Đại Trần.

Hắn cười vài tiếng không rõ ẩn ý. “Hiện nay, ngoại trừ công chúa đã xuất giá, công chúa lớn nhất của trẫm cũng chỉ mới mười một tuổi, ái khanh nói nên làm thế nào đây?”

Rõ ràng Lý Tín đang từng bước ép đại thần kia nói ra đáp án, viên đại thần chỉ có thể cắn răng nói: “Bệ hạ có thể chọn một trong số vương tôn quý nữ hiện nay, ban phong hào công chúa, đưa đến Bắc Nhung hòa thân. Lần này là vì bách tính trong thiên hạ không phải chịu khói lửa chiến tranh, là chuyện vô cùng vinh dự.”

Nụ cười trên mặt Lý Tín ngày càng tươi nhưng những nếp nhăn trên khóe mắt thì toát ra vẻ lạnh lẽo hung ác. “Trẫm nghe nói gia quyến của Tần Quốc công vẫn quỳ bên ngoài cửa cung?”

Mấy viên đại thần quỳ dưới đất đều toát mồ hôi lạnh.

“Vâng… vẫn còn quỳ.” Viên đại thần trả lời Lý Tín trước đó mồ hôi tuôn như mưa, rơi tí tách xuống nền gạch sáng bóng đến soi gương được.

Lý Tín nói: “Cháu trai của Quý Phi làm càn, Đại Lý Tự cũng mù luôn sao? Trẫm kính trọng Tần Quốc Công, tuy ông ta không chịu phụng sự cho trẫm, chỉ một lòng theo triều trước nhưng trẫm cũng không thể bạc đãi người nhà ông ta. Mau lệnh cho Đại Lý Tự tức tốc thả người, Đại Lý Tự thiếu khanh phạt ba tháng bổng lộc, đóng cửa hối lỗi.”

“Bệ hạ anh minh!”

Mấy đại thần tuy khấu đầu tạ ơn thay cho Tần gia nhưng lòng thì lại vô cùng lo lắng. Lý Tín đột nhiên nhắc đến Tần gia lúc này, thật sự không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Quả nhiên, ngay sau đó họ nghe thấy Lý Tín ung dung nói: “Trẫm nghe nói con gái của Tần gia dịu dàng hiền thục, dung mạo không thua trưởng tỷ. Nay ban phong hào Thịnh Bình công chúa, đưa đến Bắc Nhung hòa thân, coi như là phù hợp với chí nguyện cả đời vì dân của Tần Quốc Công.”

Những đại thần quỳ phía dưới không dám lên tiếng. Rõ ràng Lý Tín đang hận Tần gia vì cứu tần Giản mà lấy bách tính trong thiên hạ ra ép hắn.

——

Lúc chân trời phía tây xuất hiện những đám mây đỏ rực như hòn than, Tần Sênh mới nhìn thấy mấy viên đại thần từ cửa cung đi ra. Nàng ta và Tần phu nhân quỳ suốt hai ngày, đầu gối đã sưng tím, nếu không cố giữ vững tinh thần thì e là đã ngất đi.

Thấy có người đến, Tần Sênh vô thức ưỡn thẳng sống lưng hơn, không để người khác xem thường Tần gia.

Người đi đến chính là viên đại thần đề nghị hòa thân trong ngự thư phòng. Hắn ta nhìn mẹ con hai người, ánh mắt có vẻ hơi né tránh. “Tần phu nhân, Tần cô nương, hai người về phủ đi. Bệ hạ được biết chuyện Tần đại công tử bị giam trong Đại Lý Tự đã vô cùng tức giận, phạt Đại Lý Tự thiếu khanh ba tháng bổng lộc, bắt đóng cửa hối lỗi rồi. Không lâu nữa Tần công tử sẽ được về nhà.”

Mẹ con hai người thấp thỏm lo âu mấy ngày nay, cuối cùng cũng nghe được tin tức này, gần như vui đến nỗi bật khóc.

Tần phu nhân và Tần Sênh được người hầu dìu đứng dậy, họ cúi người đáp lễ với viên đại thần kia. “Đa tạ Chu đại nhân. Trên dưới Tần gia nhất định sẽ khắc ghi ân tình này của ngài.”

Chu đại nhân không ngừng xua tay, sắc mặt đầy vẻ chột dạ. “Tần phu nhân quá lời rồi. Mấy ngày nay phu nhân đã vất vả nhiều, chịu không ít đau khổ, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Mẹ con hai người đều tưởng rằng Lý Tín đã nhượng bộ trước cơn oán giận của dân chúng nên hân hoan trở về Tần gia. Nhưng đợi họ ở nhà không phải là tin Tần Giản đã được thả khỏi Đại Lý Tự mà là thánh chỉ phong Tần Sênh làm công chóa hòa thân.

Người kiên cường như Tần phu nhân, cái chết của Tần Quốc Công cũng không hạ gục được bà, thế mà khi nhìn thấy đạo thánh chỉ này thì thật sự suy sụp.

Trước kia bà không bảo bệ được con gái lớn, bây giờ ngay cả con gái nhỏ cũng không bảo vệ được. Cơn phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng và suy nhược vì bao ngày mệt nhọc cùng nhau ùa tới, làm bà ngất đi.

Nô bộc trong nhà lại rở nên cuống cuồng, tiếng khóc lóc kêu gào vang lên, người khiêng Tần phu nhân về phòng, người đi mời đại phu đến.

Tên thái giám đến truyền chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tán tác của Tần gia, không hề có chút thương xót, giống như là đang nhìn một vở kịch vậy.

Lúc này Tần Sênh mới hiểu được lúc trước Tần Tranh đã phải đối diện với một lựa chọn khó khăn thế nào.

Nếu nàng không tiếp thánh chỉ hòa thân, rất có thể Tần Giản không thể bình an trở về. Nhưng nếu tiếp ch thì phải gả đến Bắc Nhung xa xôi, cả đời này cũng không thể quay về.

Cuối cùng, Tần Sênh cắn bờ môi tái nhợt, tiếp nhận đạo thánh chỉ này.

Tên thái giám truyền chỉ dẫn theo một đám tiểu thái giám nghênh ngang ra về, Tần Sênh quỳ giữa sân nhà trống trải, nước mắt tuôn trào.

Nàng là con gái nhỏ nhất của Tần gia, từ nhỏ đã được che chở nâng niu, ca ca tỷ tỷ đều yêu thương nàng, nhưng bây giờ đã không còn ai đứng chắn gió trước mặt nàng nữa rồi,

Phụ thân qua đời, mẫu thân bệnh nặng, tỷ tỷ không rõ tung tích, đại ca bị nhốt trong ngục…

Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy đời mình gian nan đến thế.

Tần Sênh nắm chặt thánh chỉ trong tay, nước mắt rơi từng giọt trên nền gạch nhưng ánh mắt lại dần trở nên kiên định. năm đó tỷ tỷ vì nàng có thể gả vào Đông Cung thì nay vì đại ca, nàng cũng có thể gả đến Bắc Nhung.

——

Lúc tin tức ở kinh thành truyền đến Lưỡng Yến Sơn, Tần Tranh đã thành công nung được một đợt ngói mới.

Vấn đề nhà nhà dột nát trong sơn trại cuối cùng cũng được giải quyết.

Trước đó Sở Thừa Tắc dùng bồ câu đưa thư cho người của Lục gia nằm vùng tại Thanh Châu, bảo họ đến vùng Xuyên Tây tìm kiếm dây cáp sắt để xây cầu treo, lúc này đã có hồi âm.

Tuy nhiên trong bức thư gửi đến lần này, vì có sự kiện người nhà của Lục thái sư bị áp giải từ kinh thành đến Mẫn Châu nên Lục gia tiện thể nhắc đến chuyện Tần Quốc Công và Lục thái sư đã quên mình vì nghĩa.

Sở Thừa Tắc đọc thư xong, trầm mặc thật lâu.

Mấy ngày nay, Tần Tranh vẫn bận rộn chuyện nung ngói, Lâm Chiêu thúc giục mấy lần cô mới làm sủi cảo nhân cải ngồng, nhờ Lư thẩm mang cho cho Lâm Chiêu một ít còn mình thì bưng một đĩa vào định bảo Sở Thừa Tắc nếm thử. Nhưng vừa vào bèn thấy y trầm ngầm ở đó.

Nụ cười trên mặt Tần Tranh tắt đi, cô đặt sủi cảo lên bàn, hỏi: “Tướng công có chuyện gì phiền não à?”

Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh, do dự giây lát rồi chậm rãi nói: “A Tranh, ta có chuyện muốn cho nàng biết.”

Tần Tranh thấy sắc mặt y nghiêm trọng thì không khỏi nghiêm túc hơn. “Tướng công nói đi.”

Sở Thừa Tắc đưa bức thư cho cô.

Tần Tranh mở ra xem, càng đọc càng nhíu mày.

Tần Quốc Công đã chết? Muội muội của thái tử phi còn bị đưa đến Bắc Nhung hòa thân?

Điều này hoàn toàn khác với trong sách. Trong sách viết sau khi thái tử và thái tử phi chết, Tần gia được Thẩm Ngạn Chi bảo vệ, tuy Tần Quốc Công cũng chết nhưng không phải do triều đình xử trảm mà tự đập đầu vào cột tự vẫn, những người còn lại của Tần gia rời xa kinh thành, đến biên tái sinh sống.

Tần Tranh biết đây chính là do hiệu ứng cánh bướm gây ra, biến số chính là từ cô và thái tử vẫn còn sống.

Cô nhanh chóng nhớ lại tình tiết trong sách, thần kinh căng thẳng cực độ đến nỗi quên tỏ ra bi thương trước mặt Sở Thừa Tắc. “Bốn quận Hà Tây lẽ ra không nên bị Bắc Nhung chiếm nhanh như thế.”

Cô và thái tử hẳn là không thể ảnh hưởng đến chiến sự phía bắc. Trong sách, sau khi Liên Khâm Hầu và triều đình liên thủ xuất binh, trúng kế của địch nên bốn quận ở Hà Tây mới bị Bắc Nhung chiếm.

Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?