Mặc Nhiễm mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, cơn sốt gần như không còn nữa, người anh cũng có sức sống hơn rất nhiều.
Anh luôn cảm thấy trên người mình rất nặng nề, hóa ra là anh bị cô gái ngu ngốc này đắp cho ba cái chăn.
Sau đó anh nhìn cô, cô nằm sấp trên giường ngủ trông rất ngon.
Mặc Nhiễm di chuyển cơ thể, đẩy chăn bông thừa thãi trên người ra.
Anh muốn sờ vào mái tóc của Kim Đản Đản.
Sau đó anh di chuyển cánh tay, và nghe thấy tiếng vỏ trứng vỡ vụn, trên cánh tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt, nhầy nhụa.
Mặc Nhiễm lập tức vén chăn ra, anh nhìn thấy bốn quả trứng còn nguyên vẹn và hai quả trứng sống bị vỡ ra màu vàng vàng dính dính, vừa dính trên người anh và cả trên giường.
Cả người anh lập tức khó chịu, tức giận nói: “Vân —— Phi —— Mộng ——rốt cuộc cô đã làm cái gì hả?”
Kim Đản Đản bị tiếng gào thét này đánh thức.
Cô ngẩng đầu lên, tóc tai có chút bù xù, dụi đôi mắt mơ màng đang ngái ngủ, ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sau đó cô nhìn quả trứng gà bị vỡ với vẻ mặt đau khổ: “Bữa trưa của tôi bị anh đè vỡ mất rồi.
Tôi đã bọc nó rất lâu, sắp có thể ăn được rồi mà, anh đền cho tôi đi!”
Mặc Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, điều anh muốn làm nhất bây giờ chính là đánh cô gái này một trận tơi bời, sau đó đưa đến đồn cảnh sát, khiến cô từ nay về sau tránh xa anh ra.
Anh tự nhắc bản thân không được đánh phụ nữ, cố kìm nén cơn lửa giận trong lòng.
Anh chỉ ra ngoài cửa: “Bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, biến khỏi tầm mắt của tôi!”
Kim Đản Đản nhìn anh với cặp mắt to ướt đẫm, anh đã làm bẩn sự trong trắng của cô, cô còn chăm sóc cho anh cả một ngày.
Nhưng thứ cô đổi lại được không phải là sự cảm kích của anh, mà là sự quay lưng trở mặt, còn muốn đuổi cô ra ngoài.
Cô thực sự rất oan ức, oan ức đến mức không kiểm soát được cảm xúc.
Cô liều mình cắn chặt môi để nước mắt không tuôn nữa.
Cô không thể khóc trước mặt tên khốn nạn này được, không thể để cho anh ta có cơ hội cười nhạo cô.
Mặc Nhiễm ý thức được có lẽ bản thân đã hơi nặng lời một chút, môi anh mấp máy, anh rất muốn an ủi cô.
Anh siết chặt nắm tay lại, như thế này cũng tốt, cô sẽ rời đi.
“Ùng ục ~” Bụng của Kim Đản Đản cũng không biết cố gắng kêu lên.
Nắm tay đang siết chặt của Mặc Nhiễm buông lỏng ra.
Một lần nữa anh lại thấy mềm lòng, vươn tay ra muốn vỗ vai của cô: “Cô chưa ăn sao?”
Kim Đản Đản gỡ tay anh ra, bướng bỉnh nói: “Không cần anh quan tâm!” Cô đứng dậy, vì giữ nguyên một tư thế rất lâu nên khiến cơ thể của cô có chút hơi tê cứng, cô chịu đựng khó chịu rồi chạy ra khỏi phòng của Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm nhíu mày: “Thật là không thể yên lòng được!”
Anh đành phải vén chăn ra, chỉnh đốn qua loa lại quần, rồi mặc áo ngủ và mang dép lê đuổi theo cô ra ngoài.
Anh rất ghét mùi mồ hôi và mùi trứng gà trên người mình lúc này, nhưng cô gái ngốc nghếch kia lại càng khiến anh lo lắng hơn.
Nhìn thấy cô đau lòng, trái tim anh siết chặt lại không thể giải thích được, anh rất khó chịu và áp lực.
Khi ra ngoài, anh lại nhìn thấy cô đang la hét lớn với cổng ở tầng một.
Cô vừa đánh vừa chửi vào cổng: “Đồ khốn nạn, rốt cuộc làm sao để mở ra, ngay cả mày cũng ăn hiếp tao nữa, cho tao ra ngoài đi, đừng có cản tao!”
Mặc Nhiễm buông bỏ sự lo lắng trong lòng, may mà cánh cổng này có thể tự động khóa lại, nếu không thì lúc này chắc chắn cô đã ra ngoài rồi.
Anh xuống lầu đi về phía cô, dừng lại cách cô một mét: “Đói bụng rồi chứ gì, tôi nấu mì cho cô nhé!”
Mặc Nhiễm khẽ cau mày: Lời nói này sao nghe có chút kỳ quái?
Thôi bỏ đi, anh không nghĩ nhiều như vậy nữa, anh phải an ủi cô gái ngốc nghếch này đã, để tránh lát nữa cô lại khóc nhè.
Kim Đản Đản quay lại trừng mắt nhìn anh: “Hừ, tôi mới không cần anh quan tâm.
Cho dù không có anh, tôi cũng không đến mức chết đói được!”
Mặc Nhiễm khoanh hai tay trước ngực nhưng vẫn ung dung nhìn về phía cô: “Người như cô dường như không biết gì về nơi này đúng không?”
Kim Đản Đản tức giận thở hồng hộc nhìn anh.
Anh nói đúng, cô quả thực là không biết, cô vẫn còn rất xa lạ với thế giới này..
Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm Liêu