“Không bằng chúng ta lấp đầy bụng trước rồi hãy suy nghĩ tới việc khác.
Cuộc sống rất ngắn ngủi, sao phải làm khổ chính mình chứ?” Mặc Nhiễm không chút để ý mà đưa ra ý kiến.
Kim Đản Đản nheo mắt.
Anh nói rất đúng, cô đã đói tới mức không chịu được, bá mẫu còn cung cấp đầy đủ thức ăn chỗ ở cho cô, đối xử rất tốt với cô.
Cô vẫn chưa cảm ơn bá mẫu thì sao có thể bỏ đi luôn?
Cứ tính như vậy đi.
Cô hất cằm lên, nói: “Được, nể tình bá mẫu, cho dù thế nào thì tôi cũng muốn chào từ biệt bá mẫu.
Những khoản nợ anh thiếu tôi còn chưa trả hết đâu, tôi có ơn cứu mạng đối với anh, còn có…” Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong sạch của tôi cũng bị anh đoạt…”
“Khụ khụ!” Mặc Nhiễm ho khan một tiếng, lỗ tai hơi đỏ lên.
Rõ ràng anh mới là người bị hại, bị cô nhìn cơ thể mình mà.
Anh nghiêm túc nói: “Tôi không làm gì với cô hết, cô vẫn còn trong trắng.”
Kim Đản Đản trừng mắt nhìn anh: “Ngủ trên cùng một cái giường, có phải còn trong trắng không thì anh rõ ràng nhất, còn nói không làm gì hả? Nam nữ bảy tuổi không được ngủ chung giường, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Mặc Nhiễm bị cô nói tới nỗi im thin thít không trả lời được, anh hơi hé miệng nhưng lại không thể phản bác.
Ngày hôm qua, rốt cuộc dây thần kinh nào của anh không bình thường mà lại ôm cô gái này lên trên giường của mình.
Anh bị nói tới mức đỏ mặt tía tai, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt đi, lỗ tai hơi đỏ lên: “Tôi cưới cô!”
Giọng nói của anh không lớn, vừa vặn đủ cho Kim Đản Đản nghe được.
Cô kinh ngạc: “Cái gì?”
Mặc Nhiễm nhìn về phía cô, anh nói cưới cô, cô lại không vui.
Không biết vì sao trong lòng anh có chút bực bội: “Cô luôn miệng nói tôi làm bẩn sự trong sạch của cô, cưới cô đương nhiên là đền bù cho cô!”
“Không cần!” Kim Đản Đản cự tuyệt.
Cô mới không cần gả cho tên khốn này, sau này khẳng định mỗi ngày cô đều lấy nước mắt rửa mặt.
Có lẽ cô không thể trở về nước Thiên Triều ban đầu nữa, cho dù cô trở về thì cũng bị ngâm trong lồng heo.
Mọi người ở thế giới này rất tốt và cởi mở, nếu cô và anh cũng chỉ ngủ trên cùng một cái giường thì chắc không có chuyện gì đâu!
Trong lòng Kim Đản Đản hơi thấp thỏm, nhưng lại không muốn ở chung một chỗ với tên khốn này.
Đây vẫn là một cuộc hôn nhân đôi bên chán ghét lẫn nhau.
Lần đầu tiên Mặc Nhiễm bị người khác từ chối sau khi nổi tiếng.
Lòng tự ái của anh bị đả kích, lồng ngực phập phồng không ngừng vì tức giận: “Được, cô hãy chịu bị đói đi!”
Anh nói xong liền xoay người bỏ đi.
Anh tức giận tới mức không muốn làm cơm, lại không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Kim Đản Đản nhìn chằm chằm bóng dáng anh: Quả nhiên là tên khốn khiếp, không gả cho anh ta thì không cho cô ăn cơm!
“Mở cửa, thả tôi ra ngoài!” Cô u oán trừng mắt nhìn anh.
Mặc Nhiễm ngồi ở trên ghế sô pha ôm cánh tay hờn dỗi, không trả lời cô.
Kim Đản Đản thấy không thể trông cậy vào anh ấy, tiếp tục vật lộn với cánh cửa, đấm đá liên tục: “Khốn khiếp, anh mở cửa ra.
Anh với nam chủ nhân kia đều đáng ghét như nhau.
Anh ta ức hiếp tôi, anh và anh ta cùng nhau bắt nạt tôi!”
Nhưng cho dù cô tra tấn cánh cửa như thế nào thì cửa vẫn không mở ra.
Mặc Nhiễm nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Anh thật sự có chút nghi ngờ, có phải cô là người cổ đại xuyên tới không? Trong lúc vô tình anh liếc tới thủ cung sa trên tay cô, Mặc Nhiễm ngây ngẩn cả người, không phải thật sự xuyên qua chứ?
Anh đứng dậy đi tới, nắm lấy cánh tay Kim Đản Đản rồi nhìn vào thủ cung sa, kinh ngạc nói: “Cô thật sự là người cổ đại sao?”
Kim Đản Đản nhăn mày: “Cổ đại, hiện đại gì hả?”
Mặc Nhiễm nỗ lực ngăn lại cơn kích động trong lòng, chỉnh sửa ngôn từ lại thật tốt mới hỏi: “Ngày đó cô mặc trang phục đó là của triều đại mấy người hay mặc sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Kim Đản Đản ngơ ngác nhìn anh, không rõ anh muốn nói gì!
Mặc Nhiễm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, làn da của cô tốt hơn rất nhiều so với các cô gái hiện đại, đôi mắt càng thêm linh động.
Cho dù cô không trang điểm cũng đẹp hơn gấp mười lần so với các cô gái đó.
…
Thượng tiên: Khụ khụ! Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Mặc Nhiễm: Vợ tương lai của tôi vốn dĩ xinh đẹp!
Thượng tiên: Tốt lắm, cậu thắng….
Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm Liêu