Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi, nhìn theo bóng dáng hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người gì mà giống như một tên sát thần.

Ngươi cho rằng tiểu gia thích ngươi à.

Chỉ là ta muốn xem ngươi có phải là Tiểu Mạch Tử không thôi.

Ai không biết còn tưởng rằng tiểu gia đang trêu đùa phụ nữ nhà lành đấy!”
Tuy giọng nói của nàng không lớn nhưng nội lực Đế Bắc Minh thâm hậu, không hề nghe thiếu một chữ.

Hắn đen mặt đến nỗi có thể tích ra nước.

Hắn siết chặt tay thành nắm đấm dưới ống tay áo: Tiểu Mạch Tử? Phụ nữ nhà lành?
Giỏi! Rất giỏi! Vị Cửu Vương gia này chắc là không muốn sống nữa!
Không phải hắn ta thích nam nhân sao? Vậy lần sau hắn liền tìm mười mấy nam nhân, xem hắn ta có chết hay không!
Kim Đản Đản về đến bên trong phủ Cửu Vương, tiểu nha hoàn như hoa như ngọc đang chờ nàng.

Thu Tuyết vừa thấy nàng như vậy thì lo lắng.


Nàng ấy thấy xung quanh không có người liền ríu rít kêu lên: “Vương gia, không phải ta đã nói với người đừng mặc trang phục nữ sao? Người muốn bị lộ sao?”
Thu Tuyết là người duy nhất biết giới tính thật sự của nàng.

Lão nương của nàng ra khỏi lãnh cung không bao lâu đã bị bệnh.

Thu Tuyết gần bằng tuổi với nguyên chủ, vẫn luôn chăm sóc nàng.

Kim Đản Đản sợ Thu Tuyết ồn ào làm phiền, vội vàng che lỗ tai lại: “Được rồi, ngươi đừng nói nữa.

Ta nói mình là nữ nhân cũng không ai tin đâu!”
Nàng nghẹn khuất nhìn bộ ng,ực còn chưa phát triển của mình.

Thật sự nó còn nhỏ hơn cơ ngực nam nhân nữa.

Thật là tự ti mà!
“Ha ha, như vậy không phải đúng lúc sao? Nếu như bị phát hiện chính là tội khi quân.

Vương gia chúng ta sẽ bị rơi đầu!” Thu Tuyết che miệng cười trộm.

Kim Đản Đản nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng ấy: “Mau chuẩn bị nước tắm cho tiểu gia.

Lát nữa chuẩn bị chút móng heo, đu đủ linh tinh để bổ ng,ực.

Gia muốn bồi bổ toàn bộ!”
Thu Tuyết nhíu mày: “Vương gia, như vậy không ổn lắm đâu?”
Kim Đản Đản bực bội đẩy nàng ấy ra: “Không có gì không ổn hết.

Mau đi đi, tiểu gia không thể làm nam nhân cả đời được!”
Thu Tuyết đành bất đắc dĩ phải làm theo.


Kim Đản Đản xóa sạch son phấn ở trên mặt, thay đổi lại thành một thân nam trang.

Nàng nhìn vào gương, chớp chớp đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng.

Mỗi khi nàng soi gương, đều ngây ngất với vẻ đẹp của mình!
Dung nhan này bị nguyên chủ biến thành đồ h,áo sắc, làm đám mỹ nam sợ tới mức cách xa nàng.

Kim Đản Đản cũng bó tay.

Vẻ đẹp tuyệt vời như này, bây giờ trong xương cốt thay đổi thành người khác, có nam nhân dạng nào nàng không chiếm được.

Cho dù là nữ nhân cũng phải bị mê mẩn đến nỗi thần hồn điên đảo.

Khóe môi Kim Đản Đản hơi cong lên, phe phẩy chiếc quạt hoa đào trong tay.

Nàng nháy mắt phóng điện với Thu Tuyết: “Tiểu Tuyết, ngươi xem tiểu gia soái hay không?”
Thu Tuyết bị trêu chọc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tim đập nhanh.

“Phụt ~ Ha ha ha! Ngươi bị tiểu gia mê hoặc rồi!” Kim Đản Đản vỗ vào ngực nàng ấy, không tim không phổi cười.

Thu Tuyết tức giận dậm chân, oán trách: “Vương gia, ngài đúng là càng ngày càng tệ!”
Nàng nâng cằm Thu Tuyết lên, ánh mắt hoa đào tiếp tục phóng điện: “Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu!”
Thu Tuyết nhìn thấy ý cười xấu xa trong mắt nàng, lập tức bực bội.


Nếu nàng ấy không biết Vương gia là nữ nhân, nhất định nàng ấy sẽ thích nàng.

Khuôn mặt nhỏ của nàng ấy tức giận: “Vương gia, nếu ngài còn bắt nạt ta như vậy.

Ta… Về sau ta sẽ mặc kệ ngài!”
Kim Đản Đản lập tức vuốt ngực nàng ấy cho hạ hỏa: “Được được được! Tiểu gia không bắt nạt ngươi nữa!”
Bộ dáng Thu Tuyết như sắp khóc.

Nàng ấy nhìn móng vuốt đang loạn sờ trước ngực nàng ấy, kêu thảm: “Vương gia ~”
Kim Đản Đản nhìn lại theo tầm mắt nàng ấy, sắc mặt đỏ ửng.

Nàng vội vàng lấy tay ra: “Khụ khụ! Cái này không phải ta cũng có sao? Cùng là nữ nhân, sờ vài cái ngươi cũng không bị làm sao cả!”
Nàng thật sự không có cố ý, trong lòng nàng thật sự muốn khóc.

Ông trời còn chưa trả ngực lại cho nàng đâu!.