“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vị này là Cửu Vương gia!” Tuy rằng Đế Bắc Minh thực hiện lễ nghi thần tử, nhưng hắn cũng không tính là cung kính.

Hoa Nhược Uyên đánh giá cẩn thận nữ tử trên mặt đất, khóe miệng run rẩy: “Cửu đệ, tại sao đệ lại ăn mặc như thế này?”
Đế Bắc Minh nhìn Kim Đản Đản trên mặt đất, híp đôi mắt lại: “Hoàng Thượng, thần ở Bách Hoa Lâu…”
Kim Đản Đản quyết định đánh đòn phủ đầu, cắt ngang lời Đế Bắc Minh.

Nàng ấm ức nói: “Hoàng huynh, thần đệ tỉnh lại thì không biết tại sao bị người ta bắt vào Bách Hoa Lâu, suýt nữa thất thân cho kẻ xấu xí đó.

Hoàng huynh cần phải làm chủ cho thần đệ!”
Ánh mắt Đế Bắc Minh lạnh lùng liếc nàng: “Cửu Vương gia đúng thật là biết ăn nói.

Chân ở trên người của ngươi, ai nhàn rỗi không có chuyện gì làm mà đánh ngất ngươi rồi mang đến đó?”
Kim Đản Đản tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngoại trừ Đế Bắc Minh thì còn ai vào đây!
“Nói đến cũng thật lạ.


Hôm qua bổn vương chụp vào ngực Nhiếp Chính Vương nhưng không thể hiểu được tại sao hôm nay lại ở Bách Hoa Lâu nhỉ?” Đôi mắt Kim Đản Đản liếc nhìn Nhiếp Chính Vương.

Đế Bắc Minh híp mắt nhìn nàng.

Tên Cửu Vương gia này từ khi nào trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy?
Hắn nhìn về phía Hoàng Thượng Hoa Nhược Uyên, tỏa ra uy thế: “Hoàng Thượng, Cửu Vương gia vi phạm hoàng lệnh đến Bách Hoa Lâu, còn nam giả nữ, làm tổn hại mặt mũi hoàng tộc.

Mong Hoàng Thượng xử trí!”
Kim Đản Đản: Mẹ nó! Nhiếp Chính Vương thật giỏi đâm sau lưng!
“Hoàng huynh, thần đệ bị oan uổng!” Kim Đản Đản vô cùng đáng thương nhìn Hoa Nhược Uyên.

Nàng hy vọng có thể giành được sự đồng tình của hắn ta.

Chính là nàng xem thường thực lực của Đế Bắc Minh.

Hoàng Thượng có phần kiêng kị hắn.

Hoa Nhược Uyên đau đầu, xoa xoa giữa mày: “Cửu Vương Hoa Như Hiên, trẫm phạt ngươi mất nửa năm bổng lộc, đóng cửa ăn năn một tháng!”
Kim Đản Đản bĩu môi, chuẩn bị lãnh chỉ.

Hoa Nhược Uyên cố ý thiên vị nàng nhưng Đế Bắc Minh không muốn nhượng bộ.

Hắn tỏa ra uy thế lần nữa: “Hoàng Thượng, Cửu Vương gia làm trái với luật lệ, cần thiết nghiêm trị.

Nếu không khó có thể thu phục lòng dân!”
Hoa Nhược Uyên không thể không nhượng bộ: “Vậy Nhiếp Chính Vương muốn xử trí như thế nào?”
Ánh mắt Đế Bắc Minh nhìn Kim Đản Đản lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, trong lòng Kim Đản Đản hoảng sợ.

Không phải là hắn muốn xử tử nàng chứ?
Nàng chỉ nghe thấy giọng nói lạnh băng của hắn: “Cửu Vương gia thân là người trong hoàng tộc nhưng lại vi phạm luật lệ.


Theo lý thì nên phế bỏ chức quan trong triều, không được vào triều nữa!”
Kim Đản Đản nhẹ nhàng thở ra.

Bổn cô nương không muốn lên triều đâu, như vậy có thể được ngủ nướng.

Hoa Nhược Uyên do dự.

Chức quan của Hoa Như Hiên không lớn nhưng nếu bị người của Nhiếp Chính Vương chiếm đi thì sợ rằng giang sơn này của hắn rất nhanh phải thay đổi họ khác.

Đế Bắc Minh tiếp tục tỏa ra uy thế với Hoa Nhược Uyên.

Sau lưng Hoa Nhược Uyên ướt đẫm mồ hôi lạnh, tìm một kế hoãn binh: “Cửu Vương gia Hoa Như Hiên, trẫm phạt ngươi một năm bổng lộc, một tháng không lên triều.

Các ngươi lui ra đi!”
“Tạ hoàng huynh!” Kim Đản Đản vui vẻ hành lễ nói lời cảm ơn.

Hoa Nhược Uyên nhíu mày lại.

Cửu hoàng đệ càng ngày càng không đáng tin cậy.

Hôm nào hắn ta phải dạy dỗ nàng cho tốt.

Trên người Đế Bắc Minh tản ra khí lạnh.


Cửu Vương gia, hắn không thể vặn ngã cái người phiền toái này trong chốc lát, hắn làm từ từ vậy.

Hai người lui ra ngoài, Đế Bắc Minh đi phía trước, Kim Đản Đản đi phía sau.

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc hắn có phải Quân Mạch hay không?
Nàng bước nhanh đến, giả vờ đi vòng quanh muốn cầm lấy cổ áo hắn.

Đế Bắc Minh tu luyện qua nội lực nên cảm quan rất tốt.

Hắn lập tức nghiêng người tránh đi, Kim Đản Đản ngã nhào xuống mặt đất gặm phân chó.

Đế Bắc Minh phủi phủi tro bụi không tồn tại trên quần áo, lạnh lùng nói: “Cửu Vương gia, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu.

Nếu còn động tay động chân thì bổn vương sẽ tìm người chặt bàn tay của ngươi!”
Hắn làm lơ Kim Đản Đản đang ngã trên mặt đất đau đến nhe răng trợn mắt, phất tay áo rời đi..