“Ái phi, nàng quản lý nàng ta cho tốt, đừng để nàng ta lượn lờ làm chướng mắt bổn vương!” Hiên Viên Dật phát ra mệnh lệnh Vương gia.

“Tuân lệnh! Vương gia đại nhân!” Kim Đản Đản bĩu môi.

Nàng miễn cưỡng hành lễ giống người hầu.

Hiên Viên Dật xoa đầu nàng.

Tuy rằng biểu hiện của nàng không phải thật lòng nhưng trông hắn rất hưởng thụ.

Khóe môi hắn hơi cong lên thành một vòng cung.

Kim Đản Đản kéo móng vuốt đang làm loạn trên đầu nàng xuống, nàng vẫy vẫy tay với hắn: “Vương gia, ta muốn ra khỏi phủ.

Tạm biệt!”
Hiên Viên Dật nhíu mày: “Ra phủ? Nàng ra phủ làm gì?”
Kim Đản Đản lộ ra nụ cười mê người, vươn tay chọc chọc trán hắn: “Ha ha, bổn cung không nói cho ngươi biết đấy!”

Nàng chọc xong bỏ chạy ngay lập tức.

Nếu ở lâu chút nữa chắc chắn hắn sẽ xử lý nàng.

Nhưng nàng coi nhẹ đôi chân bủn rủn của mình.

Nàng chưa đi được mấy bước đã muốn ngã nhào xuống mặt đất.

Hiên Viên Dật lập tức vươn tay ôm lấy eo nàng rồi ôm nàng vào trong lòng ngực.

Giọng điệu hắn có chút bất đắc dĩ: “Ái phi, nàng quên ngày hôm qua chúng ta đã vận động quá kịch liệt rồi à.

Hôm nay nàng không thể hoạt động quá nhiều!”
Kim Đản Đản tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nàng lập tức đỏ mặt.

Nàng cúi đầu nhỏ xuống, cố gắng che khuất gương mặt đang nóng lên vì xấu hổ: “Ngươi đừng nói nữa! Câm miệng cho ta!”
Nhìn thấy nàng ngượng ngùng, Hiên Viên Dật liền nảy ra ý nghĩ xấu.

Khuôn mặt tuấn tú đến gần, hắn ghé sát thổi hơi vào tai nàng, giọng nói từ tính đầy dụ dỗ: “Ái phi, thật ra bổn vương có một cách để ngậm miệng lại!”
Kim Đản Đản ngước mắt, hơi ngây ngốc nhìn hắn.

Đôi mắt nàng giống như đang nói: Không phải ngươi muốn ngậm miệng sao? Tại sao còn nói chuyện?.

||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Khóe môi Hiên Viên Dật hơi cong lên.

Hắn hôn lên cánh môi nàng rồi ngậm miệng lại, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau mười lăm phút hôn nồng cháy, ánh mắt nữ nhân trong lòng ngực hắn mơ màng, thở hồng hộc.

Hiên Viên Dật nở nụ cười xấu xa, ôm eo nhỏ của nàng: “Ái phi, cách này của bổn vương nàng thấy thế nào?”

Kim Đản Đản “tức giận trừng” hắn: “Lưu manh ~”
Phong cách của Vương gia này hơi khác lạ.

Không phải hắn bị người ta đánh tráo đó chứ? Lúc trước hắn không gần nữ sắc như vậy đâu!
Nàng vươn tay sờ lên trán hắn.

Hiên Viên Dật còn chưa kịp cảm thấy vui sướng vì nàng chủ động gần gũi thì đã nghe thấy Kim Đản Đản nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đâu có sốt đâu!”
Hắn tức giận, gân xanh giữa trán nổi lên.

Hắn bắt lấy móng vuốt trên trán mình, đôi mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm: “Ái phi, bổn vương rất ổn.

Tại sao nàng có thể nghĩ phu quân của mình như vậy chứ?”
“Nhưng trước kia ngươi không có như thế này mà?” Kim Đản Đản nói ra điều nghi hoặc trong lòng.

Trước khi hắn cưới nàng, hắn là người hay bôn ba, không có một thị thiếp nào.

Điều này khiến nàng hơi băn khoăn không biết có phải hắn thích nam nhân hay không?
“Hồi trước bổn vương ra sao?” Đuôi lông mày của Hiên Viên Dật hơi nhếch lên.

“Không gần nữ sắc, có lẽ thích nam nhân!” Kim Đản Đản thuận miệng nói ra suy nghĩ ở trong lòng mình.

Nàng cảm thấy ánh mắt hắn càng lúc càng nguy hiểm, nàng sợ đến mức vội vàng dùng tay nhỏ che miệng lại.


Đôi mắt to của nàng nhìn Hiên Viên Dật, trông cực kỳ đáng yêu.

Nàng nhỏ giọng nói: “Vương gia, ta sai rồi!”
Hiên Viên Dật rất tức giận, nàng dám nói hắn như vậy à? Tình cảm của hắn đối với nàng là duy nhất, tạm thời nàng không chấp nhận, như vậy cũng sai sao?
Giọng nói của hắn không cho phép nàng có bất kỳ cơ hội từ chối nào: “Vậy ái phi nên suy nghĩ cho kỹ, làm thế nào để bồi thường cho bổn vương!”
Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật: Má nó, đừng hãm hại người khác như thế chứ?
Chân nàng rời khỏi mặt đất, cơ thể lơ lửng trên không, lúc này nàng mới nhận ra tình hình.

Cả người nàng được Hiên Viên Dật bế theo kiểu công chúa, ôm vào trong ngực.

Bây giờ hai người đang đi đến phía giường.

Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản nhăn thành một đoàn, sắp khóc đến nơi.

Nàng mang theo giọng nói nức nở cầu xin: “Vương gia, ta không muốn đâu! Ngươi không thể ăn thịt nữa, sẽ căng chết mất!”.