“Két~” Cửa được mở ra, Hiên Viên Dật anh tuấn đi tới.
Khóe miệng của hắn mang chút ý cười, ánh mắt dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Hắn bước tới đỡ lấy Kim Đản Đản, giọng điệu có vài phần quan tâm: “Ái phi, nàng tỉnh rồi sao lại không báo cho vi phu?”
Kim Đản Đản ngước mắt nhìn, trong mắt hàm chứa sương mù.
Ánh mắt nhu nhược đáng thương của nàng như lên án hành vi tàn bạo của hắn.
“Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi đỡ!” Nàng vừa mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn khiến cho Kim Đản Đản xấu hổ đến mức mặt đỏ tới tận mang tai.
Khóe miệng Hiên Viên Dật nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Ái phi, ngày hôm qua nàng vất vả rồi.
Vi phu đã nói nàng không cần phải kêu lớn tiếng như vậy, nàng lại không nghe, khiến cho bây giờ giọng khàn như vậy!”
Kim Đản Đản tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không phải là do ngươi sao? Nếu ngươi nhẹ hơn một chút, ta sẽ đau đến mức phải kêu lên như vậy sao?”
Hiên Viên Dật có chút chột dạ, đỡ Kim Đản Đản ngồi vào bàn rót cho nàng một chén trà, ân cần nói: “Uống chén trà để làm ấm cổ họng đi!”
Kim Đản Đản nghiêng đầu nhỏ đến gần, uống nước trên tay hắn.
Nàng chẹp chẹp miệng nhỏ, có chút ghét bỏ: “Độ ấm hơi thấp, ngươi pha lại một lần nữa cho ta!”
Vẻ mặt của Hiên Viên Dật lúc này vô cùng đặc sắc.
Hắn rất muốn bóp nát cái chén trong tay, càng muốn đánh tiểu nữ nhân trước mặt này hơn nhưng lại sợ nàng đau.
Gương mặt của hắn như thể vừa bị hắt một đ ĩa thuốc nhuộm đủ loại màu sắc, cuối cùng đành bất đắc dĩ đi pha trà cho nàng một lần nữa.
Ai bảo nữ nhân này là mẫu thân của con hắn chứ, ngày hôm qua nàng còn hầu hạ hắn.
Thôi, cứ coi như là hắn nợ nàng.
Hiên Viên Dật rót cho Kim Đản Đản một chén trà mới pha.
Sắc mặt của hắn rất thối, muốn phát cuồng nhưng lại cố hết sức chịu đựng.
Nhìn thấy hắn không thoải mái, trong lòng Kim Đản Đản như nở hoa.
Nàng bưng lấy chén trà hắn vừa đưa tới, nhìn hơi nóng bốc lên, Kim Đản Đản bĩu miệng nhỏ: “Nóng quá!” Dứt lời liền đặt chén trà lại trên bàn.
Hiên Viên Dật bóp chén trà kêu cót két, không chút nghi ngờ nếu không ngăn cản hắn chắc chắn chén trà sẽ bị hắn bóp nát ngay sau đó.
Kim Đản Đản nhắc nhở: “Ngươi nhẹ một chút, nước trà rất nóng.
Nếu ngươi bóp nát cái chén khiến mình bị bỏng thì phải làm sao?”
Một câu nói khiến cho Hiên Viên Dật đang có chút tức giận bình tĩnh lại, hắn đưa chén trà tới trước mặt mình, giọng nói bình tĩnh không tức giận: “Bổn vương thổi nguội giúp nàng!”
“Ừm, được đó!” Kim Đản Đản gật đầu nhỏ, chống khuỷu tay ở trên bàn, nhìn hắn vô cùng thưởng thức.
Co được dãn được, thật đúng là một nam nhân tốt của gia đình!
Hiên Viên Dật thổi nước trà không lạnh không nóng rồi đưa cho Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nâng chén trà lên, khóe miệng nhếch lên một đường cong duyên dáng, thưởng thức trà do chính miệng nam nhân nhà mình thổi nguội.
Nàng giày vò hắn một phen, nàng cảm giác như trà cũng trở nên ngon hơn rất nhiều.
Thấy tâm tình của nàng rất tốt, Hiên Viên Dật khẽ nhíu mày: “Ái phi, nàng mang nha hoàn kia về định giải quyết như thế nào.
Bổn vương cảm thấy ý đồ của nàng ta cũng không hề đơn giản.”
“Ồ ~ Xin chỉ giáo?” Kim Đản Đản hơi nhướng mày, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên cho hắn.
Vương gia đại nhân thật thông minh!
Hiên Viên Dật nhíu mày càng chặt hơn: “Chẳng lẽ ái phi không nhận ra được sao?”
“Không có!” Kim Đản Đản nghiêng cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt, bộ dáng rất hồn nhiên vô hại.
Khuôn mặt Hiên Viên Dật nghiêm lại, chỉ số thông minh của ái phi còn cần phải cải thiện.
Thiên kim bình thường đều sẽ tìm người xấu hơn mình để làm nha hoàn.
Làm gì có ai gả đi như nàng, mang một mỹ nhân trở về không chút lo lắng người khác sẽ quyến rũ tướng công mình đi.
Ngay cả khi nàng không lo lắng, hắn nhìn thấy nữ nhân đó cũng cảm thấy phiền, ngại làm bẩn mắt mình..
Xuyên Nhanh Bách Biến Nam Thần Nhẹ Điểm Liêu