Thấy Cố Tại Ngôn dẫn Âu Dương Diệp cùng ra ngoài, Lưu Ly có chút nghi hoặc.

Cô luôn cảm thấy hình như Cố Tại Ngôn và Âu Dương Diệp đã biết nhau từ trước.
Nhưng sau suy đi nghĩ lại, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của cô, không làm hại đến cô và các con thì cô chẳng quan tâm chuyện bọn họ biết nhau thật không.
Thế nên, Lưu Ly dẹp chuyện này sang một bên và bắt đầu suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Mặc dù Âu Dương Diệp xuất hiện ngoài ý muốn nhưng vì hắn ta muốn ở lại nên đương nhiên cô sẽ không tuỳ tiện tiếp đãi người ta.
Hơn nữa hai người vẫn đang trong mối quan hệ hợp tác, sau này còn định sẽ tiếp tục hợp tác dài lâu, vì vậy cô không chỉ không thể qua loa ứng phó mà còn cần tốn công tốn sức chuẩn bị nữa.
Tuy thức ăn trong nhà khá phong phú nhưng chỉ toàn là rau.

Chuyện này khiến cô khá khó xử.
Đúng lúc này, Tần chưởng quầy mang đồ mua từ trong thôn quay về.
Nhưng khi nhìn thấy những người cùng đi với Tần chưởng quầy, Lưu Ly hơi nhíu mày kinh ngạc.
Tần chưởng quầy là người tinh ý nhất, vừa nhìn thấy biểu cảm của Lưu Ly, ông ta liền giải thích: "Một mình tôi không tiện xách nhiều đồ như vậy nên vị này đề nghị giúp tôi.”
Người Tần chưởng quầy đang nói tới là Trương Đại Dương, anh trai của Trương Đỗ Quyên.
Sau khi giao đồ xong, Trương Đại Dương liền rời đi.

Người khiến Lưu Ly nhíu mày không phải là Trương Đại Dương, mà là Trương Đỗ Quyên đang nhìn ngang ngó dọc.
Sau khi Trương Đại Dương rời đi, cô ả không hề định theo cùng.


Hơn nữa, từ đầu đến cuối cô ả chỉ cầm một mớ hành trong tay.

Chắc không phải đến giúp Tần chưởng quầy giao đồ đâu nhỉ?
Thấy Lưu Ly đang nhìn mình, Trương Đỗ Quyên liền mỉm cười bước tới: "Nghe nói nhà Ly tỷ có khách, em tới giúp chị một tay.”
Từ trước đến nay, Trương Đỗ Quyên đều thấy nguyên chủ ngứa mắt, nhưng bây giờ cứ một câu Ly tỷ hai câu Ly tỷ, người không biết còn tưởng rằng họ thân thiết lắm.
Nhưng tục ngữ đã nói, đánh người chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại, có người muốn giúp đỡ mà, đương nhiên cô không có lý do gì để từ chối.
Sau khi đồng ý, Lưu Ly quay sang nhìn những thứ mà Tần chưởng quầy vừa mua về.
Có lẽ vì chủ nhân muốn ăn nên Tần chưởng quầy mua đồ rất hào phóng.

Ông ta không chỉ mua gia cầm mà còn mua một miếng thịt heo, gạo và bột mì, thậm chí còn có cả một con cá và một hũ dưa chua vừa ướp không biết từ nhà nào.
Khi quan sát thực phẩm, đầu Lưu Ly lập tức hiện lên nhiều công thức nấu ăn khác nhau, như thể những thứ này đã trở thành từng dĩa đồ ăn trong mắt cô vậy.
Lưu Ly không chút khách khí yêu cầu Trương Đỗ Quyên giết gà và cá.

Cô định để vịt lại nuôi.
Nhưng khi Trương Đỗ Quyên nghe thấy việc Lưu Ly giao cho mình, nàng ta hoàn toàn quên mất mình tới đây làm gì.

Hai mắt trợn to, nàng ta hỏi: "Sao tôi phải làm mấy việc này?”
"Không phải cô tới đây để phụ giúp sao? Không làm mấy chuyện này thì làm gì?” Lưu Ly cạn lời, cô ả tưởng mình là tiểu thư thật sao?
Thực chất, Trương Đỗ Quyên xem mình là tiểu thư thật.
Nàng ta nghe nói có một công tử nhà giàu đi xe ngựa đến nhà Lưu Ly, sau đó nghe được chuyện chuyện Tần chưởng quầy vào thôn mua thực phẩm nên đương nhiên Trương Đỗ Quyên không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Vì thế, nàng ta liền cật lực khuyên anh trai làm lao động công ích.
Nhưng không ngờ Lưu Ly lại muốn nàng ta giúp thật.

Chuyện phụ giúp chỉ là cái cớ để nàng ta ở lại thôi, thông thường khi người muốn giúp, chẳng phải chủ nhà nên lịch sự từ chối sao?
Trương Đỗ Quyên hơi tức giận, nhưng có Tần chưởng quầy đang đứng bên cạnh nên ta cô đành phải chịu đựng.
Trương Đỗ Quyên nói: “Tôi đến giúp nấu ăn.” Nàng ta có thể nấu ăn, nhưng quyết không làm mấy chuyện bẩn thỉu như giết gà giết cá đâu.
Hơn nữa, nàng ta chỉ cần làm qua loa đại khái là được, Lưu Ly không thể để nàng ta làm hết đâu nhỉ.
Lưu Ly lập tức hiểu ra Trương Đỗ Quyên đang nghĩ gì, cô lạnh lùng nói: "Chưa tới phiên cô nắm quyền trong bếp của tôi đâu.

Nếu cô không muốn giúp thì về đi.”
Để Trương Đỗ Quyên nấu ăn? E là cô ả sẽ làm lãng phí nguyên liệu mất.
Hơn nữa, cô cũng không ngu.


Đương nhiên có thể nhìn ra động cơ của Trương Đỗ Quyên không hề trong sáng.
Tạm thời cô vẫn chưa biết tại sao Trương Đỗ Quyên lại tới đây, nhưng nếu đã viện cớ phụ giúp thì nhất định phải phụ giúp.

Cô không có sở thích chiều theo thói hư tật xấu của người khác đâu.
Tính khí của Trương Đỗ Quyên cũng chẳng tốt gì, bị Lưu Ly nói thế, nàng ta liền quay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Cố Tại Ngôn cùng Âu Dương Diệp đã trở lại, trên tay bọn họ còn mang theo gà rừng và thỏ rừng, xem ra họ vừa lên núi bắt.
Trương Đỗ Quyên đang chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy Âu Dương Diệp, hai mắt nàng ta liền sáng lên.
Đây là lần đầu tiên nàng ta được gặp một công tử tuấn tú như vậy.
Hơn nữa, nhìn quần áo của người này và chiếc xe ngựa đậu bên ngoài, quả nhiên hắn ta là chàng công tử giàu có mà mọi người trong thôn nói.
Chỉ có người như vậy mới có thể xứng với nàng ta.
Trương Đỗ Quyên đã hoàn toàn quên mất mục tiêu trước đây của nàng ta là Cố Tại Ngôn, cũng quên mất thân phận của bản thân là gì, có xứng với người ta không.
Dung mạo của Âu Dương Diệp cũng nổi tiếng ở kinh thành nên hắn ta cực kỳ quen với những ánh mắt kiểu Trương Đỗ Quyên.

Do đó, hắn ta chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Lúc này, Trương Đỗ Quyên bước tới và hành lễ với Âu Dương Diệp.
"Bái kiến công tử, tôi là..."
“Cô là ai không quan trọng, nhưng cô tới đây làm gì?” Âu Dương Diệp ngắt lời Trương Đỗ Quyên.
Một cô gái thôn quê mà bắt chước hành lễ như đại tiểu thư gì chứ? Không ra thể thống gì cả, nhìn chỉ tổ nhức mắt.
Một người gây nhức mắt như vậy, nếu không có chuyện gì thì nàng ta sẽ bị hắn trực tiếp đuổi đi.
Khi nghe mấy lời thẳng thừng như vậy, Trương Đỗ Quyên cảm thấy hơi hoảng hốt, nhưng dù gì nàng ta cũng là một người mặt dày nên vẻ mặt lập tức khôi phục như cũ.
"Tôi nghe nói nhà Ly tỷ có khách nên đặc biệt đến phụ giúp.”
Nghe vậy, Âu Dương Diệp không chút do dự mà ném gà rừng và thỏ rừng đang rỉ máu vào tay Trương Đỗ Quyên.
"Nếu thế thì cô xử lý mấy thứ hoang dã này đi.”
Trương Đỗ Quyên không ngờ Âu Dương Diệp lại ném những thứ đẫm máu này lên người mình như vậy.


Một người được nuông chiều như nàng ta thì làm sao có thể đối mặt với máu me chứ?
Sau khi choáng váng, Trương Đỗ Quyên liền hét lên rồi ném đồ trên tay ra và phóng đi.
Lúc này Lưu Ly đang xử lý cá, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mọi động tĩnh bên kia.
Khi thấy động tác lộ liễu của Trương Đỗ Quyên lúc Âu Dương Diệp trở lại, cô đã biết nguyên nhân tại sao Trương Đỗ Quyên lại tới đây.
Biểu hiện của Âu Dương Diệp khiến Lưu Ly thầm mặc niệm vài giây cho Trương Đỗ Quyên.
Thật ra cũng vì Trương Đỗ Quyên không tự biết mình biết người.

Ai nàng ta cũng muốn đu bám, lần này nhục mặt như vậy, nàng ta tự làm tự chịu thôi.
Sau khi Trương Đỗ Quyên rời đi, Cố Tại Ngôn thản nhiên cầm gà và thỏ rừng lên rồi xử lý.
Kỹ năng dùng dao của hắn rất tốt, cứ như đã làm cả nghìn lần vậy.

Hắn dễ dàng xử lý mấy con thú hoang, thậm chí còn giúp Lưu Ly giết con gà mái già.
Động tác như nước chảy mây bay khiến Lưu Ly hơi thất thần.
Mãi đến khi Cố Tại Ngôn bước tới đưa đồ đã xử lý xong cho cô thì Lưu Ly mới hoàn hồn nhận lấy.
Cô nhận thức được hành động của mình hơi ngu ngốc nên mặt cô bỗng đỏ lên.

Sau đó cô xoay người giả vờ như mình đang rất bận mà không hề nhìn thấy khoé môi của Cố Tại Ngôn đang cong lên..