Lời này của Cố Tại Ngôn giống như là giải thích với Lưu Ly về ánh mắt kia của hắn, cũng là đang cảnh cáo Âu Dương Diệp.

Nhưng mà một câu ‘nương tử nhà ta’ đã để hai người Lưu Ly và Âu Dương Diệp cùng sửng sốt.

Cố Tại Ngôn một tiếng nương tử kia để Lưu Ly ngơ ngẩn cả người, như có dòng điện chạy qua toàn thân, tê dại đến tận đáy lòng cô.

Nhất là còn nghe được lời nói bảo vệ từ miệng Cố Tại Ngôn, khiến trong lòng Lưu Ly dâng lên một cảm giác kì lạ chưa bao giờ có.

Chỉ là, khi cô hoàn hồn nhìn về phía Cố Tại Ngôn, đã thấy ánh mắt Cố Tại Ngôn cũng không có rơi vào trên người mình, nghĩ rằng có lẽ hắn là bởi vì quan hệ hợp tác của hai người mới có thể nói ra lời như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút trống rỗng, nói không rõ là tư vị gì.

Mà nội tâm Âu Dương Diệp lúc này cũng là vô cùng rung động.

Cố Tại Ngôn là một người như thế nào, trong kinh không ai không biết.

Không nói cái khác, chính là điểm chưa từng gần nữ sắc này thì người người đều biết.

Hễ là nữ nhân muốn tiếp cận Cố Tại Ngôn, ai có thể có kết cục tốt đâu? Những nữ nhân muốn bò lên giường hắn, cỏ trên mộ phần bây giờ sợ là đã cao mấy thước.

Thế nhưng là, Cố Tại Ngôn lại gọi một thôn phụ xấu xí là ‘nương tử’, điều này khiến trong lòng Âu Dương Diệp làm sao không chấn động cho được?
Thậm chí có trong nháy mắt, hắn đều cho là mình chưa tỉnh ngủ, đang nằm mộng hoang tưởng.

Chỉ là hắn cũng biết, mình không phải đang nằm mơ.


Âu Dương Diệp lại là thương nhân, tự nhiên là không phải đồ ngu, tương phản rất thông minh, nếu không cũng sẽ không có thành tựu ngày hôm nay chỉ với thân phận như vậy.

Cho nên chỉ là chấn kinh một lát, Âu Dương Diệp liền biết rõ, thôn phụ trông mà tầm thường này, là Cố Tại Ngôn che chở, lại không biết vì nguyên nhân gì, Cố Tại Ngôn có vẻ như cũng không muốn Lưu Ly biết thân phận của hắn, thế là Âu Dương Diệp điều chỉnh nghiêm mặt, chắp tay hướng phía Cố Tại Ngôn.

"Mới nãy tại hạ nói lời đường đột, một phần tiền lời đúng là không mua được phương pháp tốt thế.

" Nói xong Âu Dương Diệp nhìn Lưu Ly: “Chỉ là Lưu nương tử, ta cũng là người làm ăn, cô nói bốn phần tiền lời, có phải quá cao rồi hay không?"
Mặc dù trở ngại dưới dâm uy Cố Tại Ngôn, thế nhưng là Âu Dương Diệp vẫn muốn cò kè mặc cả một phen, đây là bản năng làm thương nhân của hắn.

Đương nhiên nói đến đây, hắn khắc sâu cảm nhận được áp lực đến từ Cố Tại Ngôn bên kia.

Ngay khi Âu Dương Diệp sắp thỏa hiệp dưới dâm uy của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly rốt cục xoay người lại, tnhìn Âu Dương Diệp: “Ba phần.

"
Lưu Ly thể hiện rất chân thành, một vẻ mặt không cho mặc cả.

Mặc dù không biết tại sao Âu Dương Diệp lại dễ dàng liền sửa lại thái độ như vậy, thế nhưng là Lưu Ly cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

"Thành giao!" Âu Dương Diệp không muốn phức tạp thêm, càng thêm không muốn chịu đựng áp lực đến từ Cố Tại Ngôn lần nữa, cho nên đáp ứng lưu loát.

Quả nhiên, hắn vừa mới đáp ứng, cỗ áp lực trên người lập tức liền không còn.

Âu Dương Diệp nhẹ nhàng thở, trong lòng lại không nhịn được hiếu kì Cố Tại Ngôn vì sao quan tâm nông phụ này như vậy, chẳng lẽ hai người thật sự là vợ chồng?
Nghĩ như vậy, Âu Dương Diệp không nhịn được muốn dò xét tỉ mỉ Lưu Ly, chỉ là ánh mắt mới rơi vào trên mặt Lưu Ly, Âu Dương Diệp cũng cảm giác được phía sau lưng mát lạnh, hắn sợ hãi lập tức thu tầm mắt lại.

Chỉ là như thế, Âu Dương Diệp cũng cơ bản có thể xác định Cố Tại Ngôn là quan tâm Lưu Ly, cũng không phải chỉ là ảo giác của hắn.

Hai phe rất nhanh liền ra hiệp nghị, song phương đều không có ý kiến, liền kí kết bản thỏa thuận.

Lưu Ly vì khách sáo, liền mở miệng nói một câu ở lại dùng cơm.

Vốn không còn sớm, Âu Dương Diệp hẳn là phải gấp gáp về thị trấn, tự nhiên không có khả năng ở lại ăn cơm.

Nào ngờ Âu Dương Diệp lại là thuận theo câu của Lưu Ly: “Như thế liền cảm ơn Lưu nương tử chiêu đãi.

"
Hắn muốn lưu lại nhìn xem đến cùng là như thế nào, dù sao cơ hội khó được, bỏ qua lần này còn không biết có lần sau hay không.

Lúc này Âu Dương Diệp bởi vì trong lòng tính toán mà cười giống một con hồ ly, đúng là trực tiếp không để mắt đến ánh mắt không mấy thân thiện của Cố Tại Ngôn.

Lưu Ly: "! ! " Cô chỉ là thuận miệng nói một chút.


"Nhà ta chỉ có cơm rau dưa, không giữ được đại phật Âu Dương công tử ngài, mà cũng không có chỗ ngồi, vẫn là mời Âu Dương công tử về đi.

" Cố Tại Ngôn thấy Âu Dương Diệp không nhìn cảnh cáo trong ánh mắt mình, lạnh giọng đuổi người.

Nhất là, nhìn khuôn mặt cười như hoa của Âu Dương Diệp, hắn đã cảm thấy hết sức chướng mắt.

Uy áp của Cố Tại Ngôn, sợ là ngoại trừ mẹ con Lưu Ly liền không có mấy người có thể chịu nổi.

Cố Tại Ngôn trực tiếp đuổi người như vậy, rõ ràng là không muốn giữ người lại.

Âu Dương Diệp chính là có lá gan lớn như trời, lúc này cũng nhụt chí.

Đang chuẩn bị mở miệng nói mình vừa rồi là nói đùa, phải thừa dịp trước khi trời tối chạy về thị trấn, Bình Bình Yên Yên liền từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy Bình Bình, Âu Dương Diệp chấn kinh.

Bình Bình cảm nhận được ánh mắt đến từ Âu Dương Diệp, hàng lông mày nho nhỏ nhăn lại, rồi nhìn về phía Lưu Ly, chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Mẹ, nhà ta không còn đồ ăn rồi.

"
Hiển nhiên, cậu đều đã nghe được đối thoại bên ngoài.

Lưu Ly vốn muốn đi phòng bếp thì ngừng lại, nghĩ đến đồ ăn trong phòng bếp ăn mấy ngày đều ăn không hết, không hiểu mà nhìn Bình Bình.

Bình Bình đang muốn mở miệng nói nữa, lúc này Yên Yên lại cho là mình hiểu ý anh trai, cười tủm tỉm nhìn về phía Âu Dương Diệp: “Thúc thúc xinh đẹp, chú muốn ở lại thì phải phụ trách mua đồ ăn nha.

"
Yên Yên lời này vừa ra, thần sắc đám người cũng thay đổi.

Bình Bình: "! ! " Cậu không có ý này, cậu vừa rồi nói lời kia là lệnh đuổi khách!
Cố Tại Ngôn: "! ! " Nhìn gương mặt Âu Dương Diệp kia, hai con ngươi nhắm lại, thần sắc khó coi.


Trên mặt của hắn nếu không có sẹo, có thể đá xa Âu Dương Diệp mấy con phố!
Người nào đó hoàn toàn không có ý thức được mình lại đi so đo dung mạo với người ta, phải biết là hắn đã từng ghét nhất người ta nói mặt hắn đẹp.

Về phần Lưu Ly, thì là dùng một ánh mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ nhìn Yên Yên, cái tính tình không chịu thiệt thòi này, cô thích.

Âu Dương Diệp nghe lời của hai đứa trẻ liền từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, không cần suy nghĩ, trực tiếp mệnh lệnh Tần chưởng quỹ đi mua đồ ăn.

Dù là Tần chưởng quỹ khiếp sợ về sự thay đổi hôm nay của chủ tử, giờ này khắc này cũng không thể không đi làm theo.

Chờ Tần chưởng quỹ đi, Âu Dương Diệp lại cẩn thận nhìn Cố Tại Ngôn, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bình Bình.

Lúc này Âu Dương Diệp vô cùng chắc chắn, mình nhất định đã đụng phải bí mật ghê gớm.

Cứ như vậy hôm nay hắn ở lại ăn cơm, bất luận là phải bỏ ra bao nhiêu vậy cũng đáng.

Âu Dương Diệp đã để người đi mua đồ, Lưu Ly nói cái gì nữa cũng không hay, trực tiếp vào phòng bếp.

Mà Âu Dương Diệp trực tiếp bị Cố Tại Ngôn một ánh mắt gọi ra sân, chờ hai người một trước một sau đi đến bờ ruộng, bảo đảm không người Cố Tại Ngôn mới quay đầu nhìn về phía Âu Dương Diệp.

Âu Dương Diệp rụt cổ lại, hốt hoảng không dám nhìn Cố Tại Ngôn, dũng khí đơn độc cùng Cố Tại Ngôn chung đụng không còn sót lại chút gì.

"Muốn sống, hay là muốn chết?".