Mật thất Lương viện.

Hai thị vệ đến phiên canh gác ngồi trước ngục, trên bàn có một con gà rừng nướng thơm phưng phức, khói bốc nghi ngút.

" Bao công sức bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp, ta đã nói kiểu gì chúng cũng không chịu nổi cực hình mà thú nhận. Ha ha." Một thị vệ tóc cắt ngắn cũn cười khoái chí vì đã đoán đúng.

" Đúng vậy. Không ngoài dự đoán, đêm nay vương gia cùng Lam Nhất đại nhân đã điều một lượng lớn binh lực đánh vào hang ổ của bọn đạo tặc ấy. Chẳng mấy khi chúng ta được nhàn rỗi, nào, nào ngươi một nửa ta một nửa, cẩn thận kẻo bọn thị vệ đằng kia ngửi được lại đến ăn tranh của chúng ta." Tên thị vệ tóc búi chỏm nói nhỏ, bàn tay thoăn thoắt xé miếng đùi gà đưa cho người đối diện.

" Thơm quá. Lâu lắm rồi mới được bữa thịt ngon. Bây giờ mà có vò rượu Kim Sơn nữa thì sướng hơn cả thần tiên." Thị vệ tóc ngắn cũng nhiệt tình gật gù.


" Sướng thì sướng thật, nhưng chỉ được nghĩ mà không được đụng. Lam Nhị đại vệ mà phát hiện chúng ta uống rượu trong phiên gác thì ngươi biết kết quả rồi đấy. Ta không dại mà chui đầu vào hố lửa đâu." Mới chỉ nhắc đến thôi mà lông tay lông chân đã dựng ngược cả lên. Cái thứ hình phạt mà ám, thị vệ của Lý Long Bồ vẫn thường gọi là "Tiêu Hồn huấn" do Lam Nhị đại vệ đặt ra, có thể hình dung là một loại cực hình tra tấn tổn thương nghiêm trọng về tâm hồn của nam nhân. Đã rất lâu rồi chưa có ai phải chịu hình phạt này, nguyên nhân phần lớn cũng chính là do nó đấy.

"Nói thì nói thế thôi, ta tự cũng biết thân biết phận lắm. Nốt đêm nay vương công phá hang ổ của chúng thành công, là chúng ta chẳng phải mất công mất việc trông chừng kẻ sắp chết kia nữa, có khi còn được thưởng thêm ít bạc, lúc đó lại đi uống rượu bù vậy." Hắn chẹp miệng tiếc rẻ.


" Suỵt, be bé cái mồm kẻo hắn nghe thấy!" thị vệ búi chỏm cảnh giác đề phòng, làm hiệu nói nhỏ cho đối phương.

" Ôi dào, lo gì. Đằng nào đêm nay kết cục của hắn với đồng bọn của chúng cũng chẳng khác gì nhau. Theo ta thì sống, chống ta chỉ có đường chết, sớm khai ra có phải được khai ân rồi không?" Tên tóc ngắn khẩu khí lớn, hích mũi khinh thường kẻ tội tù đang bị giam cầm trong địa lao kia.

" Biết là thế, nhưng hắn cũng chẳng phải dạng vừa, cẩn thận vẫn hơn. Dù tên đồng bọn vừa rồi của hắn đã khai, vẫn không thể thả lỏng cảnh giác được." Thị vệ tóc búi tính cách cẩn thận, khuyên nhủ.

" Rồi rồi, ăn cho xong còn làm nhiệm vụ, sắp đến giờ rồi."

...

Hai khắc sau, con gà trên bàn lúc đầu giờ còn lại mấy mảnh xương vụn. Hai thị vệ no nê, vỗ bụng bồm bọp rồi đứng lên, mang kiếm vào ngang hông. Tiến đến mở cửa ngục giạm Ngô Đẩu, cởi khóa cùm xích, giải đi một nơi nào đó.


"Bọn người bị bắt cùng ta đang ở đâu?" Thanh âm khàn khàn vô cảm của Ngô Đẩu chợt vang lên ở đầu môi.

" Muốn hỏi xác của chúng đang ở đâu hở?" Thị vệ tóc ngắn cợt nhả trả lời.

"Chết rồi?" Ngô Đẩu nhàn nhạt nói.

" Kể đã bị thiêu sống, kẻ bị ngũ mã phanh thây.., duy nhất một tên không chịu nổi tra tấn đã thú nhận địa bàn của các ngươi thì được đưa đi nơi khác rồi." Thị vệ còn lại ôn tồn trả lời, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, sớm khai nhận thì đã được hưởng khoan hồng rồi.

" Ngươi nói cho hắn biết làm gì? Tốn nước bọt, đám ô hợp các ngươi chờ đoàn tụ dưới hoàng tuyền đi." Thị vệ tóc ngắn lớn tiếng dọa dẫm.

Ngô Đẩu cúi đầu, bàn chân lê lết trên mặt đất theo bước đi của thị vệ.

Có vẻ sau một hồi suy nghĩ, y cũng quyết định liều mình, giật tay đánh vào huyệt phong phủ của tên thị vệ tóc ngắn lỗ mãng kia khíên hắn gục ngay tại chỗ, thoắt cái rút kiếm bên hông của thị vệ còn lại kề vào cổ hắn đe dọa:
" Đưa ta ra khỏi đây!"

" Ngươi dám..." Thị vệ tóc búi chỏm bấy giờ run sợ.

Ngô Đẩu kề kiếm vào sát cổ hắn hơn: " Nhiều lời, muốn chết?"

"Được được, ta..dẫn..ngươi ra ngoài.." hắn nuốt nước bọt ực cái, từ từ lê bàn chân dẫn Ngô Đẩu ra khỏi mật thất, thoát khỏi vương phủ, chạy về phía cánh rừng.

Cách nơi giam giữ đã xa, Ngô Đẩu quan sát tứ phương đều không có bóng người đuổi theo, y đánh ngất tên thị vệ vứt ở trong rừng rồi một bước vụt đi.

...

Không xa hướng đó, một nam nhân khí thế bức người dẫn đầu một đội ám vệ tinh nhuệ trang bị kĩ lưỡng, bí mật trông theo hình bóng đang lẩn trốn trong đêm tối.

"Đi" Một tiếng hô đầy uy lực của một nam nhân cất lên, còn hơn cả quân lệnh, hàng loạt ám vệ tức thì khinh công bật lên, di chuyển trong chớp mắt mà không có lấy một tiếng động, không một nhánh cây ngọn cỏ nào rung chuyển.
...

Đúng như Lý Long Bồ từng nghĩ, lần này ẩn tình hoàn toàn có liên quan đến châu Đô Kim.

Ngô Đẩu dừng chân sau vài canh giờ liên tục di chuyển không ngừng, ngay tại bìa rừng ngăn cách giữa châu Đô Kim ( thuộc Đại Cồ Việt) và Đại Lý (nước bên), men theo con đường đến hang ổ của mình. Một cái động đá lớn xuất hiện trước mắt.

Năm xưa, châu Vị Long làm phản, hùa theo người Man Nam Chiếu (Đại Lý), tướng nước Đại Lý là Đoàn Kính Chí thừa cơ đem quân vào chiếm đóng châu Vị Long và châu Đô Kim, Lý Thái Tổ sai hoàng đệ là Dực Thánh Vương đi đánh dẹp, quân Đại Lý đại bại, thủ lĩnh là Hà Án Tuấn sợ, đem đồ đảng trốn vào rừng núi. Nhân cơ hội đó nhà Lý sáp nhập luôn khu vực này vào Đại Cồ Việt. Cho nên, vương Đại Lý mang hận, tham vọng giành lại vùng đất này. Thế lực ngầm, gồm sự góp mặt của Hà Án Tuấn, sớm đã cài vào làm nhung nhiễu lòng dân hai châu này, chỉ đợi thời cơ liền phát động đại bạo loạn, gây chiến.
Ngọn ngành đã rõ, bọn đạo tặc này ngang nhiên bắt người ở Trường An đơn giản nằm trong kế hoạch của chúng nhằm vào Lý Long Bồ. Từ trước đến nay, Lý Thái Tổ trọng dụng người có năng lực hơn hoàng thân, Lý Long Bồ nếu không sớm giải quyết được vấn đề của chính mình thì chẳng mấy chốc cũng mất đi sự tín nhiệm.

Ắt hẳn, Đoàn Thọ Huy, hoàng đế Đại Lý, cùng Lý Hoà Mục và Hà Án Tuấn đã liên hợp với nhau. Hoàng đế Đại Lý vốn là một kẻ tham lam nhu nhược, hắn chắc chắn sẽ không đồng thuận nếu Lý Hòa Mục không đưa ra một cái giá hợp lí. Và còn gì hợp lí hơn hai vùng đất này sẽ được cắt tặng cho Đại Lý khi hậu thuẫn Lý Hòa Mục kế ngôi.

...

"Thủ lĩnh!" Ngô Đẩu thở hồng hộc, đôi chân vì chạy liên tục mất đi cả cảm giác, hắn chỉ kịp hô lên một tiếng rồi ngã quỳ trên đất.
Bọn tay chân mời thủ lĩnh ra. Từ trong bức trướng bằng da hổ, một nam nhân đứng tuổi, gương mặt hung ác, sạm đen bước ra, ngồi vào chiếc ghế đục bằng đá ở chính giữa động, trang phục xộc xệch, rách tươi, đầu quấn khăn, thoạt nhìn giống như bang chủ cái bang. Nhìn bộ dạng của Ngô Đẩu dưới nền đất không mấy vui vẻ.

" Sai ngươi đi làm việc, vậy mà đi biệt tích mười mấy ngày, rồi bộ dạng ngươi bây giờ hẳn là hỏng việc rồi. Còn mấy thằng kia đâu?" Hà Án Tuấn nghiêng người tựa lên cánh tay cau có nhìn xung quanh.

" Thủ lĩnh, mau rời khỏi đây, một trong số chúng đã phản bội, quân của Lý Long Bồ sắp đánh tới nơi." Ngô Đẩu dốc hết hơi, nói.

" Hả, bị bắt tại sao không dùng thuốc tự sát?" Hai tay Hà Án Tuấn buông ra, đập vào khung ghế, tức tối hét lên.

" Thuộc hạ sơ suất, người của Lý Long Bồ quá mạnh..." Ngô Đẩu như cắn vào lưỡi.
Nghe xong câu trả lời của Ngô Đẩu, máu trong người Hà Án Tuấn dồn cả lên não, khuôn mặt điên tiết của hắn ghê rợn đến đáng sợ, nếp nhăn trùng lại, tựa như quỷ ở địa ngục. Hắn vụt người tới thẳng tới chỗ Ngô Đẩu đang quỳ, đạp hắn một cước văng đi, miệng không ngừng chửi bới, mỗi câu nói ra lại là một lần chân hắn đạp xuống người Ngô Đẩu:

" Đồ ngu. Ta thấy ngươi mới là kẻ phản bội. Ta đã nhọc công ủ kế đến gần mười năm, lúc sắp thành lại bị tên vô năng ngươi làm hỏng. Đúng là nuôi ong tay áo mà." Hà Án Tuấn đánh mãi mà không thấy hả giận, chờ Ngô Đẩu gục chết tại chỗ mới thôi.

" Bọn bay, mau đem theo bọn tù nhân kia rời khỏi đây, bọn chúng là quan trọng nhất!" Hà Án Tuấn khẩn trương ra lệnh, đốc thúc đồng bọn rời đi.

Một hồi sau, khi bọn chúng chuẩn bị xuất phát, một đội quân do Lam Nhất chỉ đạo từ ngoài đã tràn vào, ngăn cản lối đi, một đội bao vây bọn chúng.
Bọn tay chân bất ngờ, rút kiếm chắn trước đám người đang giữ những người phụ nữ bị bắt cóc, run sợ nghênh chiến với lực lượng hùng mạnh của Lý Long Bồ.

" Bắt hết lại, kẻ nào chống đối không cần nương tay." Lý Long Bồ dựa người vào vách đá trên cao nhìn về phía cửa động, nhìn về phía những con tin đang bị trói giữ.

Đôi mắt hắn dừng lại trên người một cô gái, "Thân hình tròn tròn, mặt cũng tròn tròn, da hơi đen, hai mắt đen láy, mũi thấp, tai to phúc hậu...", nhớ tới miêu tả của Đàm Hương, chắc cũng giống đến quá nửa, chỉ thiếu mỗi "tai to phúc hậu mà thôi". Nghĩ tới khuôn mặt nàng lúc ấy hắn lại bật cười, biểu cảm của nàng thật đa dạng mà.

Bên dưới cửa động, vì sự chênh lệch trình độ quá lớn, bọn phản loạn chẳng mấy chốc đã bị đánh cho tan đàn xẻ nghé, vài tên vẫn chống cự quyết liệt.
Sau một hồi đao kiếm, xác định thế trận đã mất, một tên phản loạn bắt lấy con tin, kề kiếm vào cổ, đe dọa: "Kẻ nào đến gần thì con bé này sẽ chết."

Cô gái bị kiếm kề cổ dọa sợ không dám cả nuốt nước bọt, cắn răng giàn giụa nước mắt sợ hãi.

Phía trên vách ấy, Lý Long Bồ giương cao cung, kéo căng sợi dây, mắt ngắm không chừng 2 giây đã thả ngay tắp lự. Mũi tên lao vun vút, xuyên thẳng qua ấn đường của tên phản loạn, chết không nhắm mắt.

Tất cả những tên phản loạn còn lại thấy vậy chân tay đều bủn rủn, run sợ. Chúng đồng loạt hạ đao kiếm, chịu trói xin hàng. 

" Chủ nhân, Hà Án Tuấn chạy thoát rồi, thuộc hạ phát hiện có một lối đi bí mật trong hang động!" Lam Nhất từ trong đoàn ám vệ tới nơi Lý Long Bồ đang đứng báo cáo.

" Chia người đuổi theo, hắn chưa thể đi xa được." Lý Long Bồ nhíu mày,vậy mà để sót mất tên cầm đầu.
Hà Án Tuấn là kẻ khôn lỏi, sớm thấy đường chính không ổn liền một mình bí mật đi "cửa sau". 

Hơn một canh giờ sau, vẫn chưa bắt được Hà Án Tuấn, Lý Long Bồ bèn chia một nửa ám vệ tiếp tục ở lại tìm kiếm, còn lại cùng Lý Long Bồ trong đêm áp giải đoàn người về đại lao của phủ Trường Yên.

Những cô gái bị bắt cóc đều được sắp xếp lên xe ngựa đưa về nhà. Dọc đường đi, Lý long Bồ thúc ngựa đi song song với chiếc xe ngựa chở cô gái nọ, hỏi:

" Ngươi tên gì?"

Thiếu nữ nọ chỉ tay vào mình, mặt nghền nghệt ra: hỏi mình ư?

Chớp thấy Lý Long Bồ gần gật, mới vội trả lời cùng cảm tạ: " Dân nữ tên Y Nương. Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân. Dân nữ thật không biết lấy gì báo đáp."

Y Nương ?! Giống trong miêu tả đến bảy, tám phần mà lại không phải Thúy Điệp đó. Lý Long Bồ hỏi thêm một lần nữa: " Ở đây có ai là Thúy Điệp?"
Các cô gái nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Vậy là bạn của Đàm Hương không nằm trong diện bị bắt cóc. Lý Long Bồ thúc ngựa lên phía trước.

Đến tận tối hôm ấy, đoàn người mới trở về đến phủ Khai Quốc. Đàm Hương đã chầu trực ở cổng rất lâu, khi Lý Long Bồ dẫn đầu đoàn người về đến, đã nóng lòng chạy tới dò la: "Thúy Điệp đang ở đâu?"

Lý Long Bồ thấy thê tử chưa đoái hoài gì đến mình mà mở miệng câu đầu liền đòi người. Tiếc rằng trong số đó lại không có người mà nàng tìm. Hắn nhảy xuống ngựa, đưa dây cho thị vệ dắt về chuồng, rồi đưa nàng tới chỗ các cô gái được đưa về, họ cũng đã xuống xe ngựa.

" Trong số đó không có người nàng cần tìm. Lại đây, tự nàng nhận dạng đi!"

Đàm Hương bồn chồn đi theo Lý Long Bồ, nhìn một lượt quả thật không thấy Thúy Điệp, liền thở phào. Thúy Điệp không bị đám đạo tặc đó bắt cóc làm hại. Xâu chuỗi lại sự việc, ông lão đó nói, ngay cả đệ đệ của Thúy Điệp cũng bị đưa đi thì hẳn không có dây dưa gì với đám người đó. Mặc dù vậy, an nguy hiện giờ của nàng ấy vẫn còn là điều khiến Đàm Hương canh cánh trong lòng.
_________________________________________

Không phải là mình bỏ truyện đâu nha, chỉ không đăng truyện thường xuyên nữa thôi vì giờ mình rất bận ạ! Các bạn tiếp tục ủng hộ truyện nhé!