" Đến đâu rồi?" Lý Long Bồ ngồi trên án thư vừa tính toán sổ sách vừa lên tiếng hỏi tình hình Lam Nhất.

" Bẩm Vương gia, Nhị báo dự trong đêm mai có thể triển khai trọng điểm."

Theo kế hoạch, cứ mỗi đêm áp giải một tên tội phạm đến khu biệt giam khác, thiết kế một vở kịch tra tấn dã man, làm dao động tâm trí của bọn chúng. Nếu nói là vở kịch cũng không đúng lắm, thực chất phạm nhân bị giải đi không tránh khỏi việc bị ép cung và dùng sắt nung khắc dấu tội tù. Sớm đã dự đoán được tra tấn cũng không ích gì với chúng nên đó chỉ để che mắt mưu kế.

Đã 4 đêm trôi qua, vậy là chỉ còn lại tên cầm đầu vẫn giam lỏng ở đó- Ngô Đẩu.

" Chuẩn bị thì sao?"

" Tất cả các ám vệ tinh nhuệ đều đã sẵn sàng nhận lệnh khi có chỉ thị."

Lần hành động này, Lý Long Bồ đã nắm chắc đến tám, chín phần thành công. Chuyện phải giải quyết dứt khoát, không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa. Có quá nhiều người mất tích mà không rõ sống chết. Kẻ chủ mưu là người tầm cỡ như thế nào? Và hắn có mục đích gì khi chỉ bắt cóc người trong thành Tràng An?


" Bên Tuyết Liên viện thế nào?" Lý Long Bồ vô tình nhớ đến, hỏi.

" Ý người là... À, vương phi vẫn ở trong phòng không hề ra ngoài, có vẻ đang ăn năn chép phạt."

" Ngươi nghĩ nàng ấy có thể cảm thấy ăn năn? Là do không thể ra nên mới phải bất đắc dĩ chép. Hôm đó còn có Khúc Văn Lâm, chẳng qua là sợ mất mặt với bị hắn dọa, nếu không ta cũng không chắc nàng ấy có nhảy vào đánh nhau tay đôi với ta hay không?! Ngươi cũng thấy cách nàng phản pháo rồi đấy." Trong lúc ngồi đợi Đàm Hương hôm đó, Lý Long Bồ tình cờ quan sát xung quanh, để ý đến, bàn trang điểm của nàng trước vốn ít đồ nay lại gọn gàng, trơn tru không một món, sau đó sâu chuỗi lời của Khúc Văn Lâm hắn mới đoán được cơ sự. Hắn sớm đi guốc trong bụng nàng, lợi dụng tình hình, ép nàng vào khuôn khổ.


" Vương phi quả thật cứng đầu, tính cách đôi chút bốc đồng, ra ngoài không biết xử sự thì chắc chắn dễ gặp bất lợi."

"Ừm, còn ngốc nghếch, dễ tin người nữa. Sau này có lúc lui tới cung cấm, còn không biết giữ lễ nghĩa e sẽ bị gây khó dễ, huống hồ xuất thân của nàng có phần không minh bạch. Gan lớn nhưng mạng chưa chắc đã lớn." Kể từ ngày hắn được nàng cứu trở về liền sai người tìm hiểu, kết quả dù hỏi bất cứ ai nội trong phạm vị chân núi ngọc Mỹ Nhân đều lắc đầu không biết, ngay cả nàng nàng sống trên núi từ lúc nào cũng không ai hay biết, sau đó không lâu còn lập tức biến mất.

"Ngươi từ nay về sau đi theo bảo vệ nàng đi."

" Nhưng thuộc hạ.." Lam Nhất chưa hiểu gì, hắn trước giờ chỉ phụng sự cho Lý Long Bồ.

" Nói nhiều để làm gì?"Lý Long Bồ cứ vậy mà đưa cánh tay đắc lực của mình đi bảo vệ vợ.


Lam Nhất tan nát con tim, khóc ròng. Vương gia nỡ vứt bỏ thuộc hạ T.T??

...

Đàm Hương ngủ vùi trên án thư, ngọn đèn dầu đêm qua đã cháy hết. Vài tia nắng từ khe cửa lọt vào, phản xạ lên khuôn mặt trắng hồng ngái ngủ.

Bị ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, đôi mắt nàng khẽ nhíu lại rồi hé mở.

Trời đã sáng rồi? Bỗng tỉnh táo bật dậy, nàng nhìn lại chập giấy chép phạt của mình, cuối cùng cũng đã xong. Hay quá, vậy là có thể ra ngoài rồi, gần bốn ngày bị nhốt trong phòng này sắp bức bách đến điên mất thôi. Không ngờ viết mấy mặt đầu, mặt cuối để ngụy trang lại mất thời gian đến thế.

Tuyết Lan đâu rồi nhỉ? Mới sáng sớm đã đi y phòng giặt đồ rồi sao?! Kể cũng tại mình làm liên lụy em ấy đi sớm về khuya làm toàn bộ việc ở y phòng, vô cùng xin lỗi babae...Đàm Hương chắp tay trong lòng thành khẩn xin lỗi.
...

Cửa phòng hé ra, nàng ló đầu thập thò ngóng bên ngoài. Hai hộ vệ vẫn đứng đó canh gác, như không biết mỏi là gì, họ cúi đầu hành lễ chào nàng, hai kiếm vẫn cứ giơ ra ngăn cản.

" Các ngươi từ từ, ta chép phạt xong rồi, đây ta cho các ngươi xem." Đàm Hương lôi một chập giấy đã đóng quyển ra, mở xoèn xoẹt từ trang đầu cho tới trang cuối cùng.

Hai người họ nhìn nhau một chớp, người kia gật đầu nhận lấy, có vẻ không tin nàng chép nhanh đến vậy, chỉ trong chưa đầy bốn ngày chép đủ mười lần gia huấn ca thì có vẻ khó tin nổi. Mở ra mấy trang, nhìn chữ nghĩa đều đặn thẳng tắp, sạch đẹp liền gấp gọn, nói:

" Thuộc hạ sẽ trình lên cho Vương gia kiểm tra, vương gia đồng ý thì vương phi mới được phép ra ngoài."

" Ta đã chép xong, kiểm tra thì cả hai ngươi cũng đã kiểm tra rồi, sao còn không cho ta đi, đợi Lý Long Bồ phê duyệt tới khi nào mới xong." Đợi hắn kiểm tra, sợ nàng không còn đường sống sót ra ngoài.
"Bọn thuộc hạ chỉ làm theo nguyên tắc mà thôi, tránh để vương gia trách phạt. Xin vương phi nhẫn nại vào trong." Không tên nào thèm chịu khuất phục, cứ kiên quyết vậy thì thật khó.

" Chẳng lẽ..." Nàng chạm cằm suy nghĩ, liếc nhìn chằm chặp vào cả hai người tỏ vẻ bí ẩn.

" Chẳng lẽ gì cơ?" Hộ vệ kia thắc mắc, ánh mắt đó khiến họ cảm thấy không ổn.

" Chẳng lẽ các ngươi không biết chữ?!" Nàng đơn giản nói ra ý nghĩ của mình

" Nào, nào có chuyện đó." Tên hộ vệ kia lắp bắp phủ nhận.

Gớm, ta thừa biết mấy người làm hộ vệ, ám vệ, người hầu, binh lính các người không biết chữ, bày đặt nguyên tắc cứng nhắc ở đây.

" Nếu đã không phải thì các ngươi kiểm tra luôn tại đây đi, để ta mang bản gốc ra cho mấy người đối chiếu. Ta đã ở trong phòng kia chịu phạt bốn ngày không ra ngoài rồi, huống hồ vương gia cao quý của các người có nói khi ta chép xong liền được ra ngoài. Các người cứ đem nó tới chỗ Lý Long Bồ nhưng phải để ta ra ngoài. Ta cần ra ngoài ngay lập tức." Nói rồi nàng quay đầu định vào lấy sách thật.
" Hãy khoan!" Hộ vệ vừa lên tiếng vẻ hơi lưỡng lự suy ngẫm. Thứ duy nhất đàn ông không thể đánh mất là tự tôn của chính mình. Vấn đề biết chữ đối với những người đàn ông vỡi nhau cũng chỉ là một vấn đề bình thường mà thôi. Đó là đối với trang nam nhi nói chung. Chẳng có một người đàn ông nào muốn những nhược điểm của mình bị phơi bày trước một người phụ nữ cả.

Hai tên hộ vệ nhìn nhau một thôi một hồi, đành hạ kiếm xuống.

" Vậy thì, vương phi có thể đi, thuộc hạ cáo lui." Cuối cùng cũng chịu khuất phục, hai hộ vệ liền thả cửa cho nàng.

" Được được, đi đi, tạm biệt." Đàm Hương phấn khởi hẳn lên.

Giờ nàng cứ đường đường chính chính tới chỗ Thuý Điệp thôi.

...

Sau mấy tháng trời không gặp, nay mới có dịp quay lại, mà không hiểu sao cảnh nhà cửa của Thúy Điệp lại tiêu điều kì lạ.
Bình thường mỗi buổi sáng tầm này Thúy Điệp sẽ đang phơi đồ, mang mấy thứ hạt đi phơi trước sân, sảy lạc hoặc giã gạo.. Còn bây giờ sân nhà trống trơn, chẳng có bất cứ gì ngoài  hai cái thúng bị gió thổi lăn lốc ở xó nhà. Càng vào trong khung cảnh càng tan hoang và xác xơ.

Đàm Hương cứ tiếp tục bước đi, tự nhiên mở cửa nhà, gọi tên chị em Thúy Điệp mấy lần, không ai thưa, hay là cả hai cùng đi chợ rồi?!

Không đúng lắm. Bàn ghế đã phủ đầy cát bụi, căn phòng cũng bụi bặm không được lau dọn, như lâu rồi không có người ở. Âm u khó tả.

Nàng trấn an mình, chắc tại Thúy Điệp làm biếng lười dọn dẹp mà thộ. Nhưng tìm khắp nhà, không bỏ xót một ngóc ngách nào cũng không thấy bóng dáng hai người họ.

Đàm Hương sang mấy nhà gần đó hỏi thăm, đều nói không ai sống ở đó nữa, còn chuyển đi đâu thì chịu.
...

"Vương gia, vương phi đã chép phạt xong, mời người kiểm tra." Dương Tiểu Bảo mang quyển gia huấn ca Đàn Hương chép từ tay hai hộ vệ chuyển cho Lý Long Bồ.

" Nàng ra ngoài rồi?" Hắn nhẹ nhàng hỏi một câu. Chép nhanh vậy cơ à, bình thường muốn chép xong mười lần cứ nghĩ cũng phải mất đến hơn một tuần chứ. Hay lại qua loa cho có thôi.

" Vâng." Dương Tiểu Bảo đáp lời.

" Vậy. Cứ đặt lên bàn đi. Lát ta sẽ xem." Người đã chạy đi chơi rồi, bây giờ kiểm tra có ích gì.

...

Hai chị em họ đang yên đang lành tự dưng lại chuyển đi? Đàm Hương định trở về, thì có một ông lão ngồi trước cửa cách nhà Thúy Điệp một đoạn không xa không gần cất lời:

" Cô gái trẻ, cô là có quen biết với hai chị em nhà ấy ư?"

" Dạ, đúng vậy, chúng cháu là bạn. Ông biết họ đi đâu không?" Đàm Hương có chút hi vọng.
" Lão không biết họ đang ở đâu. Chỉ là đêm hôm ấy, lão ngồi đây thấy mấy người lạ từ nơi khác đến đây bắt hai chị em nhà đó lên xe ngựa, lão nghe văng vẳng tiếng cãi vã, tiếng mắng chửi của đám người lạ đó, không rõ nhưng rất dữ dằn. Tối quá lão không nhìn rõ, tai lại khễnh khãng, hình như do lúc đầu cô chị phản kháng nên sau đó bị chúng dùng vũ lực ném lên xe. Đứa trẻ vì quá sợ mà ngất đi luôn." Ông lão hồi tưởng lại câu chuyện đêm đó, kể rất chi tiết tường tận.

Đàm Hương hốt hoảng khôn cùng, đám người đó là ai?

" Vậy tại sao lúc đó ông không kêu người giúp họ?"

" Ôi dào, thân lão còn chẳng lo xong, đám người ấy toàn là đàn ông trai tráng kiếm đeo bên hông, lão già như ta có muốn cũng không giúp nổi. Người ở đây ngoài cầm cuốc ra thì có biết làm gì được. Lão chỉ biết mỗi thế thôi, mong giúp ích được cho cô gái." Ông lão đúng tuổi đã già, cũng đã gần 70, đừng nói cứu người, đi vững đã là tốt lắm rồi.
Trong khi đó nhà Thúy Điệp không hoàn toàn gần với ai cả, ít vũng tách biệt mấy bờ đất.

" Cảm ơn ông." Đàm Hương cúi đầu chào, trở về vương phủ. Vừa đi vừa không ngừng nghĩ ngợi.

Có một ý nghĩ mới chỉ vụt qua đầu khiến nàng mặt mày xanh tím xanh tái đi. Không phải dạo gần đây có bọn bắt cóc xuất hiện ở khu vực này sao, vậy?

Đến giờ vẫn chưa tra được hang ổ của chúng, người bị bắt đi sẽ bị đối xử ra sao? Làm thế nào đây? Làm thế nào mới biết được tung tích sống chết của họ.

Lý Long Bồ.

Cái tên này đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, đúng vậy, hắn đang giữ bọn tay sai, hẳn cũng tra được điều gì đó.

Nàng phải mau chóng về vương phủ tìm hắn cứu người. Thúy Điệp, Nhạc Nhạc chờ ta đến cứu hai người.

...

Lê Cẩm Tâm rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi chơi ngoài hoa viên.
Đàm Hương gấp gáp chạy qua, không để ý xung quanh, cắm đầu cắm cổ chạy. Mặt cắt không còn giọt máu, vã mồ hôi cũng không kịp lau.

Lê Cẩm Tâm nhìn nàng là thấy biến, chạy chậm thôi, đợi ta đi hóng với.

Lý Long Bồ mới nghỉ ngơi một lúc, hắn bưng chén trà ô long nhấp một hụm. Ánh mắt dừng lại trên tập tựa " Gia huấn ca". Hắn dừng động tác một hồi, rồi cầm lên cuốn sách ấy, mở ra.

" Lý Long Bồ, Lý Long Bồ" Đàm Hương chưa bước vào tới cửa đã ồn ã gọi tên.

Lý Long Bồ đang giở trang đầu tiên ra đọc, Đàm Hương đã tới bàn gấp lại bỏ qua một chỗ, vừa thở dốc vừa nói, nước mắt dưng dưng trực trào:

" Đám đạo tặc đó ngươi đã tra ra chưa? Đã tra được bọn chúng bắt người đi đâu chưa?"

" Có chuyện gì, từ từ nói." Lý Long Bồ chưa hiểu đầu đuôi ra sao, mới được ra ngoài chơi sao giờ về lại vừa khóc vừa hỏi đến phạm nhân.
" Người lần trước ta nhắc tới, Thúy Điệp, bị bắt đi rồi, hức hức oaa" Nàng nấc lên, rồi nước mắt cứ thế tuôn không ngớt.

" Đừng khóc, bình tĩnh lại, làm sao nàng biết cô ấy bị bọn người đó bắt cóc?" Hai tay hắn ôm mặt nàng, tay khẽ lau đi giọt nước mắt lăn trên đôi má hây hây đỏ, nhẹ nhàng trấn an nàng.

" Có, có một ông lão gần nhà cô ấy hức thấy được, nhưng không hức không thể giúp đỡ. Ngươi mau nói đi đã tra được chưa??"

" Được rồi nín đi, ta đã có kế hoạch phục kích chúng vào đêm nay rồi. Nàng miêu tả hình dáng cô gái đó, ta sẽ đưa người về."

" Thân hình tròn tròn, mặt cũng tròn tròn, da hơi đen, hai mắt đen láy, mũi thấp, tai to phúc hậu..." Đàm Hương liệt kê cả một tràng dài bộ phận.

Không hiểu sao Lý Long Bồ hình dung ra một phật tổ sống hiền từ. Nếu hình dáng thực như vậy thì chúng bắt cóc làm gì?
Biết hắn không hình dung nổi mà, ư" Ta không biết miêu tả thế nào, đêm nay ta muốn đi cùng."

" Không được, lần này nguy hiểm hơn trước rất nhiều, ta không cho phép nàng đi theo. Ở nhà đợi tin đi, không biết mặt nhưng còn có tên mà." Lần này dù nàng có làm trò gì cũng đừng mong hắn di dời ý định.

Đàm Hương hiểu tính chất của vấn đề này, mang mình theo chẳng khác nào mang đá cản đường chính mình. Nàng không muốn mình trở thành gánh nặng cho bất kì ai. Đặc biệt là hắn.

" Vậy ta đợi tin ngươi, khi nào về phải lập tức nói cho ta biết."

" Ừm!" Lý Long Bồ rất hài lòng với hành động biết điều này của nàng, chép phạt mười lần không phải là không có ích gì đi.

Lê Cẩm Tâm đứng bên ngoài từ đầu tới giờ nhìn cảnh mặn nồng, tình chàng ý thiếp. Chưa bao giờ nàng thấy Lý Long Bồ ân cần dịu dàng như thế với một người nào, bất kể nam nữ hay các hoàng muội của mình, hơn cả là đối với nàng.
Nàng ước gì người đứng kia lúc này là nàng chứ không phải là một cô gái vô danh mang danh phận của một vương phi chính thống. Nàng không cam lòng, nắm chặt vạt áo, trở về Tú phòng trong giọt nước mắt buồn tủi. Mặc dù, nàng là một cô gái mạnh mẽ cá tính nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhi bình thường như bao người mà thôi, sức chịu đựng vốn có giới hạn rất mong manh. Đau lòng, cách giải toả duy nhất, chính là khóc, chính là nước mắt.

Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau

Sao em không cứ khóc cho vơi đi í i ì i...

________________________