Đàm Hương vừa về đến Tuyết Liên viện liền vật người xuống chiếc giường êm ái, không buồn nhúc nhích.

"Tuyết Lan, kêu người chuẩn bị bồn tắm cho ta, haiz" Đàm Hương mỗi câu nói ra đều như sắp đứt hơi thở. Lê Cẩm Tâm này quá đáng sợ. Vừa mới tuyên bố hùng hồn sẽ vào phủ, câu trước mong ta chiếu cố, câu sau liền ra tay hành cho ta chân tay rã rời. Coi như trong một buổi chiều đã đi đủ, không bỏ sót một cái ngóc ngách nhỏ nào của phủ Khai Quốc. Ay ya, người ta còn chưa vào cửa mà nàng đã bị chỉnh cho tơi bời hoa lá thế này, sau này còn bị khi dễ thế nào đây.

Nợ này đều do Lý Long Bồ mà ra, đợi đấy, để ta cộng dồn vào sổ rồi trả ngươi một thể.

" Bẩm vương phi, nước tắm đã chuẩn bị xong." Nô tỳ Tuyết Lan trở về thông báo, đỡ nàng lên, đưa nàng đến phòng tắm rồi tự động lui xuống như lời căn dặn trước kia của chủ tử.


Uể oải bước vào bồn nước, nước âm ấm làm tinh thần Đàm Hương sảng khoái hơn. Giá như đây là cái giường thì nàng đã ngủ luôn rồi.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng nghịch những cánh hoa hồng rải trên mặt nước, lòng lại suy nghĩ về địa vị của mình hiện tại. Cảm thấy mọi việc sao xảy ra quá nhanh như vậy. Mới ngày nào làm một dân nữ nhỏ bé sống trên ngọn núi hẻo lánh, chỉ trong vài tháng đã nhảy lên làm vương phi quyền quý sống trong nhung lụa rồi. Một quan đại thần sao có thể chấp nhất thường dân cứu người nhỉ, cùng lắm đến tạ tội với tể tướng rồi bồi thường tổn thất về con ngựa là xong, sao lúc đó nàng có thể để Lý Long Bồ đe dọa được nhỉ? Lại còn đồng ý ký cái khế ước phi lý đó nữa chứ. Người thiệt rõ rành rành là mình mà. Cả cái vụ làm ơn mà không được trả nữa, lúc hắn hỏi có tiền không, mình phải nói không có ngay lập tức mới đúng, hắn nhìn gia cảnh là tin. Cái tính không biết nói dối này chả tốt tẹo nào. Chả hiểu sao trên đời lại có đứa ngốc nghếch như mình nữa.


Nhắc đến ngốc, dạo này trí nhớ của nàng dường như có vấn đề. Cứ có cảm giác mình đã quên mất một việc quan trọng nào đó. Đàm Hương nghĩ mãi vẫn không tài nào nhớ được.

Đàm Hương càng nghĩ càng loạn. Chỉ mới mấy tháng sống ở cổ đại nàng đã thần hồn nát thần tính rồi.

Còn chuyện học võ nữa, có khi phải đợi Lê Cẩm Tâm rời đi mới bắt đầu được. Mà cái ngày đó không biết là bao lâu!

------------------------------------------------------

Nhìn tình hình hiện giờ, vấn đề học võ của nàng vẫn là phải bỏ dở rồi.

Bên mâm cơm tối, thế quái nào nàng lại là người đến sau cùng. Vừa vào bàn đã thấy hai huynh muội kia tình tứ trò chuyện, cười cười nói nói rất vui vẻ. Tâm trạng của nàng không được niềm nở cho lắm.

" Chiều nay muội và Thiên Hương đã cùng dạo phủ tâm sự, rất vui đúng không Thiên Hương?" Lê Cẩm Tâm hào hứng kể chuyện.


" Cũng vui!" Đàm Hương không mặn không nhạt trả lời, chú tâm vào việc ăn uống hơn.

" Những nơi nào huynh hay đến muội cũng biết hết rồi, sau này sẽ thường xuyên đến tìm huynh quấy nhiễu." Lê Cẩm Tâm nhí nhảnh đùa.

" Muội vui là tốt rồi. Nhưng cũng nên có chừng mực."

" Huynh thật khô khan quá đi, nịnh muội một câu có chết ai. Coi như muội chỉ nghe thấy câu đầu thôi nhé! " Lê Cẩm Tâm bộ dạng nũng nịu, mỗi lúc lại gắp cho Lý Long Bồ một miếng thức ăn, đĩa này một miếng đĩa kia một miếng luôn tay.

Lý Long Bồ ban đầu từ chối được, nhưng nàng ta nào dễ để như vậy. Mục đích vẫn là thể hiện tình cảm hai người trước mặt Đàm Hương làm nàng ghen tị, cho nên đũa thức ăn vẫn nhất quyết được đưa vào bát, còn nói hắn không nhận chính là ghét bỏ nàng ta, ghét bỏ người của phủ Lê tướng.
Trước khung cảnh huynh huynh muội muội mặn nồng này, Đàm Hương thật nuốt không trôi. Nàng chưa thấy Lý Long Bồ nói ngọt bao giờ. Mà hắn vốn mắc bệnh sạch sẽ, tuy không nặng như kiểu ta đụng ngươi một cái liền lau rửa cả ngày, nhưng hắn chưa ăn thức ăn người khác chạm đũa gắp cho bao giờ, mấy lần trước có khách cũng vậy. Một ý nghĩ xấu xa lại xuất hiện trong đầu nàng, nàng nhìn Lý Long Bồ cười cười, "để ta chống mắt lên xem ngươi xử lí thế nào?".

Lý Long Bồ đang bí lại bắt được điệu bộ Đàm Hương, nảy ra chủ ý, đẩy toàn bộ bát thức ăn Lê Cẩm Tâm gắp cho về phía nàng, cười ân cần:

" Hương nhi, cơ thể nàng còn ốm yếu, mau ăn nhiều chút, có da có thịt mới sớm sinh được quý tử!"

Quý tử? Sớm sinh quý tử? Ngươi..!

Lý Long Bồ vừa xuất trận liền chiếm thế thượng phong hạ gục Đàm Hương.
Đàm Hương dằn lòng phải kiềm chế. Nàng cố cười bình tĩnh, nụ cười méo mó trông thật khó coi.

" Đa tạ vương gia quan tâm. Thần thiếp sẽ ăn ngon miệng."

" Bổn phận của bản vương chính là quan tâm nàng. Mau ăn kẻo nguội. Muội cũng ăn đi."Những lời này của Lý Long Bồ đối với Đàm Hương thật quá buồn nôn đi.

Như ý nghe được lời đường mật của lãnh vương, chỉ tiếc nó không dành cho nàng mà là cô gái kia. Lê Cẩm Tâm không vui ra mặt, Long Bồ ca ca muốn sớm có con với Đàm Thiên Hương đó, điều này không hề có lợi cho nàng. Lê Cẩm Tâm cắn môi ăn, việc không thể chậm trễ, ngồi lại một lúc rồi xin phép về Tú phòng ngay. Bỏ luôn dự định đi tản bộ tiêu thực cùng Lý Long Bồ.

Lê Cẩm Tâm vừa rời khỏi, Đàm Hương liền đặt bát xuống, thái độ quay ngoắt 180, đảo quanh bàn ăn một vòng, dùng đũa gắp tất cả vào bát Lý Long Bồ.
" Vương gia ngày đêm quốc sự vất vả, thân làm thê tử, thần thiếp sao có thể không quan tâm chăm sóc. Ngài vẫn là nên tẩm bổ thêm. Sức khỏe mới là trên hết. "

Đàm Hương đứng dậy, hai tay chống lên bàn, không quên nghiến răng nghiến lợi châm biếm hắn, vừa tức giận vừa buồn cười mà không thể làm gì được nam nhân đáng ghét trước mặt.

" Chúc, ngươi, sớm, sinh, được, Quý, Tử" Nhấn mạnh hai chữ "Quý tử", nàng phủi áo bỏ đi.

"..."

" Lam Nhất đại nhân, vương gia vừa cười kìa."

" Ta nhìn thấy rồi! Ngài còn ăn cả đồ vương phi gắp nữa!"

Hai kẻ tiểu Bảo và Lam Nhất đứng trong góc phòng thì thầm to nhỏ sự kiện lạ.

" Tiểu Bảo!"

" Vâng, vương, vương gia có gì dặn dò?" Lý Long Bồ gọi tên bất chợt, tiểu Bảo giật thót, mặt tái xanh.

"Tới Tuyết Liên viện báo...."

-----------------------------------------------------
Tú phòng.

Lê Cẩm Tâm ngồi bên án thư, miệt mài chấm mực viết.

" Phụ thân, nữ nhi đã bình an đến phủ Khai Quốc và giao cho vương gia bộ binh thư. Nhưng nữ nhi có điều muốn hỏi, tại sao phụ thân giấu con việc vương gia thành thân? Nữ nhi rất thất vọng và đau lòng. Hôm nay con đã gặp vị vương phi đó, nàng thật sự rất đẹp, tình cảm với vương gia cũng rất tốt. Hôm nay lúc dùng bữa ngài còn nhắc đến muốn sớm có hài tử. Phụ thân phải mau chóng đưa con vào phủ Khai Quốc, con sợ khi vương phi sinh hạ hài tử sẽ không còn kịp để chiếm được tình cảm của ngài. Nếu may mắn nàng sinh được con trai, không phải mọi sủng ái sẽ dành cho nàng ta hết hay sao? Lúc đó nữ nhi đâu còn cơ hội hạnh phúc nữa. Nữ nhi mong phụ thân sớm hồi đáp."

Lê Cẩm Tâm bỏ thanh chẹn giấy, đọc lại bức thư rồi cuộn lại để vào ống buộc trên chân chim bồ câu. Sau đó ra ngoài thả cho chim bay đi rồi đi lại ngoài hiên suy nghĩ.
Tiểu Bảo hớt hải chạy đến Tuyết Liên viện, mà Tú phòng ở gần Tuyết Liên viện cho nên đúng lúc Lê Cẩm Tâm nhìn thấy, liền gọi lại.

" Bảo quản gia sao vội vàng như vậy?"

" Lê tiểu thư, vương gia có chỉ thị mời vương phi thị tẩm." Tiểu Bảo chỉ kịp cúi đầu chào trả lời một câu rồi cắm đầu cắm cổ chạy đi.

" Thị tẩm?" Lê Cẩm Tâm môi mím chặt, hai tay trước bụng ngón này bật lên xuống, trong lòng như có lửa đốt, bứt rứt khó chịu vô cùng.

____________________________________________