Đàm Hương dè dặt giơ tay chào. "Nhìn nàng bất ngờ như vậy không phải là có hẹn ước gì với hắn từ trước đấy chứ? Nhỡ mà thật thì liệu mình có bị xử giống trong tiểu thuyết không nhỉ? ", nàng rùng mình nghĩ ngợi.

" Chúng ta đã thành thân!" Lý Long Bồ tự nhiên trả lời. Không biết rằng câu trả lời đó đã làm Lê Cẩm Tâm chết lặng thế nào.

Nhưng Lê Cẩm Tâm vẫn phải nén lòng mình lại, cố gắng cười thật tươi:

" Thật sao? Chúc mừng hai người! Chuyện vui như vậy bây giờ muội mới biết, không thể tham dự đại lễ để chúc phúc cho huynh muội thật áy náy quá! Mong huynh lượng thứ. "

" Không sao. Chúng ta ngồi xuống uống trà nói chuyện. " Lý Long Bồ mời nàng ngồi, sai nha hoàn pha trà mời khách.

Khóe mắt cay cay cũng gật đầu ngồi. Nàng vốn biết rằng Nhị hoàng tử Lý Long Bồ không thân cận nữ nhân, nhiều lần từ chối hoàng thượng ban hôn. Cứ mơ mộng hão huyền rằng chàng cũng có tình cảm với nàng, vẫn nhớ lời hẹn khi xưa, chờ nàng khôn lớn. Cho nên mới thoải mái ở lại chiến trường cùng phụ thân rèn luyện binh thư võ nghệ. Đến nay lại tiếp tục cho rằng thời cơ đã đến, để chàng đợi như vậy cũng rất nhọc tâm, liền xin phụ thân cho phép nàng rời khỏi. Những tưởng sau ngày tương phùng sẽ là những ngày tháng đẹp nhất, hạnh phúc nhất của đôi ta, không ngờ lại chỉ là viễn cảnh mộng ảo do chính mình tự tạo ra. Đã đến được nơi muốn đến, đã gặp được người muốn gặp, vậy mà, kết cục lại có một Đàm Thiên Hương này xuất hiện.


" Nói đi! Phụng Hiểu tướng quân có việc gì muốn cất nhắc với ta?"

Lê Cẩm Tâm thoáng ngờ nghệch, nhớ ra cái cớ để đến đây, lại suy nghĩ rằng, vì tình yêu của mình, cho dù làm trắc phi cũng không nề hà gì, chỉ cần sau này cố gắng bồi dưỡng tình cảm, Lý Long Bồ sủng nàng thì cái vị chính phi chỉ còn là một cái hữu danh vô thực thôi:

" Phụ thân bảo muội giao cho huynh bộ binh thư tâm pháp người mới hoàn thành, muốn huynh xem xét có chỗ nào còn bất hợp lý nhờ huynh chỉ điểm chỉnh sửa. Bên trong còn có thư do người viết gửi huynh." Lê Cẩm Tâm lại gần giường lấy tay nải đưa cho Lý Long Bồ. Tâm trạng cũng có phần hào hứng hơn trước.

Lý Long Bồ tháo tay nải, nhìn sơ qua bộ sách rồi lấy thư ra khỏi vỏ đựng, đọc. Đàm Hương liếc trộm cũng hiểu sơ sơ nội dung. Vị tướng quân này ngoài việc bàn luận về binh thư, còn muốn Lý Long Bồ chiếu cố ái nữ của mình một thời gian. Vậy xem ra là nàng đoán đúng rồi?!


Lý Long Bồ gấp gọn tờ giấy trở lại vỏ, sau người mang bộ binh thư về thư phòng.

" Nếu tướng quân đã có chủ ý muốn giúp, ta cũng không thể từ chối được. Vậy thì muội cứ ở lại Tú phòng này nghỉ ngơi, làm chốn nghỉ chân. Nếu muội muốn đi dạo thành có thể đi cùng tiểu Hương, dù sao nàng ấy cũng chưa quen thuộc nơi này, có người cùng trò chuyện cũng tốt."

" Đa tạ Long Bồ ca ca chiếu cố muội. Nhưng muội có một đề nghị nho nhỏ, huynh có thể đi cùng bọn muội được không?" Lê Cẩm Tâm vui vẻ cảm tạ. Có thời gian ở đây, nàng lại có thêm cơ hội để bồi đắp tình cảm với hắn. Cũng không quên phải quan sát tình địch của mình, xem xem nàng ta có ưu điểm gì khiến Long Bồ ca ca yêu dấu của nàng thay đổi định kiến.

" Nếu không bận ta sẽ sắp xếp đi cùng. Được rồi, muội ở lại nghỉ ngơi đi, ta còn có công việc cần xử lí. Tiểu Bảo, sắp xếp nô tỳ cho Lê tiểu thư."


" Vâng vương gia."

Lê Cẩm Tâm lúc này cười giảo hoạt, con mắt có vẻ gì rất gian, nhìn vào lại chỉ thấy vui vẻ. Lý Long Bồ đứng lên rời đi. Trong căn phòng chỉ còn lại hai nữ nhân cùng tuổi ngồi đối diện. Thái độ đã thay đổi một cách không thể chóng mặt hơn.

Không khí khó tránh khỏi gượng gạo và ngột ngạt. Lại thêm cái nhìn vừa hiếu kì vừa xăm soi của Lê Cẩm Tâm , Đàm Hương thật sự không biết nên nói gì, đành tìm cách đánh bài chuồn.

" Nếu không còn việc gì vậy không làm phiền Cẩm Tâm cô nương nghỉ ngơi, khi khác chúng ta lại tiếp tục trò chuyện."

" Hãy khoan!" Lê Cẩm Tâm nắm lấy tay nàng giữ lại, khuôn mặt điểm nét cười sáng lạn, " Chúng ta còn chưa làm quen, cũng chưa có trò chuyện. Bây giờ ta cảm thấy rất khỏe, chi bằng chúng ta vừa dạo phủ vừa tâm sự với nhau?"
Đàm Hương khó tìm được lí do từ chối, không tự nhiên gật đầu đồng ý.

" Ta có thể gọi vương phi là Thiên Hương không?"

" Cẩm Tâm cô nương gọi sao thấy thoải mái là được, đừng quá bận tâm lễ tiết!" Chẳng lẽ ta có thể nói không sao?

" Được, Thiên Hương, làm thế nào quen biết Long Bồ ca ca?"

" Ừm, cái này.." Đàm Hương ậm ừ không biết nên nói cái gì, thấy rằng kể lại chuyện kia cũng không hay cho lắm, thôi thì trả lời cho qua. " Chỉ là chúng ta ngẫu nhiên gặp gỡ rồi quen biết nhau, từ đó thì..."

" Long Bồ ca ca nhất kiến chung tình với nàng ta?*" Lê Cẩm Tâm bán tín bán nghi, lòng lại không cho phép nghĩ thế liền tự cười xòa chấn an mình, "Làm gì có chuyện đó chứ!", miệng nói với Đàm Hương thì khác.

* yêu nàng ta từ cái nhìn đầu tiên.

" Người ta vẫn nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, đúng không? Đều là sự sắp đặt của ông trời cả."
" Có lẽ vậy!" Đàm Hương cười nhạt.

" Để ta kể về quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Lúc ta lên 6, mẫu thân thường đưa ta vào cung chơi cùng với các hoàng thân. Chúng ta chơi rất vui vẻ, duy chỉ có một người mà ta quan sát thấy không bao giờ góp mặt trong đó.." Lê Cẩm Tâm bỗng kể lại chuyện xưa.

" Là Lý Long Bồ sao?" Đàm Hương thuận miệng đoán.

" Đúng vậy" Dám gọi thẳng tên họ của Long Bồ ca ca như vậy, " Huynh ấy chỉ luôn ngồi gần đấy đọc sách, không nói chuyện, không thân thiết với bất cứ ai. Ta đã đến làm quen huynh ấy, làm đủ trò lôi kéo sự chú ý của huynh ấy ví như đọc sách giống huynh ấy mặc dù chẳng hiểu gì, chơi trốn tìm, học võ...Huynh ấy đi đâu, ta đi theo đó, giống kẻ bám đuôi đúng không, lúc đầu huynh ấy có vẻ không thích nhưng sau này khi ta đến cũng không còn cự tuyệt nữa. Chính ta bây giờ nghĩ lại cũng thấy mình phiền phức nhưng huynh ấy chưa bao giờ chê bai, than thở ta về điều đó. Năm ta lên 7 cũng tức là huynh ấy tròn 11, huynh ấy rời cung đến đây, từ đó đến nay mới là lần đầu tiên gặp lại. Nói thẳng với vương phi, ta đến đây hôm nay không có mục đích nào khác ngoài việc muốn gả cho Long Bồ ca ca, chúng ta từ nhỏ đã có ước hẹn rồi. Đáng nhẽ việc này không cần thiết phải nói với vương phi, nhưng dù gì sau này cũng là tỉ muội một nhà, mà ta là người đến sau, mong Thiên Hương nâng đỡ." Lời tuyên bố như một lời khẳng định thách thức Đàm Hương.
Đàm Hương đến bái phục cô gái này, sự thẳng thắn, tự tin phải ngang bầu trời mất. "Ước hẹn à? Đoán trúng rồi. Tình cũ không rủ cũng tới! Giỏi lắm Lý Long Bồ, xem ngươi mang gì đến cho ta này!"

__________________________________