Cũng lúc đó, Lạc Hiểu Nhã đang bị ôm cũng không cảm thấy dễ chịu hơn.

Vừa vào của cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo gì với An Bích Hà.

Cô đột nhiên nhận ra người đàn ông này chính là Hoắc Tùng Quân.

Anh vẫn giống hệt như trong trí tưởng tượng của cô, chỉ là gầy hơn và khuôn mặt có vẻ u ám hơn.

Hoắc Tùng Quân ôm cô đứng trước mặt tất cả mọi người.

Cánh tay của anh ôm siết lấy người cô, cằm tựa lên vai cô và hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô.

Lạc Hiểu Nhã mất tự nhiên nên chau mày, cô dùng lực đẩy anh ra.

“Xin anh chú ý một chút.”
Cách nói chuyện xa cách như với người xa lạ của cô khiến anh vô cùng bất ngờ.

Anh từ từ bình tĩnh lại sau cơn kích động, Lạc Hiểu Nhã lập tức đẩy mạnh anh ra.


Hai mắt anh đỏ lên, hơi thở gấp gáp, anh mấp máy môi, cuối cùng cũng nói ra phát ra được những âm thanh khàn khàn: “Hiểu Nhã, chỉ là anh nhớ em quá”.

Hoắc Tùng Quân nói không to cũng không nhỏ nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Đám đông lập tức trở nên ồn ào, người nọ rì rầm vào tai người kia, âm thanh bàn tán vang lên khắp phòng.

Từ lúc Hoắc Tùng Quân ôm Lạc Hiểu Nhã, Lâm Bách Châu đã vô cùng tức giận.

Nghe thấy câu này, anh ta lập tức kéo cô về sau lưng rồi trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân: “Anh không có tư cách để nói câu này”.

Hoắc Tùng Quân thấy hành động đó của Lâm Bách Châu ánh mắt trở nên lạnh lùng, cả người như phả ra một luồng khí lạnh: “Thế anh có tư cách gì xen vào chuyện của chúng tôi.

Tôi và Hiểu Nhã là vợ chồng.”
“Anh nói nhầm rồi, chỉ là “từng” là vợ chồng thôi” Lạc Hiểu Nhã khoác tay của Lâm Bách Châu, ánh mắt lạnh lùng, cô cố tình nhấn mạnh vào chữ “từng”.

“Hiện giờ Lâm Bách Châu là bạn trai của tôi, vậy nên mong anh giữ khoảng cách với tôi.

Tôi không muốn làm anh ấy tức giận” Nói rồi cô nhìn về phía An Bích Hà: “Vợ chưa cưới của anh còn đang đợi anh đấy”.

Khuôn mặt của An Bích Hà không thể dùng hai từ xám xịt để hình dung nữa mà phải nói là vô cùng hung dữ.

Ánh mắt cô ta nhìn Lạc Hiểu Nhã giống như có thể giết chết cô vậy.

Lạc Hiểu Nhã nói xong câu này, Lâm Bách Châu vô cùng bất ngờ.

Anh ta cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Câu nói này của cô cũng khiến Hoắc Tùng Quân tức điên.

Anh nhìn bàn tay cô đang khoác vai Lâm Bách Châu, anh chỉ muốn đẩy ngay anh ta ra để thay mình vào vị trí đó.


Sóng gió giữa ba người ngầm nổi lên.

Đám đông đang hóng chuyện bên cạnh đã hoàn toàn ngơ ngác không hiểu gì, bọn họ cảm thấy mình đang nghe được một câu chuyện rất kinh khủng.

Trước đây Hoắc Tùng Quân đã từng kết hôn và ly hôn.

Hóa ra người phụ nữ xinh đẹp này chính ra người vợ cũ thần bí của Hoắc Tùng Quân và bây giờ lại trở thành bạn gái của cậu hai nhà họ Lâm.

Chuyện này đúng là khiến người khác phải bất ngờ.

Lâm Bách Vĩ thấy bên dưới có chuyện ồn ào gì đó nên định xuống xem sao.

Đương nhiên anh ta cũng ngỡ ngàng khi nghe thấy Lạc Hiểu Nhã nói Lâm Bách Châu là bạn trai của cô.

Rõ ràng mấy hôm trước anh ta còn hỏi chuyện Lâm Bách Châu, Lâm Bách Châu nói rằng anh ta và Lạc Hiểu Nhã vẫn còn chưa ở bên nhau.

Vậy mà mới qua mấy ngày mà hai người đã trở thành bạn trai, bạn gái của nhau.

Anh ta nuốt nước bọt rồi dè dặt nhìn về phía Hoắc Tùng Quân.

Khuôn mặt Hoắc Tùng Quân đã đen sì, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, rõ ràng đã vô cùng tức giận.

Lâm Bách Vĩ vội vàng đi tới đứng giữa mấy người bọn họ.


Anh ta nhìn Lạc Hiểu Nhã và nói: “Em gái.”
Lâm Bách Vĩ vừa nói xong thì cảm thấy lưng mình phát lạnh.

Vừa quay đầu lại anh ta đã thấy anh ánh mắt đằng đằng sát khí của Hoắc Tùng Quân nên phải vội vàng sửa lại: “Cô Lạc, chào mừng cô tới tham gia, tôi là anh trai của Bách Châu, cô có thể gọi tôi là anh Lâm”.

“Chào anh Lâm, tôi không được mời mà tự tới, hy vọng anh và bác trai, bác gái không trách” Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã bình thường trở lại, cô mỉm cười nhìn Lâm Bách Vĩ..

Lúc lạnh lùng, cô đẹp một cách kiêu sa.

Lúc mỉm cười, đôi mắt hạnh của cô long lanh sóng nước, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

Hoắc Tùng Quân lại cảm thấy không thoải mái, mắt cô đã lành, quả nhiên là cô xinh đẹp như anh đã tưởng tượng.

Đáng tiếc là nụ cười đó không phải là cười với anh.

“Không trách, không trách, đều là người một nhà mà..” Lâm Bách Vĩ cười: “Mời vào bên trong.