Người đàn ông trước mắt là người vô cùng xuất sắc, trong một trăm người có lẽ mới chọn được một người.

Anh đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng như băng, dưới hàng lông mày thẳng cũng là một cặp mắt lạnh lùng.

Anh rất điển trai, tuấn tú nhưng cảm giác lại vô cùng xa cách.

“Đúng vậy” Mặc dù đây không phải là nơi thích hợp để nói những điều này nhưng đã nhắc đến chuyện này thì Hoắc Tùng Quân cũng nói thẳng.

Anh nhìn Hoắc Tử Nhiễm, giọng nói lạnh lùng: “Cô có thể nói với mọi người bên ngoài rằng mọi chuyện là lỗi của tôi, không liên quan đến tôi.

Ngoài ra, nhà họ Hoắc chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho nhà họ An, chúng tôi có thể nhường cho nhà họ An ba dự án lớn”
An Bích Hà nhìn khuôn miệng lúc đóng lúc mở của anh lúc nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

Cả người cô ta phát run: “Không, em không đồng ý, có chết em cũng không đồng ý.

Nếu như anh nhất quyết muốn hủy hôn, em sẽ..”.


“Cô sẽ chết trước mặt tôi?” Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân giễu cợt, cô ngắt lời An Bích Hà:
“Cô nằm trên giường bệnh ba năm, bác sĩ nói ý chí sinh tồn của cô rất mạnh.

Hơn một năm nay, cô cũng dốc hết khả năng của nhà họ An để chăm sóc cơ thể của mình.

Cô rất quý trọng tính mạng của mình”.

“Lần nào cô cũng nói sẽ chết trước mặt tôi, nhưng mạng sống của cô là của cô.

Lần trước tôi đã khuất phục rồi, lần này tôi sẽ không quan tâm đến chuyện này nữa.

Ơn cứu mạng của cô, tôi sẽ cố gắng dùng những cách khác để báo đáp nhưng sẽ không bao gồm cuộc hôn nhân này và một nửa đời sau của tôi”.

An Bích Hà ngây người đứng nguyên tại chỗ.

Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ không thể tin được.

Không ngờ sự uy hiếp này của cô ta không có chút tác dụng nào.

Cô ta vô cùng hoang mang, trong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ.

Trong một năm vừa rồi, Hoắc Tùng Quân không hề nói đến chuyện hủy hôn nhưng vì sao bây giờ lại tự nhiên nhắc tới? Có phải… có phải Hoắc Tùng Quân đã biết chuyện Lạc Hiểu Nhã vẫn chưa chết, biết cô ta đã quay về rồi không?
An Bích Hà hít vào một hơi, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân chuẩn bị rời đi, cô ta kéo mạnh tay của anh, khuôn mặt tái nhợt: “Hoắc, Hoắc Tùng Quân.”
Cô ta muốn hỏi xem anh đã biết chưa nhưng lại sợ anh chưa biết mà cô ta đã tự nói ra trước làm hỏng chuyện.

An Bích Hà cứ đứng ngập ngừng như thế không biết phải nói gì.

Hoắc Tùng Quân nhìn những ngón tay của An Bích Hà rồi chau mày.

Anh đang định lấy tay ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa, anh vô thức quay sang
Vừa nhìn sang, cả người anh đã ngây ra.


Hai mắt anh đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng ở cửa.

Bên cạnh anh có ai, đang nói chuyện gì anh đều không quan tâm được nữa, trong trái tim và trong mắt của anh chỉ còn hình bóng của cô.

“Hoài… Hiểu Nhã…”
Hoắc Tùng Quân khẽ kêu lên, anh đẩy tay của An Bích Hà ra, ly rượu trong tay anh cũng rơi xuống đất “choáng” một tiếng.

Âm thanh này làm nhiều người chú ý tới, Lạc Hiểu Nhã cũng nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Lạc Hiểu Nhã vô cùng xinh đẹp, cô khẽ cười mỉm, đôi mắt hạnh của cô long lanh sáng ngời.

Mọi người trong bữa tiệc đổ dồn sự chú ý về phía cô, chiếc váy trên người cô lấp lánh ánh sáng khiến cô trở nên vô cùng nổi bật.

Đến khi nhìn thấy người vừa phát ra âm thanh và Hoắc Tùng Quân, ánh mắt của cô đông đặc, lạnh lùng đến mức không tưởng.

Hoắc Tùng Quân không chú ý được những điều này.

Anh vội vàng xông tới, ôm chặt cô vào lòng dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

Hai mắt Hoắc Tùng Quân đỏ lên, giọng nói anh khản đặc và còn khẽ run lên: “Hiểu Nhã, em, em vẫn chưa chết.”
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.


Trong chớp mắt, khung cảnh ồn ào náo nhiệt vừa rồi trở nên ngưng đọng.

Mọi người đều nhìn về phía Hoắc Tùng Quân và người phụ nữ anh đang ôm trong lòng, ánh mắt vô cùng bất ngờ và kinh ngạc.

Bao nhiêu năm nay, mọi người đều hiểu tính cách của Hoắc Tùng Quân.

Tất cả chưa từng thấy anh đối xử với một người phụ nữ nào như vậy, cho dù là cô vợ chưa cưới An Bích Hà cũng không nhận được đối xử như vậy.

Nghĩ như vậy, tất cả khách khứa trong phòng đều đổ dồn nhìn về phía An Bích Hà.

Quả nhiên An Bích Hà vô cùng cau có, lớp trang điểm tinh tế trên mặt cũng không thể che lấp được sự tức giận của cô ta.

Cảm giác này vừa là tức giận vừa âm u nguy hiểm khiến người khác nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.

Chồng chưa cưới ôm một người phụ nữ khác trước mặt mình như vậy, khó trách An Bích Hà lại tức giận như vậy..