Buổi tối hôm đó, Cố Hạ Phi không hề dùng cơm cùng họ, mà chỉ cùng Bạch Tuấn Lãng tham khảo dự án quy mô cùng công ty của nhà họ Bạch,
Còn bàn cơm cô đã nấu, bây giờ đã thành của Chu Huệ Di, thế nhưng cô không quan tâm,
Chu Huệ Di, lúc này ăn ngon vô cùng, còn Diệp Ảnh Quân cứ ngồi bên trong mà nhìn ra ngoài để nhìn hai người họ,
Dì quản gia nhìn thấy Cố Hạ Phi tốn sức để làm đồ ăn tối để ăn, vậy thế mà rốt cuộc không được ăn gì,
Lúc này dì mới đem ra một ít bánh và nước trái cây cho cô, Cố Hạ Phi ngẩn lên nhìn dì gật đầu cảm ơn, cùng với Bạch Tuấn Lãng,
Sau hai giờ đồng hồ thảo luận chuyện công ty, thì cuối cùng Bạch Tuấn Lãng cũng phải về nhà, còn bên phía Diệp Ảnh Quân cũng đã đưa Chu Huệ Di về, sau đó là trở về,

Lúc Cố Hạ Phi tiễn Bạch Tuấn Lãng ra ngoài cổng, thì mới đi vào nhìn thấy Diệp Ảnh Quân đang ngồi ở ghế phòng khách,
Cô nhìn anh ta xong sau đó là đi lướt ngang qua anh, thì lúc này Diệp Ảnh Quân mới nhếch mép cười khinh lên tiếng, "Cô hôm nay còn dám đem tình nhân về đến nhà này "
Dù lời nói của anh ta thốt ra khiến cô nghe không thuận, nhưng cô vẫn im lặng mặc kệ anh ta nói gì mà chỉ biết đi,
Diệp Ảnh Quân nhìn thấy cô phớt lờ lời nói của mình, nên anh ta ngay lập bực tức đứng lên chạy theo cô nếu nắm lấy tay cô cau mày quát lên, "Cố Hạ Phi, cô có nghe tôi nói gì không hả, hay là tôi nói đúng rồi "
Lời nói, nói ra từ tức giận câu đầu đến những câu sau anh ta nói ra chỉ là lời lẽ cười khinh thường mỉa mai cô,
Cố Hạ Phi nghe đến không thể chịu được nữa nên cô mới cau mày bực mình nhìn anh ta với chất giọng mắng nhiếc, "Anh thôi đi, tôi không có tình nhân, anh ấy là do ba gọi đến để bàn công việc, chứ không giống như anh, trước khi anh nói người ta thì nhìn lại bản thân mình đi, anh mới chính là người đưa tình nhân bé nhỏ của anh về nhà này mới đúng "
Diệp Ảnh Quân nhìn thấy thái độ của cô tức giận đến như vậy, thật khiến cho anh ta bất ngờ đến đứng hình, sau đó anh ta mới hoàn người lại mà tức giận cười khinh thường một tiếng, "Ha, cô lộ bản chất thật của mình rồi, hôm nay còn dám lên giọng với tôi "
Nói xong anh ta dường như giận quá mất kiểm soát, nên nhanh chóng mạnh tay nắm chặt lấy tay cô mà ép vào tường,
Cố Hạ Phi bị nắm chặt hai tay khiến cô cảm giác rất đau mà la lên vùng vẫy, "Ah! Buông ra, anh làm gì hả "
Diệp Ảnh Quân không trả lời cô, mà cứ ghì chặt hai tay cô bởi bàn tay to lớn của anh, sau đó anh ta mới bắt đầu cưỡng hôn cô,
Cố Hạ Phi bị cưỡng hôn không thể chống cự lại, đến nỗi trong lúc anh ta đưa lưỡi vào thì cô ngay lập tức lên tiếng với chất giọng khó khăn, "Diệp Ảnh Quân, anh! Ưm "

Trong lúc anh ta hôn cô, thì Cố Hạ Phi cau mày dùng sức để cắn thật mạnh vào môi anh ta, khiến anh ta giật mình bỏ ra vì đau,
Diệp Ảnh Quân cảm giác mép môi của mình dường như đã chảy máu, anh ta liền nhìn cô cau mày bực mình,
Sau đó anh ta nhìn cô vừa lau đi vết máu trên môi vừa cười gian tà, lúc này anh ta mới bế cô lên lầu thật thô bạo,
Đi vào bên trong .hòng anh ta rất thô bạo, và sau đó mọi chuyện gì cũng đã đến,
Anh ta dục vong ham m.uốn cộng thêm sự tức giận dày vò cơ thể cô thêm một lần nữa, đến nỗi khắp trên người cô điều có dấu vết,
Cố Hạ Phi nằm trên giường ấm ức tức giận với sự cau mày nhìn anh ta, còn anh ta làm xong thì vẫn như thường lệ bỏ đi khỏi phòng,
Ngay lúc thời điểm này, tại nơi của Chu Huệ Di, cô ta đang cùng người đàn ông lạ bàn chuyện xấu xa,

Bởi vì cô ta không thích Cố Hạ Phi ở cùng Diệp Ảnh Quân nữa nên đã suy nghĩ thuê một người để bắt cóc cô đi, cô ta còn muốn dựng hiện tượng cho cả hai để hiểu lầm lẫn nhau, hận nhau,
Cô ta định dùng ngày sinh nhật của bà nội Diệp để ra tay, và người đàn ông đó cũng đã đồng ý chấp nhận việc cô ta đưa ra,
Vài ngày sau, hôm nay là ngày mừng thọ lần thứ tám mươi của bà nội Diệp, được tiếp đãi chính ở khách sạn năm sao Diệp Ánh, của gia đình họ Diệp,
Bà nội hôm nay thật sự rất vui vì tất cả mọi người điều đến bữa tiệc mừng thọ của bà, điều bà vui nhất chính là gia đình xum họp, con dâu cháu dâu ai nấy điều làm buổi tiệc này cho bà, và mọi người điều đến chúc thọ sống lâu,
Ngay lúc này Cố Hạ Phi đang giúp bà tiếp đãi khách, thì tất nhiên bạn bè của cô cũng có đến, nhất là Trương Nhã Tịnh và Bạch Tuấn Lãng,.