Cô vừa dứt lời, bà cụ ngồi trong xe đã vui đến hỏng rồi!
"Ôi chao, Ngân Tinh của bà đúng là quá tuyệt vời! Lai Dĩnh nghe được không, Ngân Tinh đang nói tôi là bảo bối vô giá đấy!"
"Tôi đã nghe rồi, thưa bà chủ."
Lai Dĩnh cười đón ý hùa theo, thầm nghĩ trái tim của bà chủ cũng thật lớn, nếu vừa nãy chiếc xe kia không dừng lại, hai người bọn họ đã thật sự không còn mạng rồi!
Bây giờ hai chân bà ta còn mềm nhũn đây!
Thẩm Ngân Tinh nói với Lâm Quỳnh Anh xong, lại chuyển ánh mắt lên người Thẩm Tư Duệ.

Ánh mắt cô càng lúc càng lạnh lẽo.

"Thẩm Tư Duệ, cô đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì? Là một người của công chúng, nếu chuyện cô lấy tính mệnh của một người ra chơi đùa bị phơi ra ánh sáng, cô cảm thấy dư luận xã hội có thể bỏ qua cho cô sao? Hay cô muốn nói là có Lam Vận làm chỗ dựa, cô làm gì cũng không cần phải sợ?"
Giọng Thẩm Ngân Tinh rất nặng nề, cơ thể Thẩm Tư Duệ cứng đờ, duỗi tay kéo thấp chiếc mũ trên đỉnh đầu thêm một chút.

Cơ thể ngày càng run rẩy kịch liệt, cũng chẳng biết có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu là giả.

"Cô cút ngay! Cách xa chúng tôi một chút! Người phụ nữ lòng dạ rắn rết!"
Lâm Quỳnh Anh vô cùng tức giận, duỗi tay đột ngột đẩy Thẩm Ngân Tinh một cái.

Bị bất ngờ, Thẩm Ngân Tinh lui lại hai bước, eo đập vào trên chiếc xe của Tô Vũ đậu phía sau.


Một cơn đau truyền đến, cuối cùng khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh thoáng nhăn lại.

Lâm Quỳnh Anh tựa như vẫn chưa hết giận, lại tiếp tục sấn tới đẩy bả vai Thẩm Ngân Tinh thêm một cái.

"Cút! Ô uế xe của anh họ tôi!"
"Quỳnh Anh!"
Rốt cuộc Tô Vũ không nhìn được nữa, mở miệng trách cứ Lâm Quỳnh Anh.

Giờ phút này, trong đôi mắt sâu thẳm của Bạc Hàn Xuyên chứa đầy giá rét.

"Du Văn." Giọng nói của anh có thể khiến không khí đông lại.

Thần kinh Du Văn lập tức căng thẳng: "Vâng, ông chủ."
"Bẻ gãy cánh tay của người phụ nữ kia cho tôi! Còn có… đập luôn chiếc xe kia cho tôi!"
Thẩm Ngân Tinh không phải người để người khác bắt nạt.

Hai chữ Ngân Tinh này, nói ra từ miệng người khác nghe cũng thật chói tai!

"Vâng, ông chủ!".

truyện ngôn tình
Du Văn không chút do dự đáp lời, ngồi dậy, lạnh lùng đi đến bên kia.

Du Văn đi thẳng đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh, cung kính hỏi:
"Cô Thẩm, cô không sao chứ?"
Thẩm Ngân Tinh ngước mắt nhìn anh ta, chậm rãi tựa vào xe đứng thẳng dậy, suốt quá trình đôi lông mày thanh tú vẫn luôn cau lại.

"Cô Thẩm cứ qua bên cạnh nghỉ ngơi chút đi, tôi cũng phải giải quyết chút chuyện ở đây!"
Thẩm Ngân Tinh mấp máy môi, khẽ gật đầu.

Cô không biết Bạc Hàn Xuyên đã nói gì với Du Văn, chỉ cảm thấy dù gì người suýt chút nữa xảy ra chuyện cũng là bà cụ Bạc, chắc bọn họ không thể cứ hờ hững như vậy.

Thấy Thẩm Ngân Tinh im lặng đi mất, chỉ còn Du Văn, Tô Vũ lập tức bảo vệ Thẩm Tư Duệ trong ngực mình.

Du Văn thầm hừ lạnh trong lòng, chuyển tầm nhìn sang Lâm Quỳnh Anh đứng một bên.

Ánh mắt Lâm Quỳnh Anh chợt lóe, phòng bị nhìn anh ta, ỷ vào Tô Vũ đứng bên cạnh mà cả gan duỗi tay chỉ vào Du Văn, giọng cũng vì căng thẳng mà có phần bén nhọn!
"Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh muốn là… A..."
Lâm Quỳnh Anh còn chưa dứt lời, một tiếng hét chói tai vang lên giữa đám người.

Bước chân của Thẩm Ngân Tinh chợt dừng lại, cô xoay người lại thấy Du Văn dùng một tay giữ lấy bả vai Lâm Quỳnh Anh, ngay khi Lâm Quỳnh Anh vừa hét thì một tiếng "Cắc" lanh lảnh vang lên, dù không lớn nhưng vẫn rõ ràng truyền vào tai mỗi người..