"Nếu anh phát hiện ra tôi cũng không hiền dịu như anh nghĩ thì sao?"
Dường như giọng nói thanh lệ của Thẩm Ngân Tinh vẫn còn vang bên tai.

Đó là lời cô nói cách đây không lâu, không ngờ cô hành động rất nhanh.

Anh thật sự không ngờ cô gái trông lạnh nhạt như nước kia lại có một mặt như vậy.

"Mời bà cụ lên xe đi."
"Vâng!"
Du Văn nghe ra ông chủ cực kỳ hài lòng với việc này, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, sảng khoái đáp lời rồi xoay người đi về phía bà cụ Bạc và quản gia Lai Dĩnh.

"Hả? Không phải nói rất bận sao? Sao có thể tìm đến đây?"
Nhìn thấy cháu trai trên xe, bà cụ Bạc nhíu mày, giọng nói bất ngờ.

"Bà suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, sao cháu có thể không đến chứ." Giọng nói Bạc Hàn Xuyên nhẹ nhàng trang nhã.

"Hừ! Nếu không phải hôm nay có Ngân Tinh ở đây, chưa chắc bà đã gặp được cháu đâu!"
Bà cụ Bạc hừ lạnh, trong đôi mắt sáng ngời đầy vẻ hiểu rõ.

Bạc Hàn Xuyên chỉ im lặng một lúc, thầm cam chịu.


"Bà không bị thương chứ?"
"Không sao, chỉ bị sợ chút thôi.

Nhưng bà cũng không bị dọa đến mức hỏng bét! Ngân Tinh đã giúp bà hả giận rồi, giờ bà rất vui vẻ!"
Khuôn mặt tinh xảo hiu quạnh của Bạc Hàn Xuyên thoáng nhiễm ý cười.

"Bà vui vẻ là được."
Bà cụ Bạc bĩu môi: "Cũng không phải cháu làm bà vui vẻ, nói cứ ra vẻ đương nhiên thế? Thật sự xem Ngân Tinh thành cô dâu của mình rồi sao?"
Trên gương mặt của Bạc Cảnh Xuyên hiện lên vẻ dịu dàng, anh không lên tiếng.

"Cháu nói cháu xem, cái bộ dáng bình bình đạm đạm, nặng nề thâm sâu này, rốt cuộc khi nào cháu mới có thể theo đuổi được Ngân Tinh hả?… Trời ơi là trời… chắt của tôi… vẫn còn xa vời lắm…"
Mặt bà cụ Bạc trông vô cùng đau đớn, hai đứa cháu, không đứa nào để bà bớt lo được cả.

Một thằng thì chỉ biết ăn chơi phóng túng, không làm việc đàng hoàng, không ổn định!
Một đứa thì cả ngày chỉ biết công việc, cả người thâm trầm, trừ công việc thì chẳng thèm để ý thứ gì khác, trời sinh cách điện với phụ nữ!
Bà cụ ngồi một mình trong xe không ngừng cầu nguyện.

Nhưng trong buồng xe ngăn cách với thế giới bên ngoài vẫn nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.


Thẩm Ngân Tinh không đoán sai, từ trước đến nay Bạc Hàn Xuyên là người lạnh lùng từ trong xương.

Chuyện ở bên ngoài chỉ cần là chuyện không liên quan đến anh, cho dù có người chết trước mặt anh, anh cũng có thể bình tĩnh thản nhiên, mắt nhìn thẳng.

Nhưng lúc này anh lại bắt được một cái tên khiến anh không cách nào bỏ qua.

"Ngân Tinh! Sao em có thể…" Tô Vũ khiếp sợ!
Ngân Tinh…
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên dần lạnh lẽo, đột nhiên trầm xuống.

"Sao? Muốn giúp cô ta xả giận? Vậy anh có muốn đập xe của tôi không?"
Giọng nói lạnh nhạt như nước của Thẩm Ngân Tinh vang lên, ánh mắt cô vừa lạnh lùng lại vừa trong trẻo, "tốt bụng" giúp Tô Vũ nghĩ kế.

Tô Vũ dùng một ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn cô!
Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng anh ta lại cảm thấy anh ta và Thẩm Ngân Tinh như chưa từng quen biết vậy!
Lâm Quỳnh Anh thật sự bị cảnh tượng này dọa sợ đến choáng váng!
Một lúc sau, cô ta mới phản ứng lại, khiếp sợ nhìn chiếc xe bị đập nát tươm.

Vừa nghĩ đến trước đó, đây còn là một chiếc siêu xe Ferrari, dù không phải là của cô ta nhưng cô ta vẫn cảm thấy đau lòng!
Nhìn thấy Thẩm Tư Duệ đang đau lòng gần chết, run rẩy bên cạnh, cô ta không thể kìm nén sự tức giận.

"Thẩm Ngân Tinh, cô bị điên hả! Chúng tôi chưa đụng trúng người nào, một sợi tóc cũng chưa rơi, chúng tôi đã đồng ý bồi thường hai mươi vạn cho các người, cô còn muốn gì nữa?"
Thẩm Ngân Tinh chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía Lâm Quỳnh Anh, trong đôi mắt sáng như sao chỉ có giá băng lạnh lẽo.

"Còn không hiểu? Tôi chỉ đang cảnh cáo các người thôi! Hai mươi vạn ấy còn chẳng đủ cho các người mua được một sợi tóc của bà cụ đâu!".