Tại nơi có nhiều người trẻ xung quanh, nghĩ đến việc thưởng thức ca khúc í a í a này, những người ngồi trên ghế, có vài người ngồi không yên.
Nhưng mà, nhìn thấy ông cụ xem đến mức hứng thú như thế, lại không dám hỗn xược.
Thẩm Tư Duệ ngồi ở hàng trước, trên mặt toàn là sự khó chịu, cô ta cứ nghĩ rằng việc bước chân tư thế tay của hát kịch này, muốn giả tạo bao nhiêu thì làm giả tạo bấy nhiêu.
Mở miệng đóng miệng cứ í a la la này nọ, thật ra từ tâm can của cô ta chả thấy có gì đáng xem cả.
Hơn nữa, cô ta là ngồi ở hàng trước, âm thanh chấn động đến mức vùng ngực của cô ta đều bị âm thanh đó cuốn theo, đinh tai nhức óc vô cùng.
Cô ta không chịu được quay đầu nhưng trùng hợp rằng, cách hàng ghế trước không xa là bóng dáng của Thẩm Ngân Tinh, bên cạnh còn có Hứa Thanh Vy và Ân Duệ Đức.
Cô ta cau mày, nhiều năm như vậy, Thẩm Ngân Tinh chỉ dựa vào hơi của Hứa Thanh Vy quen biết vài nhân vật cậu ấm nhà giàu.
Không có Hứa Thanh Vy, bây giờ Thẩm Ngân Tinh cô được tính là thứ gì cơ chứ?
Mà chính tại lúc này, Bùi Lâm An và Bạc Hàn Xuyên cùng lúc xuất hiện.
Hai người thẳng táp ngồi bên cạnh Thẩm Ngân Tinh.
Bên tay phải của Thẩm Ngân Tinh là Hứa Thanh Vy, bên tay trái là Diệp Tố My, Bùi Lâm An bước qua, trực tiếp ngồi xuống vị trí trống tại phía bên trái của Diệp Tố My, hai người cùng hướng về nhau mà mỉm cười.
Bùi Lâm An hơi cúi thấp đầu, Diệp Tố My dính vào tai của ông ta, ai người quấn quýt vào nhau, cũng không biết đang thì thầm về điều gì.
Dáng mạo tuấn mỹ cùng với ý cười nuông chiều của Bùi Lâm An, Diệp Tố My tự nhiên mà lấy tay sửa lại cà vạt trên cổ của ông ta, sau đó quay đầu nhìn về hướng của ông cụ, nhìn ông cụ đang mê mẩn với kịch trước mặt.
Về sau bà ta cũng chỉnh lại cơ thể ngồi một cách đoan chính, tiếp tục xem kịch.
Hứa Thanh Vy ngồi bên phải của Thẩm Ngân Tinh nhìn thấy Bạc Hàn Xuyên bước qua, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn anh, cầm trong tay hạt hướng dương, mông lếch sang vị trí bên cạnh chiếc ghế bên phải, nhường vị trí cũ của mình cho Bạc Hàn Xuyên.
Bạc Hàn Xuyên rất tự nhiên mà nghiêng người ngồi bên cạnh tay phải của Thẩm Ngân Tinh.
Mà lúc này, Hứa Thanh Vy đang đứng thẳng người nói chuyện với Ân Duệ Đức đang ngồi bên cạnh.
Tầm nhìn của Thẩm Tư Duệ bị che mất nên cô ta không thể không thu lại tầm nhìn, đầu lông mày càng lúc càng nhíu lại chặt hơn.
Hí kịch đang nói về cô gái Mục Quế Anh đến thao trường nhận được ấn soái, ông cụ rõ ràng đã thở dài nhẹ nhõm.
Về sau đó, trong kịch nói về Dư Thái Quân đạt được ấn soái, một trái tim yêu nước, hồi sinh ba quân bảo vệ quốc gia, trong lòng của Mục Quế Anh bực dọc không thôi, chán nản nói.
"Lời chưa mở miệng thì nước mắt dâng trào, tôn kính gọi một tiếng Tổ mẫu lão thái quân, không phải là ta ham sống sợ chết.
Tống vương ông ta nghe lời dèm pha mới gọi là đau lòng người, Quế Anh ta mười năm trước chưa từng rời khỏi chinh chiến, Dương gia chúng ta bốn đời đều là người trong quân sĩ.
Lăn lộn bao nhiêu yên ngựa, mặc nát đi bộ áo giáp bao nhiêu lần.
Xông lên giang sơn đoạt lấy biên quan.
Có trận nào không làm thương đến người họ Dương của chúng ta.
Tướng trung lương sẽ chết trên chiến trường, gian thần mới là người muốn an nhà hưởng vinh hoa..."
Thẩm Ngân Tinh nghe đến đây, đột nhiên mỉm cười.
Tướng trung lương sẽ chết trên chiến trường, gian thần mới là người muốn an nhàn hưởng vinh hoa!
Đúng thật là từ cổ chí kim, người tốt không hề được báo đáp!
"Em có cảm thấy rằng Mục Quế Anh này có vài phần giống em không?"
Bạc Hàn Xuyên ghé gần vào tai cô, cúi đầu nói.
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Hình như cũng có một chút, cả đời vì giang sơn của hôn quân, giang thần tiểu nhân rốt cuộc cũng vì vậy mà hưởng phúc hoang lạc, cả đời bọn họ vinh hoa phú quý..."
Bạc Hàn Xuyên hơi nhíu mày: "Em đang nói đến Tô Vũ và Thẩm Tư Duệ sao?"
"Không phải sao?" Thẩm Ngân Tinh nhìn anh.
Nhưng Bạc Hàn Xuyên lại có ý cười sâu lắng, ghé gần tai của cô nói: "Anh là đang muốn em giống một phần Mục Quế Anh đó, đầu óc thông minh, con người thanh khiết, cứng cỏi, mạnh mẽ không dễ bị ức hiếp, lúc em yếu ớt lại có dáng vẻ đắm chìm người khác như thế..."
Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh tức giận đến mức đỏ mắt.
Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!