"Sự việc của ngày lễ thành lập trường...!Anh thay mặt Tư Duệ xin lỗi em...! Có điều cô ấy nói là thật sự lo lắng cho em nên mới lấy điện thoại ra gọi cho người nhà họ Thẩm..."
Thẩm Ngân Tinh bĩu môi, cúi đầu nhìn ly sâm panh trong suốt ở trong tay.
"Đủ rồi, anh đâu có cảm thấy được thể diện to lớn của anh đâu, anh thay cô ta xin lỗi tôi thì tôi sẽ tha thứ cho cô ta sao? Đúng, Tư Duệ của anh vĩnh viễn trong sáng lương thiện, yếu ớt như thế, sao lại có thể làm ra những việc hãm hại việc tôi và Trần Vạn Sâm gian díu với nhau cơ chứ?"
"Ngân Tinh...!Tư Duệ đã giải thích rồi.

Bên trong sự việc thật sự có sự hiểu lầm gì đó..."
Tinh thần của Tô Vũ bao quanh sự lo lắng, lời nói ra ngay cả anh ta còn cảm thấy tức ngực.

Nhưng mà, anh ta phải làm như thế nào với sự mâu thuẫn càng lúc càng thêm sâu của bọn họ đây...

"Đúng là có hiểu lầm.

Cô ta vô duyên vô cớ chắc chắn rằng tôi và Trần Vạn Sâm ở với nhau là một sự hiểu lầm cơ đấy, cô ta dẫn theo nhiều người đến gõ cửa nhà tôi cũng gọi là hiểu lầm sao, điện thoại trước cho người nhà họ Thẩm, khiến tôi ăn một cái tát cũng là hiểu lầm à… Bao gồm những thứ trước kia..."
Thẩm Ngân Tinh ngưng lại, mỉm môi cười: "Có thể số tôi sinh ra sẽ khắc với Thẩm Tư Duệ, giữa tôi và cô ta có quá nhiều hiểu lầm, nhưng tại sao sự õng ẹo của cô ta khiến tôi phải chịu đựng lại không phải là hiểu lầm.

Tóm lại, tôi biến thành người xấu, đối với các người cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?"
Khẩu khí của cô cực kỳ lạnh nhất, không hề có chút gợn sóng.

Nhưng mà, dừng tại tai của Tô Vũ thì nó lại có hàm ý khiêu khích tràn đầy.
"Ngân Tinh, anh không có ý như vậy, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói em là người xấu..."
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu: "Thôi bỏ đi, trong mắt anh tôi là người xấu hay không cũng không quan trọng.

Mà tôi cũng không quan tâm cách anh nghĩ về tôi là gì.

Thẩm Tư Duệ, nhà họ Thẩm, bọn họ từng cho tôi những gì, tôi nhất định phải trả lại, một thứ cũng không sót! Thậm chí, bao gồm có cả anh.


Tô Vũ, Thẩm Tư Duệ không phải là người thích giành giật thứ của tôi sao? Cố gắng mà giành giật lấy đi, bởi vì cô ta giành được thứ gì, tôi sẽ khiến cho cô ta mất đi thứ ấy! Cô ta càng cướp nhiều, thì cảm giác mất đi những thứ đó, tất nhiên sẽ càng thêm sâu sắc hơn."
Cô nói xong, không quan tâm đến sắc mặt hoang mang của Tô Vũ, cầm lấy ly rượu trong tay mà quay lưng bước đi.
"À mà đúng rồi..."
Đột nhiên, Thẩm Ngân Tinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ cười nói.
"Lần này, anh dẫn theo Thẩm Tư Duệ đến là muốn giúp anh lôi kéo Bùi thị về phía Tô thị sao? Lần đầu tư này của Bùi thị cũng khá là khiến cho người khác ghen tị, tôi cảm thấy nếu như Tri Tẩm có được sự ủng hộ lớn của Bùi thị, nhất định sẽ càng được lên thêm một chức đấy."
Trong lòng của Tô Vũ đột nhiên trầm xuống, anh ta thẳng thừng giữ chặt lại cổ tay của Thẩm Ngân Tinh, thấp giọng nói: "Cho nên hôm nay em xuất hiện tại buổi tiệc này là muốn Tri Tẩm lôi kéo và nhận được đầu tư của Bùi thị sao?’
"Anh cảm thấy có vấn đề gì à?"
"Ngân Tinh!" Tô Vũ cau mày, nhìn cô thêm vài phần bằng ánh mắt của người xa lạ, thấp giọng phát ra tiếng: "Rõ ràng em biết Bùi thị quan trọng với Tô thị đến mức nào mà!"
Thẩm Ngân Tinh nói tiếp, dùng sức vứt tay anh ta ra, lạnh nhạt như băng nói với anh ta: "Bây giờ anh và tôi có còn quan hệ gì nữa sao?"
Thẩm Ngân Tinh nói xong, cô quay người rời khỏi.
...
Bước ra ngoài không bao lâu, tiệc mừng thọ đã được chính thức bắt đầu.

Ông Bùi cầm lấy gậy lão, được dìu đỡ đi đến khu vực vị trí chủ vị.
Tuy tuổi ông cụ đã cao nhưng dáng hình với khí chất nghiêm chính lại càng lúc càng tăng thêm.
Đôi mắt có thần sắc sáng ngời kia còn có thêm sự quật cường, không khuất phục thời gian.
Lời chúc thọ vang lên, phía sau liền dồn dập ngồi vào vị trí.

Người già thường không thích sự dày vò kia, thời khắc tiến hành buổi tiệc cũng không thích.
Ca múa nhạc gì cũng không thể vừa mắt được ông lão, thân là con cháu dâu, Diệp Tố My từ trước đã biết ông lão thích điều gì rồi.
Hôm nay bà ta đặc biệt mời đoàn kịch có tiếng tại thủ đô đến, hát ca khúc đã nổi tiếng "Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái".