Đường Thiên Kiêu nghiến răng, thật sự không nhịn được, liền quay người: “ Cô Triệu, chúng em ăn cơm cũng phải trả tiền, dựa vào cái gì mà không xứng được ăn?”
Triệu Ngọc Hoàn ngẩng cao cằm: “Cùng một bữa ăn, ăn vào bụng học sinh giỏi, người ta có thể thuộc được hai mươi từ, ăn vào bụng các em, một từ cũng không thuộc được, em nói xem có lãng phí hay không?”
Trâu Vũ cũng rất tức giận.

Nhưng thành tích của họ quả thật kém hơn rất nhiều so với lớp một của Triệu Ngọc Hoàn, dù bài kiểm tra lớn hay nhỏ, chưa bao giờ trượt hạng cuối bảng.

Đến Dương Đại Đế cũng siết chặt đôi đũa trong tay, chỉ có thể nói một cách đúng mực: “Cô Triệu! Đừng quá lời! Thức ăn vào bụng ngoài giúp cho việc học tập còn có công dụng khác!”
Triệu Ngọc Hoàn cười nhạo liên tục.

Hạ Diệp từ từ nheo mắt lại…
Kết quả học tập của bọn họ…thật không ra gì đến thế sao?
Lúc trước Điền Hán Văn bảo cô chọn lớp, cô quả thật cảm thấy vào lớp nào cũng như nhau.

Nhưng nhìn bây giờ …
Cô ấy dù gì cũng là biểu tượng cho trí tuệ Nhĩ Sơn.

**
Ăn xong một bữa ăn ngon lành, ba người trở về phòng học, nghe mọi người thảo luận về việc khảo sát của bài toàn văn《Sở thích và hứng thú》vào thứ hai tuần sau.

Để nắm rõ hơn tiến độ của học sinh một cách trực quan, thứ hai tuần sau, tất cả học sinh năm ba cao trung, đều tiến hành viết《Sở thích và hứng thú》.

Tuy không tính điểm, cũng xem như trước kì thi thử của học kì hai năm ba cao trung, tất cả cùng tham gia một kỳ thi nhỏ.

Có học sinh giơ sách lên vừa nhớ vừa vò đầu: “Âm thanh dễ chịu vang lên và gió nhẹ thổi qua, bài hát nhẹ nhàng cô đọng và mây trắng dừng lại, tre xanh vườn Tùy, bình linh khí Bành Trạch Chi.

Ngòi bút Nghiệp Thủy Chu Hoa, Quang Chiếu Lâm Xuyên,…cái này khó nhớ quá, mấy lời này rốt cuộc là gì?”

“Phần ghi chú phía sau còn khó hiểu hơn cả nguyên tác, ôi, thôi bỏ đi, dù sao lớp chúng ta cũng đứng cuối, Dương ca cũng đã quen rồi, sẽ không trách chúng ta.


Giữa tiếng than vãn chán nản của các học sinh, một giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên: “Dây đàn, sợi khúc…”
Đường Thiên Kiều ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cô nghĩ rằng âm thanh đó là từ trên trời.

Vì nó rất gần cô.

Nhưng sau đó cô phát hiện, là từ cô bạn cùng bàn.

Hạ Diệp cầm cây bút, dùng một chút lực ở đầu ngón tay, cây bút như có sức sống, chuyển động linh hoạt trong tay cô, từ trước ra sau, rồi từ sau xoay ra trước.

“…rượu ngon, văn hay”, cô nói tiếp: “Mấy câu vừa rồi chính là miêu ta tám chữ này.


Trâu Vũ vừa bị Triệu Ngọc Hoàn kích động, lúc này rất có tinh thần, nghe Hạ Diệp nói như vậy, đúng rồi, đúng là mấy câu văn cổ đó.

“Dây đàn, sợi khúc, rượu ngon, văn hay…Ôi, đúng là thứ tự này! Diệp ca, cậu tóm gọn như vậy ngắn gọn hơn nhiều so với giải thích trong sách, hay cậu giảng thêm những câu khác nữa nhé, Nói không chừng lớp chúng ta bài khảo sát này có thể lên vị trí gần chót, để Triệu Ngọc Hoàn khỏi phải coi thường chúng ta!”
Triệu Ngọc Hoàn coi thường lớp mười chín, lớp mười chín từ lâu đã biết, lần này nghe Trâu Vũ nói như vậy, có vẻ anh có chút căm phẫn.

Hạ Diệp bày sách ra, xem như đã đồng ý.

Một lúc sau, các học sinh đã tụ tập xung quanh.

Còn có một cô bé từ lâu đã tìm cơ hội nói chuyện với Hạ Diệp, lần này xem như tạo cơ hội cho hai người.

Bất luận câu văn khó hiểu đến đâu, sau khi Hạ Diệp phân tích, không những dễ hiểu mà còn có thể cảm nhận được tâm tình của tác giả khi viết những câu này.

Càng về sau, học sinh vây quanh Hạ Diệp ngày càng nhiều.

Học sinh các lớp khác đi ngang qua cửa sau, đều cho rằng chắc có người lén lút đem máy chơi game vào lớp.

Thế nào cũng không ngờ rằng lớp mười chín lại đang học văn cổ!
Đường Thiên Kiêu nhìn vào mắt Hạ Diệp đầy sự sùng bái, cô ấy còn quyết định không chỉ học thuộc bài văn này, mà còn viết nó ra treo ở phòng kiếm đạo của họ như linh hồn của hội trường!
Trước đây cô chỉ biết Hạ Diệp tài nghệ cao, không ngờ học thức cũng cao như vậy?
Chỉ là, cô nghe nói bài kiểm tra đầu vào của cô bạn cùng bạn, đề thi bốn trăm điểm…chỉ đạt một trăm điểm thôi mà?
Hạ Diệp dường như thấy được sự ngờ vực của cô, giải thích với ba chữ: “Mình hứng thú.


Đường Thiên Kiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sau đó đã gần đến giờ học, các học sinh vẫn chưa muốn rời đi.

Một nhóm “những đứa ngốc” đối với việc học chưa hề thích thú, lần đầu tiên lĩnh hội được sự hấp dẫn của văn học.

Đường Thiên Kiêu chắn trước mặt Hạ Diệp: “Mau tránh ra, không thấy cổ họng Diệp ca giảng đến bốc khói luôn sao!”
Chỉ sợ làm tổn hại đến bạn cùng bạn quý báu của cô.


“Ái chà, tớ chỉ đang hứng thú thôi.


“Chỉ mới một phần ba thôi sao?”
Hạ Diệp đóng sách lại:”Trưa mai tiếp tục nói nhé?”
“Quá tốt rồi! Diệp ca, trưa mai tớ làm cơm cho cậu!”
“Nhà ngươi biết người ta thích ăn gì sao?”, “Bạn học Hạ, tớ giúp cậu làm cơm, tớ biết cậu thích nhất là đùi gà!”
Trâu Vũ khâm phục, lúc này anh cảm thấy ngày Hạ Diệp mới đến anh bị đá vào lưng không vô ích: “Cùng học như nhau, xem khả năng lĩnh hội của Diệp ca, hiểu kĩ bài văn, tưởng chừng như cậu ấy viết vậy!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Thật tuyệt vời!”
Khóe mắt Hạ Diệp giật giật.

Cũng thường.

Bởi vì vốn dĩ là cô ấy viết…
**
Trong mấy ngày còn lại của tuần này, chỉ có hai tiết ngữ văn.

Nhưng mỗi lần Dương Đại Đế vào lớp, đều có cảm giác vào nhầm lớp.

Trước đây, anh ta cảm thấy các học sinh đang ngồi dưới bục giảng đều là tiểu oan gia của anh.

Giờ đây, chừng như có chút hứng thú, như tìm được tri âm tri kỷ.

Ngay cả việc đặt câu hỏi cũng có mục đích hơn trước.

Giáo viên các bộ môn khác cũng hỏi anh cách gì khiến các học sinh nhiệt tình như vậy.

Dương Đại Đế không phải không muốn nói cho họ biết.

Mấu chốt là…anh ấy cũng không biết!
Cuối cùng cũng đến cuối tuần.


Đại tỷ Đường Thiên Kiêu nhắc nhở mọi người về nhà phải học thuộc thật tốt.

Cô ra mệnh lệnh, không ai dám không nghe.

Hạ Diệp cảm thấy cơ thể mình rỗng tuếch, cô thề, sau khi uống rượu sẽ không tùy tiền viết lách nữa.

Cái hố được đào hai nghìn năm trước, hai nghìn năm sau phải tự mình lấp lại.

Sáng sớm, phòng bếp nhà họ Hạ vẫn đang chuẩn bị bữa sáng, Hạ Diệp đến tủ lạnh lấy nước ngọt uống, thấy Hạ Thần lén lút chuẩn bị ra ngoài.

Anh khoác chiếc áo denim rách màu đen, bên trong là chiếc áo thun trắng, cổ đeo hai sợi dây chuyền thời thượng, còn đội mũ ngư dân để che mặt.

Cho dù có che đi khuôn mặt tuấn tú, cũng không che được khí chất ngôi sao đó.

Hạ Thần không lái xe riêng, dường như sợ quá phô trương.

Lúc ra ngoài, cố ý đổi xe với Vương Đại Hải.

Anh đeo kính mắtt, thắt dây an toàn, chuẩn bị lái xe, thì thấy một bóng người nhỏ bé chui “vèo” vào ghế phụ.

“Tiểu Bánh Ngọt?”, Hạ Thần ngây người: “Sao em…”
Hạ Thần không biết từ đâu lấy ra kính mắtt và chiếc mũ ngư dân giống anh hai mang vào, khóe môi với nụ cười thần bí: “Anh có phải theo dõi bạn gái cũ không? Em cũng muốn đi~”
Bản cập nhật thứ nhất, thứ hai~
Đoạn văn cổ đó được lấy từ《Lời tựa Đằng Vương Các》a ha, thế nào?
(Hết chương).