Trưa hôm sau, học sinh trường trung học số một thảo luận về một chuyện.

Bữa trưa hôm nay ở căn tin, quả là kinh ngạc!
Lấy nhà ăn lớn nhất trong trường, Tuệ Hân Viên, làm ví dụ, vừa bước vào căn tin, có thể nhìn ra sự khác biệt rõ rệt so với trước, các cô trong căn tin đều để tóc, mặc quần áo, đội mũ trắng nhỏ, đeo khẩu trang trong suốt giống nhau.

Sau khi mọi người nghe tin tăng lương, ai cũng tràn đầy năng lượng, ra sức làm việc vì vệ sinh an toàn thực phẩm của các học sinh.

Rau cải xanh tươi, cháo với các loại đậu dinh dưỡng nhiều màu sắc, đùi gà nướng sáng bóng dầu mè, móng giò lợn to mềm và sần sật.

Đủ các mùi thơm.


Trong lúc các học sinh cảm động đến chảy nước mắt, cũng cảm thấy xấu hổ vì mấy chiếc ví nhỏ của mình.

Những món này, phải khoảng hai mươi ba mươi món nhỉ?
Thật sự khiến học sinh bất ngờ.

Không phải là hai mươi chín, không phải là ba mươi chín, một món mặn hai món rau chỉ chín đồng chín!
Không thể mua nó! Không thể bị lừa!
Những nam sinh nghịch ngợm từ lâu đã không thích đồ ăn dở tệ trong căn tin trường, giờ trưa lén trốn ra các quán ăn gần trường.

Sau nhiều ngày ăn những món không ngon cũng không dở trở về, lại nghe nói căn tin trường đã nâng cấp, trong lòng tiếc nuối.

Nhưng mà Hạ Diệp, Đường Thiên Kiêu, Trâu Vũ ba người họ vẫn chưa được ăn những món ngon đó.

Khi Dương Đại Đế thu dọn bữa trưa và quay lại văn phòng, tình cờ thấy Triệu Ngọc Hoàn đang dạy bảo ba học sinh của anh ta.

“Tôi thật xui xẻo tám đời mới dạy toán trong lớp các em, đã là học kì hai năm ba cao trung rồi, còn dám chép bài tập về nhà sao? Các em đang lừa ai vậy?! Đặc biệt là Trâu Vũ! Đến cả α và β cũng chép sai! Câu này chép lại năm mươi lần cho tôi!”
Đường Thiên Kiêu lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, cô ấy lúc đầu cũng chép sai, may mà cô bạn cùng bàn giúp cô sửa lại.

“Chả trách mỗi lần kiểm tra điểm thi đều thấp nhất, cùng là tôi dạy, các em xem thành tích của lớp một! Các em không biết mất mặt, tôi cũng cảm thấy mất mặt!”

Triệu Ngọc Hoàn vừa nói xong mấy lời chua ngoa cay nghiệt đó, lập tức ném ba cuốn sách bài tập vào mặt học sinh.

Ai ngờ được Hạ Diệp có thể dễ dàng một tay bắt được cuốn sách đang bay tới, Đường Thiên Kiêu tuy không bắt được nhưng cũng dễ dàng chặn được, chỉ có Trâu Vũ bị đánh mạnh vào mặt.

Triệu Ngọc Hoàn “hừ” một tiếng hổn hển: “Thầy Dương, đây là học sinh giỏi thầy dạy đây ư? Quá dốt nát, không hề khiêm tốn!”
Hạ Diệp dùng đầu ngón tay xoay cuốn bài tập một cách tự nhiên: “Sao ạ, phải để cô đánh mới coi là khiêm tốn sao?”
“Đúng thế, đau chết mất”, Trâu Vũ bịt mũi.

Triệu Ngọc Hoàn lổ mũi hướng lên trời: “Đúng là chống đối mà, thầy Dương, tôi thật sự quản không nổi, thầy là giáo viên chủ nhiệm, thầy quản đi nhé!”
“Ba học sinh các cậu qua đây”, Dương Đại Đế đặt hộp cơm xuống, gọi ba người Hạ Diệp lại, thấy ánh mắt hả hê của Ngọc Hoàn, đột nhiên đổi chủ đề: “Bài tập của bà chằn đó mà các trò cũng dám chép! Chưa nghe qua câu này ư? Thà đắc tội quân tử, không đắc tội tiểu nhân!”
Triệu Ngọc Hoàn suýt nữa bị sặc chết!
“Thầy Dương, thầy như vậy là đang mượn cớ dạy học sinh để mắng tôi phải không?”
“Được rồi, cứ cho là dạy bảo học sinh cũng không thể để chúng nó đói bụng được”, Dương Đại Đế nhìn Hạ Diệp: “Các em đều chưa ăn đúng không? Hôm nay là ngày đầu tiên nhà ăn cải thiện bữa ăn, đi ăn trước đi.



Ba người đồng thanh dạ.

Nhưng bọn họ vừa bước ra ngoài, thì nghe phía sau tiếng “bụp”, Triệu Ngọc Hoàn đập cuốn sách lên bàn: “Ăn cái gì mà ăn? Nhà trường bỏ ra nhiều tiền nâng cấp nhà ăn, là để cho học sinh các lớp trọng điểm được bổ sung dinh dưỡng, học sinh lần nào cũng điểm chót như mấy em, không đáng được ăn!”
____
P.

S: Giang Xuân: “Dũng cảm lên!”
Bản cập nhật thứ tư~
(Hết chương).