- Thượng Bân thiếu gia!

Tào Hùng cung kính gọi.

- Ồ! Hóa ra là Tào lão sư à? Lão sư tìm ta có việc gì không?

Thượng Bân nghi ngờ nhìn Tào Hùng.

Tuy hai người họ đều là lão sư chung trường nhưng bình thường rất ít khi nói chuyện với nhau, hơn nữa họ cũng không thân nhau lắm.

- À, là như vậy. Thực ra ta có chuyện muốn nhờ Thượng Bân thiếu gia giúp đỡ!

Tào Hùng ngập ngừng nói.

- Chỉ cần là việc ta có thể làm, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp!

Thượng Bân nói.

Là cháu trai ruột của Thượng Thần trưởng lão, mỗi ngày hắn đều gặp rất nhiều lão sư đến nhờ hắn giúp đỡ việc này việc nọ, lâu dần cũng trở thành thói quen luôn.

- Ừm, hôm qua... khó khăn lắm ta mới nhận được một học sinh giỏi. Ai ngờ đâu lát sau học viên đó lại bị người khác lừa đi mất rồi. Thượng Thần trưởng lão không phải là người quản lý phòng giáo dục sao? Ta muốn nhờ Thượng Bân thiếu gia... liệu thiếu gia có thể giúp ta nhận lại học sinh này hay không?

Tào Hùng nói.

Lưu Dương chính là học sinh giỏi nhất hắn đã tốn rất nhiều công sức để thu nhận. Thật không ngờ chỉ vì một lần cá cược thua Trương Huyền, lại để mất đi học viên thiên tài này. Vì vậy sau đó khi trở về hắn càng nghĩ đến lại càng thấy tức. Đến hôm nay hắn hết nhịn nổi nữa, nên liền tới tìm Thượng Bân nhờ hắn ta giúp đỡ.

Gia gia của Thượng Bân chính là Thượng Thần trưởng lão, cũng là người quản lý phòng giáo dục. Do đó với hắn, việc đổi lão sư khác cho học sinh chỉ là chuyện nhỏ.

- Đổi lão sư?

Thượng Bân nhướng mày:

- Nếu học viên kia tự nguyện chọn học ở lớp của lão sư kia, vậy việc này hơi khó thực hiện đó. Nếu như vì chuyện này làm học viên đó bất mãn, kiện lên nghiệp đoàn giáo sư, vương đình, chúng ta coi như...

- Hắn ta không tự nguyện đâu! Cái này ta xin đảm bảo!

Tào Hùng vội nói.

- Dù học sinh kia có tự nguyện hay không, việc này cũng khá khó khăn. Ngươi cũng biết quy định của Hồng Thiên học viện rồi đấy. Nếu lão sư kia không chịu trả học sinh lại...

Thượng Bân phất tay áo, bất chợt lên tiếng hỏi:

- A? Ngươi vừa mới nói học sinh của ngươi bị lừa gạt à? Không biết là vị lão sư nào trong trường mình... đã lừa gạt học sinh của ngươi vậy?

- Chính là cái tên lão sư vô dụng ở trường chúng ta - Trương Huyền đó...

Nhắc đến cái tên Trương Huyền, vẻ mặt Tào Hùng lại chuyển sang oán hận. Hắn cắn chặt răng để kìm nén cơn giận.

- Trương Huyền? Học sinh của ngươi là bị tên đó lừa sao?

Nghe được cái tên này, Thượng Bân liền tức giận.

Nếu không phải tại người này phá đám, hôm qua hắn đã có thể đi ăn tối với nữ thần rồi. Hừ, một võ giả tam trọng, một lão sư kiểm tra được không điểm vậy mà dám không nể mặt hắn, đúng là muốn chết mà.

Hôm qua không có nữ thần ở đó, hắn đã sớm đánh chết cái tên ngông cuồng, không biết trời cao đất dày kia một trận rồi.

- Đúng rồi! Chuyện là như vậy đấy. Ngươi cũng hiểu mà. Người bình thường nhất định không ai muốn học với cái tên Trương Huyền thối tha đó đâu. Nên làm phiền Thượng Bân thiếu gia có thể giúp ta nói vài câu với Thượng Thần trưởng lão, giúp ta lấy lại học sinh...

Tào Hùng cẩn thận đáp, hắn sợ Thượng Bân không đồng ý.

- Không cần làm phiền trưởng lão. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện này!

Thượng Bân giơ tay chặn lại.

- Giúp ta giải quyết?

- Nếu là giáo viên khác, ta còn cần gia gia ta giúp đỡ một chút. Nhưng nếu đối phương là cái tên vô dụng Trương Huyền kia, cần gì rắc rối như vậy? Để ta đi qua đó trực tiếp đòi người luôn là được rồi. Nếu hắn vẫn không chịu trả học sinh, ta sẽ đánh cho hắn tàn phế luôn!

Thượng Bân phất tay, vẻ mặt hào phóng nói.

Đánh với các lão sư khác, hắn thật sự không dám chắc. Nhưng đánh với cái tên Trương Huyền vô dụng, kiểm tra được không điểm kia thì thật sự quá dễ dàng rồi.

Không chỉ vì vấn đề chênh lệch thực lực, chủ yếu là vì trong trường này sẽ không có ai muốn ra mặt bênh vực cho Trương Huyền đâu.

Một điểm quan trọng nữa, chính là hắn không thể đánh Trương Huyền khi chưa có lý do thỏa đáng. Bởi vì nếu để Thẩm Bích Như biết chuyện này, chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu về hắn.

Lần này thì hay rồi. Trương Huyền lừa gạt học sinh của người ta, người trong cuộc lại đến tìm hắn nhờ giúp đỡ. Đây đúng là một lý do quá hợp lý rồi còn gì.

- Việc này...

Không nghĩ tới Thượng Bân lại có thể đồng ý nhanh như vậy, Tào Hùng kinh ngạc vô cùng.

- Không cần nhờ đến trưởng lão. Được rồi, bây giờ đi theo ta đi. Nếu như ngươi sợ, ta sẽ đánh thay ngươi!

Khóe miệng Thượng Bân hơi nhướng lên, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

- Vậy xin cám ơn Thượng Bân thiếu gia!

Tào Hùng vui vẻ. Ánh mắt hắn sáng lên vì vui mừng, vội vàng gật đầu cảm ơn Thượng Bân. Sau đó hai người cùng đi về hướng lớp học của Trương Huyền.

Không bao lâu sau, hai người đã đi tới trước cửa lớp học của Trương Huyền. Họ nhìn thấy một người quấn băng như xác ướp và con trai của Vương gia đang đứng ở đó.

- Vương Đào, tại sao ngươi không lo chuyên tâm tu luyện ở chỗ gia gia ta, lại chạy tới đây làm gì?

Thượng Bân nhướng mày nói.

Mặc dù hắn là cháu trai của Thượng Thần trưởng lão, nhưng nếu so sánh về thân phận, Vương Đào và hắn vẫn không phải người cùng đẳng cấp với nhau. Vì vậy cả hai vẫn không mấy thân thiết.

- Lão sư Thượng Bân!

Vương Đào khẽ khom người thi lễ:

- Muội muội ta bị cái tên Trương Huyền kia lừa gạt, bây giờ đang học trong lớp đó. Ta đến đây để dẫn muội muội về...

- Thượng Bân?

Vốn Diêu Hàn đang suy nghĩ xem nên gặp ai để hỏi thăm tin tức, bên tai chợt vang lên hai tiếng: “Thượng Bân”. Chính vì vậy hắn vội vàng ngẩng đầu lên để xem thử xem hắn rốt cuộc là ai.

- Người ngươi nói là Vương Dĩnh tiểu thư sao? Ngay cả muội muội ấy cũng bị lừa à?

Sắc mặt Thượng Bân tối sầm, ánh mắt hắn lạnh lùng:

- Cái tên Trương Huyền này thật sự là to gan tày trời! Ngay cả Vương tiểu thư cũng dám lừa gạt. Hắn thật sự là muốn chết mà! Xem ra nếu không dạy dỗ hắn một trận, ta làm sao ăn nói với mọi người đây!

- Đúng đó...

Vương Đào gật đầu.

- Nếu Vương Dĩnh tiểu thư cũng bị lừa gạt làm học sinh của hắn, tại sao ngươi không chạy vào đó cản lại chứ, đứng đây chờ có ít lợi gì?

Hừ lạnh một tiếng, Thượng Bân nghi ngờ nhìn qua.

- Cái này...

Vương Đào không dám nói ra việc mình bị đánh. Hắn gãi đầu đầy khó xử, đang không biết phải trả lời như thế nào, Diêu Hàn đang đứng bên cạnh đã lên tiếng:

- Không phải trong trường có quy định, chưa tan học thì không được phép đi vào lớp học sao? Chính vì vậy chúng ta chỉ có thể chờ ở bên ngoài trước thôi!

- Vị này là...

Lúc này Thượng Bân mới chú ý đến xác ướp đang nói chuyện với hắn - Diêu Hàn.

- Đây là đại quản gia của Triệu thành chủ ở Bạch Ngọc thành - Diêu Hàn.

Vương Đào vội vàng giới thiệu.

- Thì ra là Diêu quản gia, ngưỡng mộ đã lâu!

Thượng Bân liền vội gật đầu nói tiếp:

- Trong học viện quả thật là có quy định này. Chưa tan học thì không được phép tùy tiện tiến vào lớp học. Nhưng mọi người đừng lo. Chỉ việc đi theo sau ta vào đó là được. Hôm nay ta nhất định sẽ tự tay dạy dỗ cái tên đáng ghét, chuyên lừa gạt học sinh kia một trận. Đúng là cái thứ người mất đạo đức, mất tư cách giáo viên.

- Được!

Nghe Thượng Bân nói muốn tự mình ra tay, ánh mắt Vương Đào sáng lên. Hắn nhanh nhẹn đi theo Thượng Bân. Diêu Hàn nhìn hai người, do dự một chút cũng đi vào theo.

...

Trong phòng.

- Mặc dù Hồng Thiên Cửu Trọng quyết là công pháp phổ biến nhất ở Hồng Thiên học viện, thế nhưng bên trong nó cũng có không ít khuyết điểm. Ví dụ như...

Năm học sinh tập trung nghe Trương Huyền giảng bài.

Chỉ mới nghe một lát, bọn họ đã bị thuyết phục hết, giống như vừa được Trương Huyền dụ dỗ cho ăn nhân sâm quý báu. Họ say mê, chăm chú nghe từng chữ Trương Huyền giảng giải.

Mấy học sinh ở đây, ngoại trừ Viên Đào ra, những người khác đều có gia thế không tầm thường. Chính vì vậy trước khi đến học viện, họ đã được học qua không ít các lão sư khác giảng bài. Trong số các lão sư chỉ dạy cho họ, có cả các võ giả cường giả ngũ trọng, lục trọng,... Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, bọn họ chưa từng được nghe qua bài giảng nào hay như bài giảng này.

Nó khiến cho bọn họ cảm giác như vừa được giác ngộ (1). Trước đó khi chưa hiểu, còn rất mơ hồ. Nhưng một khi đã hiểu được rồi, đầu óc như được khai sáng, chân khí trong cơ thể cũng theo như lời lão sư Trương Huyền giảng giải, trở nên dao động, giống như sắp đột phá vậy.

Bài giảng thật hay!

Nghe được lời giảng từ Trương Huyền, bọn họ mới nhận ra, ngay cả những lão sư được mệnh danh là giỏi kia cũng còn kém xa hắn rất nhiều.

Nhất là Triệu Nhã, thân là con gái thành chủ, nàng thường xuyên được phụ thân dạy và giải thích cho nghe rất nhiều về những võ công trong sách. Trước đây nàng vẫn luôn tin rằng phụ thân nàng là người giảng bài hay nhất ở Thiên Huyền vương quốc, bởi vì thực lực của phụ thân rất mạnh.

Thế nhưng giờ phút này, khi so sánh với Trương Huyền, nàng chợt nhận ra bọn họ chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Thật buồn cười, hai người bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với nhau. Bởi vì không có ai có thể giảng hay như lão sư Trương Huyền cả.

Trương lão sư giảng bài rất chi tiết, nói đúng trọng tâm từng bài. Cho dù đó là công pháp cao siêu đến cỡ nào đi nữa, hắn đều có thể dễ dàng nói ra ưu điểm và khuyết điểm của nó. Lời giảng của hắn khiến cho bọn họ cảm phục, kích động rất lâu mới có thể bình tâm lại được.

Lời giảng của Trương lão sư rất cao thâm. Hắn giảng một câu, bọn họ phải suy nghĩ rất lâu mới có thể hiểu rõ. Rồi trong khi bọn họ đang vô cùng vui mừng, lại phát hiện ra, lão sư ấy đã giảng qua câu khác từ lâu rồi. Điều này làm bọn họ tiếc nuối vô cùng.

- Trương lão sư thực sự quá tài giỏi. Hắn đúng là người có kiến thức uyên thâm (2) mà!

Bấy giờ tất cả học sinh đều hiểu rõ, người thiếu niên đang đứng trước mặt họ lúc này, tuy tuổi tác không lớn hơn họ bao nhiêu, thế nhưng lão sư lại có một vốn kiến thức vô cùng phong phú và rộng lớn, hơn nữa còn có võ công rất cao cường!

- Vậy mà trước đó ta còn cho rằng Trương lão sư thắng cược là do may mắn mà thôi. Giờ mới thấy bản thân mình thật đáng buồn cười. Với vốn kiến thức đa dạng như vậy, lão sư ấy dư sức có thể thắng cược! Để ta có thể tăng thực lực lên gấp đôi, lão sư hoàn toàn có thể đưa ra hơn trăm cách làm khác nhau...

Trước đó, người luôn khinh bỉ Trương Huyền - Lưu Dương, lúc này đang không ngừng run rẩy vì kính sợ:

- Nếu so sánh lão sư Tào Hùng với lão sư Trương Huyền... Mà thôi, tốt nhất là đừng nên so sánh làm gì. Bởi vì chênh lệch thực lực giữa hai người quá lớn rồi. Họ hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp. Trương lão sư quá giỏi. Lão sư Tào Hùng không thể nào so sánh được với hắn. Thật may mắn hai người bọn họ đã cá cược với nhau. Chứ nếu không ta làm sao có thể gặp được một lão sư xuất sắc như thế này...

Lúc này, năm học sinh đều đang vô cùng kích động, vui mừng. Bọn họ chăm chú nghe giảng từng chữ vì sợ bỏ sót nội dung quan trọng nào. Trong khi sáu thầy trò đang hòa thuận vui vẻ với nhau thì “kẹt kẹt” hai tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Có vài người bước vào lớp.

(1) Giác ngộ: Thấu hiểu, lý giải được những kiến thức, vấn đề cao thâm.

(2) Uyên thâm: Có vốn kiến thức sâu rộng