- Điều này sao có thể...

Vương Đào cũng ngơ ngác nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt không thể tin được.

Trước khi hắn tới đây đã đặc biệt đi nghe ngóng, hỏi thăm về thực lực hiện tại của Trương Huyền. Bây giờ người này cũng chỉ mới là võ giả tam trọng - Chân Khí cảnh mà thôi. Thực lực với hắn chênh lệch rất nhiều.

Vậy mà tại sao người này có thể dùng hai ngón tay để ngăn cản đường kiếm của hắn chứ?

Muốn làm được điều này, không chỉ cần có sức mạnh mà còn cần phải nắm bắt đúng thời điểm, sau đó điều khiển lực vừa đủ để ngăn cản, hơn nữa còn phải xác định đúng phương hướng. Nếu có chút sai lầm thì chắc chắn ngón tay hắn ta sẽ bị cắt đứt, cơ thể cũng bị thương nặng.

Việc này ngay cả lão sư của hắn, trưởng lão ở tầng Ích Huyệt cảnh cũng không thể làm được! Thế nhưng một người bị kêu là đồ rác rưởi, vô dụng lại có thể...

Không hợp lý chút nào!

- Chỉ là trùng hợp. Đúng, nhất định là do trùng hợp mà thôi!

Suy nghĩ như vậy, vẻ mặt Vương Đào lại biến đổi dữ tợn, hai tay dùng sức, hắn rống to:

- Bỏ tay ra cho ta!

Hắn muốn rút kiếm ra khỏi tay đối phương.

Thế nhưng cố gắng dùng sức rút hai lần, đến khi trên đầu lộ rõ gân xanh, cả người vô lực muốn nôn máu, hắn mới bất ngờ phát hiện ra, cây kiếm bị kẹp trong tay Trương Huyền giống như bị cắm rễ ở đó. Dù hắn có dùng sức mạnh lớn đến đâu đi nữa cũng không thể lay động được thanh kiếm trong tay Trương Huyền.

“Chẳng lẽ... thực lực của hắn ta còn cao hơn Chân Khí cảnh sao?”

Một ý nghĩ kỳ lạ chợt hiện lên trong đầu hắn.

Sao có thể chứ!

Lần trước lúc kiểm gia giữa các lão sư, người này cũng chỉ mới là võ giả Chân Khí cảnh mà thôi. Việc này ai cũng biết cả. Chẳng lẽ chỉ sau một thời gian ngắn, hắn ta đã có thể thăng cấp sao? Nhưng dù hắn ta có thể đột phá được trong thời gian ngắn như vậy, cùng lắm thực lực cũng chỉ ngang bằng với mình, đạt tới võ giả Cốt Bì cảnh thôi. Mà nếu như vậy, hắn ta làm sao có thể dùng hai ngón tay để kẹp lấy mũi kiếm, làm mình phải bó tay như lúc này?

- Ra ngoài!

Đang nghi ngờ thì bỗng nhiên bên tai Vương Đào vang lên lời nói lạnh nhạt của Trương Huyền. Cùng lúc đó một sức mạnh cực lớn từ đối phương truyền qua kiếm dội ngược lại lên người hắn.

Phù phù!

Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, đẩy Vương Đào bay ra cửa. Còn chưa kịp phản ứng, cả người hắn đã bị sức mạnh đáng sợ kia đẩy bay ra ngoài.

Ầm ầm!

Đầu hắn đập mạnh vào cửa làm cửa bật mở. Theo sau đó cả cơ thể hắn cũng bị bay ra ngoài rơi mạnh xuống đất.

- Được rồi, chúng ta học tiếp nào!

Sau khi ném Vương Đào ra ngoài, Trương Huyền nhìn về phía năm học viên còn đang ngây người thản nhiên nói.

- ...

Năm người Vương Dĩnh, Triệu Nhã, Lưu Dương, Trịnh Dương và Viên Đào thất thần nhìn nhau. Lúc này bọn họ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khiếp sợ đến độ không nói nên lời.

Vương Đào chính là một cường giả tứ trọng - Cốt Bì cảnh. Khi nãy bị Trương Huyền dùng hai ngón tay cản kiếm đã không nói. Vậy mà bây giờ hắn còn bị đối phương ném ra ngoài một cách dễ dàng như vậy...

Lão sư của bọn họ không phải là người có thực lực kém cỏi nhất trường sao?

Nhưng nếu như vậy sao hắn có thể...

- Lão sư Trương Huyền, lão sư ấy giấu giếm thực lực thực sự của mình sao?

Triệu Nhã đột nhiên hiểu ra, sắc mặt đỏ hồng lên vì vui mừng.

Đúng vậy, giải thích hợp lý nhất lúc này chính là Lão sư Trương Huyền đã che giấu thực lực thật của mình.

Chứ nếu không tại sao không có ai có thể nhìn ra khuyết điểm trên người bọn họ, vậy mà người này lại có thể dễ dàng nhìn ra. Còn có thể chỉ bọn họ cách giải quyết. Còn giúp họ tăng sức lực chiến đấu mạnh hơn gấp đôi?

Nàng hiểu được điều đó, những người khác cũng vậy. Bọn họ đều không phải là kẻ ngu. Chính vì vậy ai nấy cũng đều hưng phấn nắm chặt tay.

Lúc đăng kí đi học ở học viện, có ai không muốn tìm được một lão sư giỏi cơ chứ?

Trước đây, bọn họ luôn chán nản, tự trách vì đã lỡ nhận lão sư yếu kém nhất học viện làm lão sư. Thậm chí bọn họ còn nghĩ rằng, với trình độ của Trương Huyền, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ rất u tối và khó khăn. Nhưng hóa ra bọn họ đã nhầm to. Hiện tại bọn họ hiểu ra được một điều, bọn họ không bất hạnh, trái lại còn rất may mắn khi được Trương Huyền nhận làm học viên.

Thật không ngờ lão sư có danh tiếng tệ hại nhất trường, lại chính là... một người vô cùng tài giỏi.

- Ừ!

Nghĩ đến điều này, Lưu Dương kích động không nói nên lời. Hắn liên tục gật đầu. Mấy nghi ngờ mới nãy cũng mất sạch. Ý nghĩ muốn hủy khóa học đã bị hắn gạt bỏ từ lâu. Hắn vui sướng, phấn khởi nhìn chằm chằm Trương Huyền, như sợ nghe sót một chữ nào đó của vị lão sư tài giỏi kia.

Hừ, lão sư Lục Tầm, lão sư Vương Siêu gì đó... tất cả đều bị hắn quên lãng trong nháy mắt.

Đừng nói bọn họ, dù đó là trưởng lão đi nữa cũng chưa chắc có thực lực cao bằng Lão sư Trương Huyền.

...

- Thiếu gia cứ nóng giận xông vào như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?

Bên ngoài lớp học, Lưu lão đứng nhìn Vương Đào đang nổi giận đùng đùng xông thẳng vào lớp học trong lòng đầy lo lắng.

- Ngươi đừng lo, Vương Đào thiếu gia chính là võ giả tứ trọng - Cốt Bì cảnh. Còn cái tên Trương Huyền kia chỉ mới là võ giả Chân Khí cảnh mà thôi. Nên thiếu gia nhà ngươi dư sức dạy dỗ cái tên đáng ghét kia một bài học, sau đó nhanh chóng dẫn tiểu thư Vương Dĩnh ra thôi!

Diêu Hàn vừa gật gù khoái trá vừa mỉm cười nói.

Trong lúc Diêu Hàn đang tưởng tượng ra cảnh tượng Trương Huyền bị đánh tơi tả, răng rơi đầy đất vô cùng thê thảm, đồng thời lỗ tai hưans cũng nghe được tiếng gào thét đầy phẫn nộ của Vương Đào.

- Ồ, đã bắt đầu rồi đó!

Ánh mắt Diêu Hàn sáng lên. Hắn nhếch môi cười vui sướng.

Nếu như Trương Huyền vẫn sống an phận là một lão sư đứng chót trường, hắn đã không thèm để ý đến người này làm gì. Nhưng đằng này người này lại dám can đảm sàm sỡ tiểu thư nhà hắn?

Nếu như người này không dụ dỗ, hay làm gì đó với tiểu thư, tại sao tiểu thư lại có thể cam tâm tình nguyện làm học sinh của người này được chứ?

Hắn rất muốn tự mình đánh cái tên Trương Huyền thối tha kia một trận. Nhưng nếu làm vậy khẳng định tiểu thư sẽ không vui, hơn nữa còn có thể gây hiềm khích với Hồng Thiên học viện. Bởi vì dù sao đi nữa, Trương Huyền cũng vẫn là lão sư ở học viện. Do đó cách tốt nhất là để Vương Đào tự ra tay.

Hồng Thiên học viện nằm ở thành Thiên Huyền. Ở đây vương gia là lớn nhất. Dù Vương Đào có đánh lão sư đi nữa, chắc chắn việc này cũng được xử lý rất dễ dàng. Vả lại Vương Đào còn là học sinh cũ của học viện, có địa vị cao quý. Để Vương Đào ra tay lại càng thỏa đáng hơn, cũng thích hợp hơn hắn rất nhiều.

- Ha ha, ta sẽ quan sát thật cẩn thận. Ta muốn xem cái tên lão sư rác rưởi kia bị mất mặt thế nào?

Càng nghĩ càng vui vẻ, Diêu Hàn nhẹ nhàng đi đến trước cửa. Trong lúc hắn đang tính đẩy cửa ra một chút để nhìn trộm, chợt nghe thấy có tiếng “Ầm ầm!” thật lớn. Cửa lớn đang đóng chặt cũng bất ngờ mở ra.

Rầm!

Diêu Hàn vẫn chưa kịp phản ứng, bị cửa sắt đập thật mạnh vào mặt. Ngay lúc hắn đang hoa mắt, chóng mặt, xây xẩm mặt mày, lại tiếp tục bị cái đầu của ai đó đụng vào người.

Rắc, rắc!

Cái đầu kia đụng mạnh vào khuôn mặt đang bị thương của Diêu Hàn. Lưu lão chỉ kịp nghe thấy một tiếng “rắc” giòn giã vang lên. Đó là tiếng xương bị gãy. Theo sau đó, hai cái răng cuối cùng còn sót lại của Diêu Hàn trong cái đêm hắn bị đánh tối qua cũng đã tiếp tục “hi sinh anh dũng”.

- Phụt!

Đau đớn dữ dội khiến Diêu Hàn co quắp thân mình, phun ra một ngụm máu tươi.

Cái này cũng không phải bởi vì hắn yếu đuối. Mà do... vết thương ngày hôm qua vẫn chưa kịp lành. Tối qua hắn bị đánh sưng cả mặt. Bây giờ vừa mới bị cửa đập vào mặt, xong lại tiếp tục bị người khác đụng đầu vào người. Hắn không chết tại chỗ cũng là may mắn lắm rồi.

- Thiếu gia...

Bấy giờ Lưu lão mới phát hiện ra người vừa bị ném văng ra ngoài chính là thiếu gia nhà mình. Hắn sợ hãi xông đến đỡ Vương Đào dậy.

- Đáng ghét, tên đáng ghét!

Mặc dù Vương Đào bị đánh bay vào cửa sắt, nhưng may nhờ có Diêu Hàn làm đệm thịt đỡ bên dưới khiến hắn không phải chịu chút vết thương nào. Vừa được Lưu lão đỡ đứng lên, hắn lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi đánh nhau cùng với Trương Huyền. Lão sư vô dụng kia có thể dễ dàng ngăn cản mũi kiếm của hắn, lại nhẹ nhàng ném hắn ra ngoài cửa. Thật mất mặt! Tuy mới nãy hắn đã quát rất lớn, nhưng hiện tại vẫn cảm thấy rất sợ hãi nên không dám tùy ý tiến vào trong lớp học nữa.

- Vương Đào thiếu gia, ngài... sao ngài...

Bấy giờ người vừa bị đụng đến nỗi hoa mắt chóng mặt - Diêu Hàn - sau khi tỉnh táo đã nhận ra, người đụng hắn bị thương lúc nãy lại chính là Vương Đào. Hắn không thể tin được cố gắng đứng dậy lắp bắp hỏi.

Không phải ngài đi vào đánh người sao? Sao mới vào có một lát đã bay ra ngoài rồi?

- Ta... ta đang luyện một loại võ công mới.

Vương Đào không dám nói thật rằng hắn đã bị cái “tên vô dụng” kia ném ra, đành phải bịa chuyện nói dối.

- Võ công mới?

Diêu Hàn bị đụng trúng. Hiện tại hắn cảm thấy rất chóng mặt, không nhìn rõ được thứ gì cả. Hắn vội vàng hỏi:

- Thế ngài đã vạch trần bộ mặt giả dối của cái tên đáng ghét kia chưa? Tiểu thư nhà chúng ta đã nói sao...

- Khụ, khụ.

Ho khan hai tiếng, Vương Đào xấu hổ đáp:

- Ta... còn chưa kịp ra tay thì đã bị muội muội Vương Dĩnh ngăn cản rồi. Nên ta nghĩ... bây giờ có lẽ vẫn chưa phải lúc. Chúng ta nên chờ... ở nơi khác, dịp khác đi!

Mới nãy Vương Đào hắn còn rất hung hăng bảo phải “xử” Trương Huyền một trận, khiến cho hắn ta đẹp mặt. Nào ngờ vừa vào đó chưa được bao lâu đã bị người ta ném bay ra ngoài. Việc mất mặt như thế này, có đánh chết hắn cũng sẽ không nói cho ai nghe.

- Chờ?

Diêu Hàn gãi đầu, lòng tràn đầy nghi ngờ. Nhưng hắn cũng không dám mở miệng hỏi thêm điều gì, đành lảng sang chuyện khác:

- Vương Đào thiếu gia, ngài là học sinh trong Hồng Thiên học viện. Ta có chuyện muốn hỏi ngài được không?

- Cứ nói!

Thấy Diêu Hàn không hỏi tới chuyện xảy ra trong lớp học lúc nãy nữa, Vương Đào nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội nói.

- Trong trường có nữ lão sư nào trong họ tên có chữ “Bích” hay không?

Nhớ tới cái tên thối tha đã đánh hắn tối qua, Diêu Hàn cố kiềm chế cơn giận dữ.

- Bích? Trong trường có một nữ lão sư rất nổi tiếng. Nàng ấy được mệnh danh là “nữ thần” của Hồng Thiên học viện, Thẩm Bích Như! Nghe nói lão sư Trương Huyền này cũng từng là một trong những người theo đuổi nàng ấy. Đúng thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga...

Vương Đào nói được một nửa lại chợt ngừng lại.

Lúc trước mình cùng mọi người thường hay cười nhạo Trương Huyền là cóc ghẻ. Bởi vì hắn ta chỉ là người vô dụng mà lại muốn theo đuổi nữ thần Thẩm Bích Như của Hồng Thiên học viện. Nhưng hiện tại cách gọi này có chút không ổn rồi. Bởi vì mình mới vừa tận mắt chứng kiến thực lực của đối phương. Ngay cả thiên tài như mình còn đánh không lại, mình làm sao có thể nói hắn ta là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga được đây?

- Thẩm Bích Như? Trương Huyền cũng muốn theo đuổi nàng ấy sao?

Ánh mắt Diêu Hàn sáng lên. Hắn lập tức hiểu rõ, cái người được nhắc đến trong miệng tên khốn khiếp đã đánh mình hôm qua chính là vị nữ thần Thẩm Bích Như này. Hắn vội hỏi thêm:

- Thế ngoại trừ cái tên Trương Huyền kia, còn có ai khác theo đuổi nàng ấy nữa không?

- Thẩm lão sư xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nàng ấy rất nhiều. Ta không thể kể hết được đâu. Có điều trong số đó có một người cũng rất nổi tiếng. Đó là cháu trai của Thượng thần trưởng lão - lão sư Thượng Bân!

Vương Đào suy nghĩ một lát lại nghi ngờ nhìn qua Diêu Hàn hỏi:

- Diêu quản gia, ngươi hỏi mấy cái này để làm gì?

- À, ta chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi, hỏi chơi thôi mà!

Diêu Hàn không nói thêm gì nữa, ánh mắt hắn chợt lóe sáng.

- Lúc về nên đi hỏi thăm thử xem, rốt cuộc người tên Thượng Bân này hôm qua có xảy ra tranh chấp gì với Trương Huyền hay không? Nếu thật sự là cái tên Thượng Bân này làm, dù cho hắn ta có là con trai trưởng lão đi nữa, ta cũng sẽ đánh hắn một trận cho hả giận...

Là quản gia của Bạch Ngọc thành, địa vị của hắn chỉ dưới một người nhưng trên vạn người. Có bao giờ hắn bị thiệt thòi lớn như vậy đâu!

Không báo thù được, ông sẽ khó bỏ được mối hận trong lòng. Vì vậy hôm nay ông xin thề, không báo được thù, thề không làm người!

...

Bên này, Diêu Hàn đang nghĩ cách xem nên làm sao để thăm dò được tin tức thì ở bên kia, người trong cuộc - Thượng Bân vừa cho học sinh tan học. Khi Thượng Bân đi ra khỏi lớp liền nhìn thấy một thanh niên đang đứng ở đó.

Đó là lão sư Tào Hùng!