*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một căn chung cư đổ nát nằm ngoài rìa lớp trung tâm. Tiêu Trệ đang dẫn một đám zombie đi tuần. Đám zombie này vừa nhìn đã biết là những con dị năng có trí thông minh, nhưng IQ cũng chỉ giới hạn trong khoảng từ 20 đến 30. Ánh mắt chúng cảnh giác nhìn đám người Nghê Dương đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp: "Grừ grừ grừ..."

Zombie ném đá nhìn đầu đám zombie dị năng này, nuốt nước miếng, nhưng cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Xem ra nó đã học được cách ước lượng sự chênh lệch thực lực giữa mình và đối phương.

Thực ra từ trên người zombie ném đá có thể phát hiện ra, tốc độ tiến hóa của mấy con zombie này còn đáng sợ hơn tốc độ tiến hóa của dị năng giả loài người. Nếu cứ mặc kệ để chúng phát triển tiếp thì hậu quả sẽ không thể lường được.

Tiêu Trệ mặc bộ rằn ri thân người cao lớn, cho dù đứng trong đám zombie thì cũng là người cường tráng nhất. Anh đứng chắn trước đám zombie dị năng. zombie ném đá vui vẻ chạy đến trước mặt Tiêu Trệ, vỗ mạnh bả vai anh, gọi, "Vợ ơi, vợ ơi..." rồi chỉ vào Tô Nhuyễn Nhuyễn huơ tay múa chân nói: "Vợ, thơm."

Cơ thể cao lớn của Tiêu Trệ vô thức lùi về sau, tránh tiếp xúc với zombie ném đá, nó nghiêng đầu, gọi anh, "Vợ?"

Hóa ra con zombie này gọi bất cứ ai nó quen là vợ... Với lại nó dường như rất thân quen với Tiêu Trệ. Tuy nhiên Tiêu Trệ rõ ràng không muốn thân với nó, thậm chí còn mắng nó, "Sao mày lại đưa họ tới!"

zombie ném đá hưng phấn khoa tay múa chân, "Vợ, vợ..."

Tiêu Trệ: Không thể nói chuyện với kẻ ngu mà.

Nghê Dương mang súng, đứng ở cửa, nhìn thấy Tiêu Trệ, mắt cô phiếm hồng. Lại không ngờ tới Tiêu Trệ căn bản không nhìn cô, mà nghiêng đầu.

Ba ngày trước, Tiêu Trệ đi vào thành phố theo bản năng của zombie. Đến khi tỉnh táo lại, phát hiện mình ở chỗ này, anh ban đầu hoảng sợ, sau đó ngay lập tức vạch ra một loạt những kế hoạch chi tiết.

Không thể không nói, năng lực hành động cùng với khả năng tiếp nhận đám zombie của Tiêu Trệ thật đáng kinh ngạc. Mới mấy ngày ngắn ngủi, Tiêu Trệ đã đánh vào nội bộ của zombie, trở thành thành viên quan trọng nhất.

Mà lúc này, Tiêu Trệ rõ ràng là đang tỉnh táo. Anh nhìn Nghê Dương, vô thức ngẩn người, biểu cảm trên mặt lộ vẻ ẩn nhẫn, sau đó sai đám zombie vây nhóm bọn họ lại.

"Nhốt lại."

"Tiêu Trệ!" Nghê Dương muốn phá vòng vây của zombie lao ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng nói, cô có hào quang nữ chính cô xông lên trước, tôi bọc đằng sau.

Lục Thời Minh nheo mắt, dùng rìu kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn về, sau đó cảnh cáo Nghê Dương: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Nghê Dương quay người, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị, âm thầm cắn răng.

...

Nhóm Tô Nhuyễn Nhuyễn bị nhốt trong lồng, bên ngoài có mấy con zombie trông giữ. Nghê Dương bực bội nắm tóc, "Anh ấy rõ ràng đã khôi phục thần trí, vì sao còn ở trong thành phố zombie này không đi, còn nhốt chúng ta lại nữa chứ?"

Nói đến đây, Nghê Dương nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang táy máy chiếc lồng.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô đang làm gì đó?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn quay đầu, nói lớn: "Chiếc lồng này không khóa nè!"

Nghê Dương sững sờ, sau đó nhanh chóng tiến đến che miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn.

"Đừng lớn tiếng như vậy! Nhỡ bọn chúng nghe được..."

Mắt Nghê Dương lia ra bên ngoài, nhìn những con zombie đi loạn kia, chúng rõ ràng không hiểu tiếng người.

Mấy con zombie bình thường này trí thông minh không đủ.

Nói là giam lại, cũng chỉ là nhốt bọn họ trong lồng sắt mà thôi, ngay cả khóa cũng không cài... Sau đó họ cứ như vậy mà đi ra.

"Suỵt."

Nghê Dương căng thẳng đi đầu tiên.

zombie bình thường: Tò mò ngó đầu qua.

Chúng chỉ trỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn, cực kỳ nghi ngờ chỉ vào chiếc lồng rồi chỉ vào nhóm người bọn họ. Tô Nhuyễn Nhuyễn thân thiện chào hỏi, con zombie trước mặt bỗng bị Nghê Dương giật điện ngã xuống đất.

Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Cô đánh cho nó khóc rồi kìa."

Zombie: Tủi thân.

Nghê Dương nhìn con zombie nằm dưới đất khóc, "...Xin lỗi, ra tay nặng rồi."

Cả đường chen chúc với đám zombie cuối cùng cũng ra khỏi nơi gọi là địa lao, Nghê Dương nói: "Tôi phải đi tìm Tiêu Trệ."

Nghê Dương vẫn không từ bỏ Tiêu Trệ. Cô biết, anh đã khôi phục thần trí nhưng vẫn ở lại nơi này, nhất định là có nguyên nhân.

Nhưng không ngờ tới, họ ra khỏi nơi địa lao này lại lạc đường, hơn nữa dường như đã đi vào...một nơi kỳ quái.

"Nơi này... vì sao lại nhốt nhiều zombie như vậy?" Nghê Dương vẫn là người đi đầu tiên dẫn đường như gà mẹ. Cô nắm khẩu súng trong tay, vừa tiến lên phía trước vừa xịt thêm lên người mình loại xịt mùi zombie. Những con zombie kia vốn luôn canh giữ đám người bọn họ ngửi thấy mùi của đồng loại nên quay đầu tiếp tục đi. Chỉ khi chúng đi ngang qua Tô Nhuyễn Nhuyễn mới như nghi ngờ điều gì, nghiêng đầu hít hà.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tiến lại gần nhìn chiếc lồng đằng trước, "Bọn chúng hình như đều...ễnh bụng?"

"Zombie nam? Ễnh bụng?"

Nghê Dương ngạc nhiên cũng tiến đến xem.

Lũ zombie nam bị nhốt trong lồng che cái bụng như có chửa mười tháng, phát ra tiếng gào thét đầy đau đớn.

"Mấy người sao lại ở đây? Mau chóng rời khỏi đây ngay!"

Tiêu Trệ dẫn theo đội tuần tra, nhìn thấy đám bọn họ hoang mang ngồi trước lồng, bộ dạng đau đầu nhanh chóng đi đến. Anh cho đám zombie bình thường canh chừng bọn họ chính là để bọn họ chạy trốn rời đi, không ngờ vậy mà càng chạy càng vào sâu, sắp vào đến trung tâm của thành phố luôn rồi.

Nghê Dương vô thức đưa tay kéo Tiêu Trệ, "Mấy con zombie nam này sao lại ễnh bụng lên hết thế?"

Tiêu Trệ đang muốn mở miệng, bỗng phía trước vang lên tiếng bước chân rõ ràng.

"Cộp cộp cộp" có vẻ cứng ngắc.

Mặt Tiêu Trệ biến sắc, không kịp giải thích, nhanh chóng kéo mọi người vào một góc khuất.

Phía trước, một đám người đi đến, tư thế cứng ngắc có chút quái dị. Nhìn vẻ ngoài cùng với thần thái dường như không khác gì người bình thường nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt những người này vô hồn, trên người còn có mùi máu hôi tanh nồng nặc.

Là một đám zombie dị năng cấp cao!

Đi trong đám chúng là một zombie nữ. Cô ta mặc áo dài màu xám hơi cũ cùng với quần dài, trên đó còn có mảnh vá. Thân hình cô ta rắn chắc, da thịt thô ráp, nhin qua giống một người phụ nữ nông thôn giản dị. Đám zombie dị năng xung quanh đi ngang qua đều có dáng vẻ hết sức cung kính cô ta. zombie bình thường thậm chí còn quỳ xuống.

"Kia là zombie nữ hoàng."

Tiêu Trệ hạ giọng, nhắc nhở: "Đừng lên tiếng."

Tô Nhuyễn Nhuyễn giật mình. Thì ra trước khi Tiêu Trệ làm zombie vua còn có một zombie nữ hoàng nữa sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nghĩ tới chuyện trong nguyên tác không đề cập đến zombie nữ hoàng này, cô cảm thấy có lẽ cô ta cũng chỉ là nhân vật lót đường như mình.

Zombie nữ hoàng vừa xuất hiện, những con zombie nam che cái bụng bầu kia đồng loạt ngừng gào thét, chúng run rẩy co cụm vào như đang sợ hãi. zombie nữ hoàng nhìn không chớp mắt, bị đám zombie dị năng cấp cao vây ở giữa, tiếp tục đi.

Vẻ mặt Tiêu Trệ căng thẳng, bảo vệ mọi người ở phía sau.

Đương lúc sắp đi qua, zombie nữ hoàng đột nhiên dừng bước. Cô ta quay đầu, nhìn về phía góc khuất.

Tiêu Trệ cắn răng, di chuyển thân thể, bước lên trước nửa bước. Nghê Dương lập tức níu anh lại. Tiêu Trệ đưa tay, đẩy Nghê Dương ra, sau đó một mình đi ra ngoài.

Zombie nữ hoàng nhìn thấy Tiêu Trệ, biểu cảm trên khuôn mặt đen nhẻm không đổi, chỉ là chậm rãi bước về phía anh. Tiêu Trệ căng thẳng đứng đó, siết chặt nắm tay.

Nghê Dương vô thức lộ ra khẩu súng cô giấu trong ống tay áo.

Lại không ngờ tới zombie nữ hoàng lướt qua Tiêu Trệ, đi đến góc này.

Nhóm người Nghê Dương đứng trong góc, trên người vẫn rất nồng mùi của loại xịt zombie nhưng không biết có thể lừa được con zombie nữ hoàng này hay không. Dù sao có thể làm zombie nữ hoàng, sao có thể là zombie bình thường được.

Ánh mắt zombie nữ hoàng nhìn qua đám người một vòng rồi dừng lại trên mặt Lục Thời Minh.

Người đàn ông uể oải tựa ở bên tường, mi mắt chậm rãi nâng lên. Trong đôi mắt kia ánh lên tia lửa.

zombie nữ hoàng cảm thấy hứng thú, cô ta nghiêng đầu nhìn.

Người đàn ông với mái tóc đen, dáng người cao thẳng, khí chất xuất chúng. Dù cho đứng lẫn trong đám zombie hay đứng trong biển người, anh luôn là hạc giữa bầy gà.

zombie nữ hoàng bỗng cười lên một cách kỳ quái, sau đó quay người rời đi.

Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, hơn nữa dường như không hề phát hiện điều gì.

Mọi người chầm chậm thở phào một hơi, Tiêu Trệ lại nhanh chóng đưa họ vào gian phòng của mình, nói: "Nơi này rất nguy hiểm, mọi người mau đi đi."

Nghê Dương tiến lên, kéo Tiêu Trệ lại, "Anh cùng về với bọn em."

Tiêu Trệ đẩy cô ra, "Tôi không thể về được." Ngừng lại một chút, anh lại nói: "Đây không phải là nơi mọi người nên tới? Mọi người có biết trí thông minh của zombie dị năng đã tiến hóa đến mức tương tự loài người? Nếu không ngăn cản, nhân loại sớm muộn cũng sẽ diệt vong."

"...Chuyện này là sao?"

Tiêu Trệ trầm mặc một hồi, nói: "Tôi muốn diệt sạch zombie trước khi chúng tiến hóa nhiều hơn. Người và zombie không thể nào chung sống hòa bình được."

"Cho nên đây là nguyên nhân anh xuất hiện ở đây sao? Anh muốn một mình phá hủy thành phố đầy zombie này?" Cảm xúc của Nghê Dương đẩy lên đỉnh điểm, Tiêu Trệ không trả lời, chỉ nói: "Mọi người mau đi đi."

"Không được! Nhiều zombie như vậy, một mình anh phải làm sao đây? Chẳng lẽ anh muốn đồng quy vu tận cùng chúng sao?"

Tiêu Trệ im lặng.

Trên mặt Nghê Dương lộ ra vẻ không thể tin được.

Thì ra, anh ấy quả thực muốn như vậy.

Tiêu Trệ nhìn đôi mắt ầng ậng nước kia của Nghê Dương, nhìn bộ đồ bẩn thỉu trên người cô, trái tim nhói lên. Anh đưa tay, giúp Nghê Dương lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt, "Tôi vốn chỉ là một con zombie. Tôi vốn nên chết."

Nghê Dương nghẹn ngào nói: "Vậy Bảo Bảo và Nghê Mị thì sao? Nếu như con người và zombie không thể cùng chung sống hòa bình, anh cũng giết Bảo Bảo và Nghê Mị sao?"

Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị núp trong góc run lẩy bẩy.

Tiêu Trệ trầm tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu có một ngày bọn chúng vượt quá giới hạn ... Tôi mong em có thể thay tôi giết chúng."

Trước kia Tiêu Trệ đã suy nghĩ quá đơn giản, mãi đến khi chính bản thân anh biến thành dạng zombie mới biết được ham muốn của zombie không thể tùy tiện dùng lý trí ngăn chặn được. Thời điểm hóa zombie, đầu óc của bạn hoàn toàn không còn bất kỳ suy nghĩ nào.

Như vậy quá nguy hiểm.

Nhìn nét kiên định trên gương mặt cương nghị của Tiêu Trệ, nước mắt Nghê Dương lại rơi. Bỗng, cô khàn giọng nói: "Anh muốn phá hủy thành phố này, em sẽ giúp anh."

Tiêu Trệ biến sắc, "Không, như vậy quá nguy hiểm, mọi người nhất định phải đi." Hơn nữa, Tiêu Trệ không biết lúc nào bản thân mình lại mất đi lý trí.

Nghê Dương cố để cho vẻ mặt mình bình tĩnh lại, "Chuyện anh có thể làm, bọn em cũng có thể làm. Chuyện vĩ đại như vậy sao có thể để một mình anh độc chiếm chứ."

Tiêu Trệ biết tính Nghê Dương.

Vô cùng cố chấp.

Chỉ cần là chuyện cô đã quyết định thì rất khó để thay đổi.

Tiêu Trệ nhìn về phía sau lưng Nghê Dương.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Tôi cũng có thể giúp."

Lục Thời Minh nói: "Nhuyễn Nhuyễn ở đâu, tôi ở đó."

Tiêu Trệ cúi đầu, khóe mắt đỏ hoe. Anh trầm mặc rất lâu mới mở miệng: "Thành phố zombie này là do zombie nữ hoàng khống chế."

Nghê Dương gật đầu.

Có một con zombie nữ hoàng không nói, còn có một đống zombie nam ễnh bụng như mang thai.

Tiêu Trệ tiếp tục nói: "Con zombie nữ hoàng kia chỉ có hứng thú với trai đẹp, cho nên những con zombie mang thai đều là zombie nam."

"Tôi tạm thời còn chưa biết nó làm thế nào để khiến những con zombie nam kia mang thai..."

Tiêu Trệ không hổ là quân nhân, năng lực điều tra đứng số một, mới mấy ngày mà đã điều tra rõ ràng đầu đuôi.

Nhưng..."Mang thai? Zombie nam?"

Vẻ mặt Nghê Dương bất ngờ đến tột độ.

Những con zombie nam ễnh bụng kia vậy mà là mang thai thật?

"Vậy, trong bọn chúng chứa thứ gì?" Biểu cảm của Nghê Dương có chút vặn vẹo.

"Là zombie con."

Tiêu Trệ dường như nghĩ đến cảnh tượng gì đó đáng sợ, sắc mặt anh trắng bệch. Anh lần nữa khuyên nhủ: "Con zombie nữ hoàng này thực sự rất khó đối phó, mọi người đừng xen vào nữa."

Lục Thời Minh tựa ở bên tường nói: "Giết hết đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang muốn vỗ tay cho đại lão, bỗng thấy đại lão nhướng máy. Cô lập tức cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Đại lão, anh sao vậy đại lão?
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi lên đỡ lấy Lục Thời Minh đang lảo đảo. Hắn nhíu mày, đưa tay che bụng mình, sau đó một cái tay khác che miệng.

"Ọe..."

Tô Nhuyễn Nhuyễn:??? Làm ông bố đổ vỏ? À không, mẹ chứ? Chờ chút đã, cô rốt cuộc là làm bố hay làm mẹ?

Nhìn thấy phản ứng của Lục Thời Minh, sắc mặt Tiêu Trệ bỗng nhiên thay đổi, "Lục Thời Minh, cậu, cậu không phải là..."

"Con zombie nữ hoàng kia còn có thể làm cho nam giới con người mang thai?" Nghê Dương kinh hãi.

Tiêu Trệ lắc đầu, "Tôi không biết, tôi chỉ từng thấy zombie nam mang thai."

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đưa tay sờ cơ bụng tám múi của Lục Thời Minh.

May quá may quá, vẫn còn.

----------------------------------------------

Hoan hô cuối cùng cũng đã làm xong truyện rồi, giờ chỉ việc up lên cho mọi người thôi.