Chương 67: Thiểm Vân (3)
Thiểm Vân trở về nhà với một tâm trạng thất thểu.
Mẹ của anh (tên bà là Lý Nguyệt Nhan) lo lắng hỏi con trai:
"Kìa Vân, con có làm sao không? Mẹ nghe có tiếng núi lở."
Thiểm Vân đáp, anh cố nặng ra bộ mặt tự nhiên nhất:
"Không sao đâu mẹ.

Chỉ là có vài tiên nhân trên núi đánh nhau nên mới gây ra núi lở ấy mà.

Con may mắn chạy thoát được, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
"Không có gì, chỉ là do chạy vội quá nên còn đánh rơi mất bó củi rồi!" Thiểm Vân bịa ra một lý do.
Nghe vậy Lý Nguyệt Nhan thở phào:
"Cái thằng, chỉ cần con bình an trở về là mẹ vui rồi! Còn củi thì tìm lại mấy hồi."
Thiểm Vân đưa tay ra sau gáy:
"Dạ, con biết rồi!"
Thấy thế Lý Nguyệt Nhan liền nói:
"Thôi, đi tắm rửa đi rồi vào ăn cơm.

Mẹ có làm món thịt kho mà con thích đấy!"
Thiểm Vân gật đầu, anh đi ra sau giếng múc nước lên rồi xối thẳng lên đầu.


Thậm chí anh còn chẳng thèm cởi quần áo.
Từ lúc tiếng nổ vang lên thì Thiểm Vân đã biết nơi đó là cái hốc đá nơi anh để Chu Trường An ở lại.

Nếu anh mang theo lão thì chắc ông ta sẽ không chết, nói cách khác, chính Thiểm Vân đã gián tiếp giết ông ta.

Nghĩ tới đây, tim anh như thắt lại.
Nhìn chiếc nhẫn mà Chu Trường An đưa cho nằm trên lòng bàn tay, Thiểm Vân nhớ ông ta nói rằng nhỏ một giọt máu của mình vào là mở được nó phải không nhỉ?
Xăm soi chiếc nhẫn một lượt Thiểm Vân quyết định cất để đó đã, sau này sẽ tiếp tục nghiên cứu thêm.

Giờ thì mau tắm cho lẹ rồi còn vào ăn cơm.
...
Tối đến.
Trong căn nhà lụp xụp được đắp bằng lá và đất (nhà nghèo thì chỉ có như vậy thôi), có một gia đình ba mẹ con đang ngồi quây quần bên mâm cơm.

Trên bàn ăn thì cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có một nồi cơm cùng ba cái chén, ba đôi đũa, một đĩa rau luộc, một tô thịt kho, một chén nước tương cay cùng một tô canh cá.
Bữa ăn đạm bạc đúng tiêu chuẩn của một nhà nghèo khó nhưng lại rất ấm cúng.

Hoàng Vĩ không hiểu tại sao khi nhìn Thiểm Vân cùng mẹ và em gái vui vẻ như vậy trên bàn ăn, hắn lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhận ra cảm xúc của Hoàng Vĩ lúc này, [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói:
"Cảm giác đó, anh đang cảm thấy ghen tỵ phải không?"
Hoàng Vĩ trố mắt:
"Ghen tỵ?!"
"Đúng, anh ghen tỵ với Thiểm Vân khi thấy anh ta có thể cùng gia đình mình ăn một bữa cơm sung túc.

Thứ mà trước đây anh chưa bao giờ trải nghiệm qua."
Cô nói đúng, kể từ khi có nhận thức cho đến nay Hoàng Vĩ chưa một lần nào được ăn cơm cùng với gia đình mình cả.

Hoàng Thịnh chỉ xem hắn như công cụ để chửi rủa xả stress.

Còn Trịnh Phương Diễm thì khỏi phải nói, bà ta thậm chí còn chẳng để Hoàng Vĩ vào mắt nữa là.
Suy ngẫm một hồi lâu, Hoàng Vĩ lại đưa mắt nhìn sang bầu không khí đầm ấm bên cạnh.

Hắn nói:
"Có lẽ giống như nhóc nói, anh đúng là đang ghen tỵ thật! Cơ mà...!cảm giác nhìn thấy người ta hạnh phúc hơn mình cũng không quá tệ.

Mặc dù đó là kẻ thù nữa chứ, đúng là nực cười thật!"
...
3 giờ đồng hồ sau.
Dân quê thường ngủ rất sớm để mai còn có sức để làm việc, cho nên ngôi làng giờ đã chìm vào tĩnh lặng.
Cách ngôi làng vài trăm mét có một bóng người đang ngồi giữa đồng cỏ rộng lớn, người đó ngước mắt lên nhìn những vì sao toả sáng lấp lánh trên bầu trời.


Vì ở đây không có đèn điện nên có thể quan sát cảnh sao đêm rõ hơn.
Người ngồi đó không ai khác chính là Thiểm Vân.
Chờ cho Lý Nguyệt Nhan và Tiểu Cầm ngủ say rồi anh mới rón rén đi ra đây.

Chỗ này là nơi mà anh thường hay đến chơi hồi nhỏ, do có cảnh đẹp lại rộng rãi thoáng mát nên Thiểm Vân rất thích trốn ra đây ngồi ngắm sao.
Đưa chiếc nhẫn lên soi dưới ánh sáng mịt mờ của những ngôi sao.

Thiểm Vân đắn đo có nên mở nó ra hay không.
Chu Trường An vì bảo vệ thứ bên trong chiếc nhẫn mà bị kẻ gian đuổi giết, sau đó ông ta bất chấp giao nó lại cho Thiểm Vân.

Nếu như thứ trong đó quý giá tới như thế thì chẳng phải anh sẽ là mục tiêu tiếp theo của đám tiên nhân đó à!
Nhìn Thiểm Vân như vậy, [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] quay sang hỏi Hoàng Vĩ:
"Nếu là anh, anh có mở nó ra không?"
Hoàng Vĩ trả lời ngay:
"Mở chứ, không biết thứ trong cái nạp giới đó là gì thì anh mày ngủ không ngon giấc được đâu.

Nhân loại là sinh vật hay tò mò mà.

Vì thế nên Thiểm Vân cũng sẽ mở thôi."
Quả đúng như Hoàng Vĩ nói.

Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu thì Thiểm Vân quyết định mở nó ra.
Anh dùng một cái gai bưởi, cố nghiến răng chịu đau rồi dùng nó đâm vào ngón tay cái của mình.

Sau đó nhỏ một giọt máu lên chiếc nhẫn, tức thì nó bỗng phát sáng.
Một thân ảnh chui trong suốt ra từ trong nạp giới.


Đó là một ông lão quen thuộc mà cả ba người (tính cả Hoàng Vĩ lẫn [ Bóng Tối Khởi Nguyên ]) đều biết mặt.
Thiểm Vân sửng sốt nhìn ông lão trước mặt:
"Chu Trường An! Chẳng...!chẳng phải ông đã chết rồi sao?"
Đúng vậy, ông lão đó không ai khác ngoài Chu Trường An.

Người đã giao chiếc nhẫn lại cho Thiểm Vân và tưởng như đã chết khi tự bạo ở trong hang đá.
Chu Trường An nhìn Thiểm Vân, sau đó nói:
"Đúng là ta đã chết rồi, nhưng trước đó ta đã kịp đưa một tàn hồn trú ngụ trong chiếc nhẫn.

Đợi đến khi ngươi nhỏ máu nhận chủ thì sẽ thoát ra."
Thiểm Vân nghe vậy liền tiến lại gần sờ vào ông ta, quả nhiên chẳng có cảm giác gì hết.
"Sờ đủ chưa, giờ dừng lại nghe ta nói đây."
Thiểm Vân nhận ra mình hơi quá lố, anh ngồi ngay ngắn lại trên thảm cỏ.

Chu Trường An mỉm cười hài lòng, sau đó mới nói:
"Ta nói ngươi đừng có bất ngờ.

Chuẩn bị tinh thần đi Thiểm Vân, ngươi sắp bước chân vào con đường tu luyện rồi đó."
"Sẩm má?" (Cái gì)
Thiểm Vân thốt lên như không tin vào tai mình.
Hết chương 67