Chương 66: Thiểm Vân (2)
"Chừng này chắc là đủ để đổi gạo rồi!"
Thiểm Vân nói sau khi cột củi thành bó rồi chất lên gùi.

Sau đó đeo lên lưng rồi quay trở về nhà.
Hoàng Vĩ và [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] đứng ngay bên cạnh.

Hắn thán phục trước sức khỏe phi thường của Thiểm Vân khi anh ta có thể cõng theo một bó củi lớn như vậy, nếu là trước đây thì Hoàng Vĩ có dùng hết sức cũng chẳng nâng nó lên được ấy chứ đừng nói là nhẹ nhàng như Thiểm Vân.

Khác biệt giữa dân thành phố và nông thôn khác nhau tới vậy kia à!
Đeo một thứ nặng như vậy sau lưng mà vừa đi vừa tung hứng với cái rìu chặt củi, đã vậy đoạn đường từ đây về tới nhà lại rất xa, phải đi qua tới mấy con đường mòn quanh núi.

Đường đi hiểm trở mà Thiểm Vân còn chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi.
"Nhìn người ta kìa, thanh niên trai tráng phải như vậy chứ đâu có như anh."
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói, Hoàng Vĩ thừa biết là cô nàng sẽ mượn cớ xỏ xiên hắn mà.
Hoàng Vĩ đáp:
"Đúng rồi, anh chẳng bằng người ta được.

Cũng giống như một ai đó sống suốt hàng tỷ tỷ năm mà vẫn hai lưng thì phải."
Điều mà Hoàng Vĩ không ngờ tới là thay vì giận dữ thì [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] lại chẳng hề tỏ ra khó chịu trước câu kháy cô ta của Hoàng Vĩ.

Ngược lại, cô nói:
"Tôi có thể làm nó to ra được đây, muốn xem thử không?"
"Ờ...!thôi khỏi!"
Quả đúng là sinh vật sống đầu tiên có khác, cô ta quay Hoàng Vĩ như quay dế vậy! Đối với một gã trai (tân) như hắn thì làm gì có cửa mà đòi đấu với cô.
(Tác giả: Nãy giờ lạc đề quá, giờ vào đề lại nè!)
...
Thiểm Vân lúc này đã đi được nửa chặng đường, bám theo phía sau là Hoàng Vĩ và [ Bóng Tối Khởi Nguyên ].

Tự hỏi anh ta sẽ cảm thấy như thế nào khi biết rằng có hai người đang theo dõi mình từ đằng sau nhỉ? (T/g: Chứ t là t sợ vãi ra quần luôn!)
Bất chợt Thiểm Vân nghe có tiếng động lạ phía sau một tảng đá lớn, anh tiến lại gần mới phát hiện ra là một ông lão.

Ông ta mặc một bộ đồ mà chắc chắn những người dân quê như Thiểm Vân chẳng thể mua nổi, người đầy vết thương, lúc anh đi tới ông ta còn ói ra máu nữa.

Xem ra bị thương rất nặng đây!
"Không sao chứ?" Thiểm Vân nói, anh cúi xuống kiểm tra ông lão.
Ông lão vung tay đẩy Thiểm Vân ra.


Mở miệng một cách khó nhọc:
"Tiểu tử...!nơi đây nguy hiểm lắm..! Ngươi...!mau đi đi...!Không cần phải lo cho ta."
"Sao mà được cơ chứ, ta không thể để ông nằm một mình với thân thể đầy thương tích ở đây được!"
Ông lão có vẻ rất bất ngờ khi nghe Thiểm Vân nói vậy, chưa kịp nói gì thêm thì ông ta đã được Thiểm Vong đặt lên trên cái gùi mang theo, anh nói:
"Chỗ này không có thuốc men gì cả, ta đành phải mang theo ông về nhà vậy."
Ông lão trố mắt ngạc nhiên:
"Vậy còn đống củi của ngươi?"
"Cái đó để lát nữa ta ra lấy lại là được, việc quan trọng là phải trị thương cho ông trước đã!"
Bị lòng nhân từ của Thiểm Vân làm cho cảm động ông ta không nói thêm gì nữa mà để mặc cho anh đèo đi.
Đứng đằng xa chứng kiến hết tất thảy, Hoàng Vĩ nhận ra ông lão kia không phải một kẻ tầm thường.

Uy áp toả ra từ lão khiến hắn run lên.

Chỉ tiếc rằng trong thế giới Tinh Thần Hoàng Vĩ không thể sử dụng kĩ năng hay tương tác với hệ thống được, nếu không thì hắn đã dùng [ Thẩm Định ] lên ông già kia rồi.
Đi chưa được 15 phút thì ông lão bất ngờ ho thêm một lần nữa, lần này có vẻ như còn nặng hơn trước và ông ta có vẻ sắp không trụ nổi nữa rồi.
Thấy vậy Thiểm Vân dù mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cố gắng tăng tốc, anh phải nhanh chóng về tới làng mình ngay.

Nếu không, ông già mà mình cố gắng cứu lấy sẽ chết mất.

Phải nhanh lên!
Lại thêm một đợt ho ra máu nữa.

Lần nãy ông lão thều thào nói:
"Được rồi...!Tiểu tử..., mau để ta xuống đi...!"
Thiểm Vân quát:
"Ta đã bảo là ông nằm im đi rồi mà, chỉ cần về tới làng thì ông sẽ được cứ.

Trưởng làng là một thầy lang giỏi nên chắc chắn ông sẽ không sao đâu!"
"Không được đâu...!Cho dù tên trưởng làng ngươi nói có giỏi đến đâu...!Khụ khụ...!cũng không giúp gì được cho ta hết.

Nghe lời ta...!đưa ta vào cái hang đằng kia đi!"
Nói rồi ông ta chỉ tay vào một cái hốc đá lớn trước mặt.

Thiểm Vân không còn cách nào khác đành phải nghe theo, anh cõng ông lão tới đó.

Bên trong hốc đá rất trống trải, chắc là không có thú dữ sống nên tạm thời chỗ này khá an toàn và kín đáo.
Thiểm Vân để ông ta ngồi dựa vào vách đá.


Còn làm gì tiếp theo thì anh không biết nữa.
Ông lão lúc này hình như cũng đã rất yếu ớt rồi, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Ông ta đang bước vào phút lâm chung.
"Nghe đây tiểu tử...!ngươi không cần biết ta là ai, đến từ đâu...!ngươi chỉ nên hiểu rằng ta không còn sống được lâu nữa...!Khụ...!Vật này, giao lại cho ngươi."
Nói xong ông lão ấn vào tay Thiểm Vân một thứ, đó là một cái nhẫn.

Hoàng Vĩ nhận ra ngay đó là cái nạp giới mà Thiểm Vân đeo trên tay, hoá ra nó có nguồn gốc từ đây.
Thiểm Vân ngơ ngác nhìn cái nhẫn trên tay rồi nói:
"Thứ này...
Ông lão ngắt lời:
"Trong đó là toàn bộ tài sản...!mà ta còn giữ lại được...!Tiểu tử...!ngươi là người tốt cho nên...!thứ này tặng cho ngươi.

Chỉ cần nhỏ một giọt máu của ngươi vào...!là có thể mở nó ra."
"Những gì muốn nói ta đã nói xong.

Còn bây giờ...!chạy khỏi đây ngay đi!!!"
Bị ông lão quát, Thiểm Vân giật mình.

Thế nhưng anh vẫn không chịu đi, anh nói:
"Nhưng...!tại sao?"
"Ta bị kẻ thù đuổi giết nên mới tháo chạy đến đây...!Thứ chúng muốn là vật bên trong chiếc nhẫn.

Bây giờ ngươi giữ nó rồi thì chúng sẽ truy bắt ngươi...!cho nên...!Khụ khụ...!chạy ngay đi!"
"Nhưng còn ông?"
"Tiểu tử, ta đã nói là mình không còn sống được bao lâu nữa...!ta sẽ ở đây thu hút sự chú ý cho ngươi có thời gian...!Đừng lo, ta không chết chay đâu."
Biết không thể nói gì khiến ông ta thay đổi ý định.

Thiểm Vân đành nghẹn ngào nắm chặt lấy chiếc nhẫn, sau đó quay người rời đi.

Đi được một lúc thì anh nói:
"Trước khi chết, ta có thể biết quý danh của ông được không?"
Bất ngờ trước câu hỏi của Thiểm Vân, trầm ngâm một hồi ông lão nói:
"Chu Trường An.

Còn...

"Thiểm Vân." Anh dõng dạc đáp.
"Thiểm Vân đúng không? Tốt, chúc ngươi bình an!" Chu Trường An mỉm cười.
Thiểm Vân nghe vậy liền cắn môi hướng thẳng về làng mà chạy, khoé mắt đỏ au.

Đó là những giọt nước mắt của lương tâm, thứ mà chỉ có những người nhân hậu sẵn sàng xúc động vì một người lạ mới quen mà chảy xuống.
Hoàng Vĩ định chạy theo thì bất ngờ bị [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] núm tóc kéo lại.
"Làm gì thế hả?" Hoàng Vĩ kêu lên.

Bị núm tóc thì ai mà chẳng khó chịu.
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] đáp:
"Thiểm Vân thì để sau cũng được, sắp tới kịch hay rồi."
Trời! Cô ta xem ký ức của Thiểm Vong là kịch để xem kìa! À mà thật ra cũng có phần đúng nhỉ!
Thiểm Vân vừa đi được khoảng mười phút thì trên bầu trời có năm bóng người gồm ba nam hai nữ đang cưỡi kiếm bay xuống.

Bọn họ mặc trang phục Trung Hoa cổ đại như trong mấy truyện tiên hiệp với đủ kiểu dáng, nhưng chỉ có một màu xanh lam đặc trưng.
Về nhan sắc thì thôi khỏi nói đi.

Cũng giống như ma pháp thế giới, tu tiên giới tìm lòi con mắt cũng chẳng tìm thấy đứa nào xấu cả đâu.
Bốn kẻ đằng sau toả ra cái khí chất cao ngạo, xem thường chúng sinh.

Điều này làm Hoàng Vĩ cảm thấy chán ghét.

Nhưng gã đi đầu - là một gã đàn ông tuổi trung niên - cho Hoàng Vĩ một cảm giác áp bức đến nghẹt thở, "Một tên rất mạnh!" Đó là những gì Hoàng Vĩ đang nghĩ.
Cả năm người hạ cánh xuống ngay dưới khoảng đất trống lối vào hốc đá.

Chúng kéo nhau tiến vào bên trong.
Điều làm Hoàng Vĩ bất ngờ là Chu Trường An lúc này đã đứng thẳng dậy, trông khác hẳn với hình tượng ông lão hấp hối như lúc nãy.

Ông ta đưa đôi mắt điềm tĩnh nhìn vào những kẻ vừa xuất hiện.
Một gã trai trong số đó liếc một vòng khắp cơ thể thương tích của Chu Trường An, gã ta nói nom trông rất kiêu ngạo:
"Trông ông thật thảm hại, Trường An à! Thân là cao thủ hộ pháp của Chu gia vậy mà lại bị chúng ta dồn tới thân tàn ma dại như thế này.

Thật đáng thương!"
Ngược lại với dáng vẻ của gã đáng ghét kia, Chu Trường An chẳng tỏ vẻ gì là giận dữ trước những lời đó.

Ông ta vẫn thong thả nhìn hắn.
Đến lúc này thì gã trai kia đã tức giận, gã quát:
"Ngươi...
Nhưng chưa kịp nói thêm điều gì thì hắn đã bị gã trung niên (có thể là trưởng lão tông môn nào đó) ngăn lại.

Ông ta giở giọng từ tốn:
"Chu Trường An, ông biết chúng ta vốn chẳng muốn giết ông, chỉ cần giao ra [ Tẩy Tủy đan ] thì ta sẽ để lại cho ông một mạng."
Chu Trường An đáp:

"Nghe cũng êm tai đấy.

Chỉ là...
Vụt
"Ta không có ý định sống và cũng không có ý để các ngươi còn sống!"
[ Trận pháp • Xích khống thần ma ], khởi!
Chu Trường An vung tay, hàng chục sợi dây xích màu vàng sáng loáng xuất hiện tứ hướng trói chặt năm tên tu sĩ.

Chúng cố gắng dãy dụa hòng thoát ra nhưng vô ích, càng làm thế các sợi xích càng xiết chặt hơn.
"Ngươi...!ngươi định làm gì?" Gã trung niên kêu lên, hắn vẫn đang vận sức cố phá đứt xích.
"Làm gì sao, ta chỉ làm việc mà mình phải làm thôi.

Đó là mang theo lũ các ngươi cùng xuống địa ngục!" Chu Trường An nói.
"Chẳng lẽ...!ngươi muốn tự bạo!?"
Đúng như những gì gã đoán, Chu Trường An cho tự nổ đan điền của mình.

Khi một tu sĩ tự bạo thì sức sát thương phải nói là vô cùng khủng khiếp, nó có thể đả thương cả một tu sĩ khác cách biệt một đại cảnh giới.

Chu Trường An đang là Kim Đan sơ kỳ, chỉ cần tự bạo là có thể khiến toàn bộ tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ lẫn Kim Đan trong hang này chết sạch.
Bùmmmm
Chu Trường An tự bạo tạo ra một vụ nổ đánh sập cả cái hang đồng thời khiến ngọn núi mất một mảng lớn, con đường dẫn qua nó cũng bị phá hủy.
Vụ nổ khủng khiếp làm Hoàng Vĩ tuy không trực tiếp bị ảnh hưởng nhưng cũng choáng váng phần nào.

Riêng [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] là chẳng tỏ ra hề hấn gì cả.
Phải mất một lúc lâu sau thì khói bụi mới tan hết, trước mặt cả hai là một đống đất đá vụn ngổn ngang, hậu quả của vụ nổ vừa rồi.

Hoàng Vĩ buột miệng nói:
"Khủng khiếp!"
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] tiếp lời:
"Không có thời gian để anh cảm thán đâu, nhìn kìa!"
Từ trong đống đổ nát, gã trung niên lao vút lên.

Hắn đứng sừng sững giữa không trung nhìn xuống, một vệt máu chảy từ trán xuống cho thấy gã cũng không hẳn là bình yên vô sự.
"Chu Trường An, ngươi được lắm.

Dám tự bạo để hủy [ Tẩy Tủy đan ], lại còn muốn kéo theo bọn ta chết cùng nữa.

Nếu không nhờ tấm phù mà chưởng môn đưa cho thì ta sớm đã mất mạng rồi."
"Tổn thất tới tận 4 đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ mà không thu về thành quả, phen này quay về thì sẽ bị xử tội nặng đây."
Nói đoạn gã phất hai ngón tay lên, tức khắc bốn cái xác lũ lượt bay lên.

Gã đạp kiếm mang theo mấy cái xác đó bay đi mất.
Hết chương 66.