Cô ta không ngần ngại mà ngồi xuống đối diện cô, trực tiếp ngồi vào chỗ của anh khi nãy.

Thấy phần ăn vẫn còn nguyên, cô ta có chút khó hiểu hỏi cô.

- Đây là đồ ăn của ai vậy?
Cô định trả lời là của anh nhưng rồi lại thôi.

Cô ta đã có lòng tới đây thì để cô chiêu đãi cô ta một bữa.

Cùng nằm chung chăn cùng ấp chung gối thì một bữa ăn vẫn có thể ăn chung.

- Đây là của tôi.

Hôm nay thấy đói nên muốn làm hai phần để ăn.

Nếu như cô không chê thì mời dùng bữa sáng cùng tôi.

Quý Ly cười như được mùa, ả cầm dĩa lên rồi chuẩn bị ăn.

Cô cũng nhanh chóng dùng bữa sáng của mình.

Nhưng khi đồ ăn chưa đưa được vào miệng cô đã bị cơn buồn nôn quấn lấy.

Nhã Kỳ buông dĩa xuống mà chạy vào bên trong nôn.

Quý Ly nhìn vào thấy lúc này cô không để ý liền lấy chai rượu vang ở bên cạnh rồi rót ra hai cốc.

Bàn tay cô ta nhanh như chớp đã bỏ một thứ gì đó vào ly rượu của cô.

Đẩy ly rượu về phía cô, ả chỉ cần đợi cô mắc bẫy.

Nhã Kỳ khó chịu mà đi ra khỏi phòng tắm.

Cô ngồi xuống bàn rồi lấy giấy lau nhẹ miệng

- Cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.

Để em kính chị một ly.

Quý Ly đẩy ly rượu gần hơn về phía cô.

Cô nhìn ly rượu trước mặt mà có chút do dự.

Mang thai không nên uống rượu bia, sử dụng chất kích thích.

Cô vẫn nên giữ an toàn cho con của cô hơn.

Nhã Kỳ đưa tay lên đẩy ly rượu về phía cô ta.

- Tôi không biết uống rượu.

Thấy cô từ chối thì ả có chút suy nghĩ rồi lại đẩy ly rượu trở về bên cô.

- Chỉ là uống một chút thôi mà, chị nể mặt em chút đi.

Cô nhíu mày nhìn hành động của ả rồi bán tính bán nghi nhìn ly rượu trước mặt.

Lần trước ả cũng từng bỏ thuốc vào ly rượu của anh.

Bây giờ chẳng phải sẽ lặp lại như thế chứ?
- Chị ngại gì chứ? Sợ em bỏ thuốc gì sao?
Cô ta chút giận dỗi cầm lấy ly rượu của cô mà uống một chút.

Lúc này thì cô mới thực sự tin nhưng cô vẫn không muốn uống rượu trong lúc mang thai như này.

Đấu tranh tư tưởng một lúc cuối cùng cô vẫn thở dài mà cầm lấy ly rượu uống hết.1
- Như này được rồi chứ?
- Được, đương nhiên là được rồi.

Ả ta vui vẻ cầm dĩa lên ăn một miếng.

Đúng ngay lúc đó thì anh quay lại.

Ánh mắt dán lên hành động ăn uống của cô ta.

Lửa giận dần dần dâng lên đến tận não, anh nhanh chóng đi lại cầm lấy tay cô ả mà kéo ra.

- Từ bao giờ chỗ ngồi của tôi lại để người khác ngồi như vậy? Từ bao giờ cô được phép ngồi vào ăn uống tự nhiên như vậy?
Ả bị anh nắm tay ném xuống đất thì xanh mặt.

Cả người đập vào một góc tường đau đớn mà không dám kêu lên.

Ánh mắt anh sắc như dao cứa qua mặt cô ta.

- Em...!em...!
Cô ta lắp bắp không nói thành lời.

Đối với tình huống như này Nhã Kỳ cũng có chút bất ngờ.

Anh vậy mà lại mạnh tay đẩy ngã ả tình nhân của anh sao? Cô cười lạnh, cầm dĩa lên rồi tiếp tục dùng bữa sáng của mình.

Nhưng khi vừa cầm dĩa lên thì cơn đau bụng lại ập đến.

Cô buông dĩa rồi cúi người ôm lấy bụng.


Cả người cô gục xuống, đầu choáng váng đến độ chẳng còn nhận thức được gì.

Bụng cô đau, sao lại đau đến mức này.

- Nhã Kỳ.

Anh chạy lại bên cạnh ôm cô vào lòng.

Nhìn gương mặt nhăn nhó trong đau đớn của cô anh lại không kìm lòng được.

- Mau chuẩn bị xe.

Thiên Vũ bế cô lên rồi chạy ra ngoài.

Từ bên trong gara người ta chỉ nhìn thấy một bóng đen vụt qua.

Mặc cho đèn đỏ anh vẫn phóng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô đang quằn quại mà ôm lấy bụng.

Chỉ cần vậy thôi cũng đủ làm anh lo lắng đến điên dại.

Chiếc xe Ferrari dừng lại trong bệnh viện, anh xuống xe rồi chạy ra ghê sau bế cô lên.

Bước chân gấp gáp chạy vào bệnh viện, anh không ngừng tìm bóng dáng của Trường Tư.

- Có chuyện gì vậy?
Trường Tư đang ngáp ngắn ngáo dài trong phòng vừa nhìn thấy anh liền hỏi.

- Mau xem cô ấy bị sao.

Anh gấp gáp nhìn vào Nhã Kỳ đang đau đớn ôm lấy bụng mà cuộn tròn trong lòng anh.

- Mang cô ấy vào đây.

Trường Tư nghiêm mặt lại, nhanh chóng mang cô vào bên trong phòng cấp cứu.

Anh lại ngồi bên ngoài lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Trong đầu chợt nhớ ra Âu Quý Ly khi nãy, anh nghiến răng cầm lấy điện thoại gọi cho Bách Hào.

- Cho cậu hạn là 7 tiếng, tôi không muốn nhìn thấy Âu gia trên thị trường nữa.


- Vâng thiếu gia.

Nói rồi anh lập tức cúp máy.

Đúng là ngựa quen đường cũ.

Anh đã quá nhân nhượng với cô ta để bây giờ cô ta lại làm hại đến cô.

Nếu như cô và con anh có xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ giết ả ta để đền tội.

Ánh đèn đỏ nhanh chóng vụt tắt, Trường Tư với vẻ mặt mệt mỏi đi ra.

Vừa nhìn thấy hắn anh liền chạy lại.

- Cô ấy sao rồi?
Hắn cởi khẩu trang ra rồi thở dài.

- May mà cậu đưa kịp thời.

Cô ấy và đứa bé hiện không có vấn đề gì lớn.

Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng như bớt đi một chút gánh nặng.

- Nhã Kỳ có phải đã uống rượu trước đó không?
- Đúng vậy.

- Ly rượu đó có thuốc phá thai ở trong.

Cậu làm gì mà để cô ấy muốn bỏ đứa con của hai người như vậy?
- Tôi....