Cứ như vậy màn đêm trôi qua trong sự im lặng của hai chàng trai.

Một người mang theo bao suy tư một người mang theo sự hối hận.

Chẳng mấy chốc mà ánh bình minh đã chiếm trọn lấy một khoảng trời.

Hắn đứng dậy, quay lại chào tạm biệt anh.

Những gì cần nói cũng đã nói rồi, những gì cần chia sẻ cũng đã chia sẻ hết.

Hắn bây giờ đã chẳng còn vướng bận gì nữa, có lẽ nên buông bỏ mà rời đi.

Sau khi tiễn hắn về, anh quay trở lại vào nhà.

Trước khi hắn đi anh cũng đã xin lại đoạn video của anh và cô.

Vấn đề trước mắt là phải làm sao để cô có thể tha thứ cho anh.

Bước từng bước nặng nề đi vào phòng khách, anh đặt chìa khoá cổng xuống bàn rồi lặng lẽ ngồi nhìn cô.

Anh còn nhớ lúc gần như mất đi ý thức anh đã nghĩ về cô.

Anh đã mong rằng lúc đó cô sẽ chạy đến rồi ôm anh vào lòng.

Khi mắt đã sắp nhắm lại, mọi vật đều trở nên mơ hồ anh đã nhìn thấy cô.

Nhưng lúc đó cô lại vẫy tay chào anh rồi như xa dần, xa dần rồi biến mất.

Anh phải làm sao đây? Làm sao mới có thể bù đắp hết lỗi lầm của anh với cô?
" Nhã Kỳ, em sẽ tha thứ cho người con trai đã làm tổn thương em chứ? "
Anh đau lòng nhìn người con gái anh yêu đang nằm trên ghế sofa.

Cô đã gầy đi nhiều, gương mặt xanh xao cùng đôi môi trắng bệch.

Cô đã bỏ ăn bao nhiêu ngày, đã không ngủ bao lâu để phá huỷ chính bản thân mình đến mức này.


Cô chợt động đậy rồi từ từ mở mắt ra.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là anh đang ngồi đối diện với cô.

Gương mặt vẫn lạnh như vậy, ánh mắt không có chút giao động mà nhìn về phía cô.

Nhã Kỳ không nói lấy một lời liền đứng dậy đi lên phòng.

Cô không muốn chạm mặt anh lúc này.

- Đứng lại.

Anh lên tiếng rồi quay người ra nhìn về phía cô.

Nhã Kỳ cũng khựng lại nhưng cô không muốn quay về phía sau.

Vì vậy cô cũng không thể biết được nét buồn trên gương mặt của anh.

- Sao vậy?
- Cô định đi đâu?
- Hôm qua chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nếu như anh không thích tôi thì tôi sẽ rời đi.

Ở lại chỉ làm khó xử cho cả hai.

Câu nói của cô như đâm một nhát dao mạnh vào tim anh.

Tất cả những việc anh đã làm với cô bây giờ anh biết bù đắp lại như nào đây?
- Cho dù tôi không thích cô thì cô cũng không được đi.

Cô nhíu mày, khó chịu quay lại mà nhìn anh.

- Tại sao?
- Tôi nhớ không nhầm thì cô là được bán vào Dương gia.

Sống làm người của tôi chết cũng làm ma của tôi.

Ai cho phép cô đi?
Cô lúc này mới nhớ đến chuyện đó.

Quả thực là cô bị bán đi, đời này kiếp này đã buộc chặt vào Dương gia.

Ánh mắt cô trùng xuống, khoé miệng cong lên ý cười.

- Vậy sao? Anh không thích tôi thì việc gì phải giữ tôi lại? Chẳng phải sẽ càng thêm khó chịu hay sao?
Anh muốn nói cho cô biết anh đã nhớ ra cô, anh muốn xin lỗi cô, muốn bù đắp cho cô.

Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc.

Thiên Vũ đứng dậy, nhẹ bước đến chỗ cô mà nói.

- Cho dù tôi không thích cô vẫn phải ở lại đây.

Anh quay người bước lên trên tầng lầu để lại một mình cô đứng như chôn chân tại chỗ.

Nhã Kỳ khó chịu mà nhìn theo bóng dáng anh, trong ánh mắt lại có chút mong đợi.

" Anh không nhớ ra tôi thì còn để tôi ở lại bên cạnh làm gì? Chỉ cần một giây một phút tôi liền có thể động lòng với anh thêm lần nữa.

"
Cô quay người đi lên phòng thay đồ.

Hôm nay trời đã nắng ấm hơn hôm qua.


Cô mặc một chiếc váy mỏng rồi đi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn sáng.

Cả người cô lúc này mệt mỏi như mới bị ai đó đánh.

" Cốc, cốc, cốc.

"
- Phu nhân
Tiếng quản gia vang lên, cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh mà chạy ra mở cửa.

- Có chuyện gì vậy bác?
- Mời phu nhân xuống dùng bữa sáng với thiếu gia.

Cậu ấy đang đợi phu nhân ở dưới.

Cô có chút bất ngờ thoáng qua rồi mỉm cười trả lời.

- Vâng, cháu biết rồi.

Bác xuống trước đi, lát nữa cháu sẽ xuống.

- Vâng.

Bóng dáng quản gia dần khuất sau từng bậc cầu thang, cô đóng cửa lại dựa lưng vào tường.

" Anh ta đợi mình ăn sáng sao? "
Cô lắc đầu, cố gắng đẩy cái suy nghĩ của bản thân ra.

Nhã Kỳ đi đến trước gương rồi nhìn lại chính bản thân mình.

Cô còn chẳng nhận ra người con gái trước gương kia là ai nữa.

Chỉ một thời gian ngắn mà cô đã xuống sắc như này rồi sao?
Cô hít một hơi thật sâu rồi lấy lại dáng vẻ tự tin đi xuống dưới.

Dù là chuyện gì cô cũng đã trải qua rồi thì những chuyện nhỏ nhặt này bây giờ không thể đánh gục cô nữa rồi.

- Xuống rồi sao?
Anh lên tiếng nhìn thẳng về phía cầu thang nơi cô đi xuống.

Nhã Kỳ không nói lấy một lời liền đi vào bên trong lấy phần ăn của mình đặt lên bàn.

Anh lặng lẽ quan sát biểu hiện của cô mà quên mất đồ ăn đã nguội.


Bất chợt tiếng điện thoại reo lên đánh thức suy nghĩ của anh.

Là Bách Hào gọi.

Anh nuối tiếc đứng dậy rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Cô còn chưa ăn được chút gì thì bên ngoài vang lên tiếng chuông.

Cô đặt dĩa xuống, toan đi ra xem là ai thì quản gia ngăn lại.

- Phu nhân mời dùng bữa, để tôi đi ra là được rồi.

Cô gật đầu nhẹ rồi ngồi xuống.

Chẳng biết bây giờ là ai đến nữa.

Căn nhà này vốn chỉ có cô, Thư Hân thì lâu lâu mới tới.

Vậy là ai tới nhà cô kia chứ?
- Chị Nhã Kỳ, lâu rồi không gặp.

Giọng nói chanh chua vang lên từ bên ngoài.

Khỏi cần nhìn cô cũng biết đó là Âu Quý Ly.

Cô ta hôm nay rảnh lắm hay sao mà lại đến đây? Hay là do anh gọi tới.

- Cô tới để tìm Thiên Vũ? Nếu vậy thì anh ta...!
- Chị à, em tới là để tìm chị nha.

Lâu như vậy rồi mới có dịp ngồi lại trò chuyện với chị như này mà.

Cô ta cầm vào một chai rượu vang cùng một giỏ hoa quả đặt xuống bàn.

Ánh mắt có liếc qua nhìn xuống bụng cô nhưng rất nhanh chẳng để cô kịp nhìn thấy..