Còn trong phòng bệnh nơi mùi thuốc sát trùng bay khắp nơi là bóng dáng của một cậu thanh niên trẻ đang khó chịu ngả người về phía sau.

Ngón tay thon dài đặt nhẹ lên bó hoa cúc Tana bên cạnh.

Cánh hoa trắng, nhuỵ vàng lại nhỏ nhỏ xinh xắn khiến cho bất cứ ai cũng muốn bảo vệ nó.

Anh có chút dao động, cầm lấy bó hoa rồi cắm vào trong bình.

Chẳng biết là tại sao nhưng khi anh nhìn thấy nó anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhìn những bông cúc nhỏ mỏng manh anh lại nhớ đến hình ảnh người con gái ngồi dưới sàn nhà với những vết thương đang chảy máu ở chân.

Thiên Vũ nhíu mày rồi đi đến bên cửa sổ đóng lại.

Anh đặt bình hoa cúc lên bàn rồi trở về giường.

Căn phòng tối vắng lặng, Bách Hào cũng đã ra ngoài xử lí vài việc.

Anh cầm lấy laptop bên cạnh rồi mở lên, cố gắng quên đi hình bóng của cô đang quẩn quanh trong đầu mà tập trung vào công việc.

" Tại sao mình lại nhớ đến cô ta chứ? Cô ta chỉ là một đứa con gái tầm thường như bao người khác thôi mà.

"
Anh thở dài, đặt máy tính lên bàn rồi ngả người ra sau.

Bất giác anh lại cảm thấy nơi lòng ngực có chút nhói khi nghĩ về người con gái ấy.

Thiên Vũ đang mải mê với những dòng suy nghĩ quẩn quanh thì tiếng chuông điện thoại vang lên.


- Alo?
Anh bắt mắt, giọng có chút khàn đi nhưng vẫn mang một màu ảm đạm đến lạ.

Bách Hào bên kia khựng lại một chút rồi mới tiếp lời anh.

- Thiếu gia, chúng tôi đã tìm ra bệnh viện nơi Lăng Minh Hạ đang ở.

Đó là một bệnh viện ở phía ngoại ô.

Bà ta hầu như không có thương tích gì nặng chỉ bị trầy xước đôi chút.

Trong khi anh bị thương nặng đến mức phải cấp cứu, người của Fenisk cũng tổn thất không ít mà bà ta chỉ bị trầy xước nhẹ thôi sao? Ông trời quả là chẳng có lấy một chút công bằng cho anh.

Bà ta làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy mà vẫn chưa bị quả báo sao? Thiên Vũ cười lạnh, tay nắm thành quyền rồi cố gắng hạ giọng.

- Chuẩn bị xe đi đến đó.

- Vâng thiếu gia.

Anh cúp máy, để lại một hồi chuông dài cho đầu dây bên kia.

Nhìn vào màn hình điện thoại, Bách Hào lại có chút đau lòng.

Vốn tưởng rằng hạnh phúc đã đến nhưng sóng gió lại bất ngờ chạy qua.

Một người mãi chìm đắm trong thù hận mà quên đi thứ vô giá đang ở bên cạnh mình.

Một người lại đau khổ trong cái nghẹn ngào khi chính người mình yêu nhẫn tâm đẩy sang một bên.

Đúng thật là ông trời biết trêu đùa người.

Anh đi đến bên tủ lấy đồ rồi nhanh chóng đi thay.

Một bộ đồ đen đúng chất với danh xưng con dao lạnh khát máu.

Anh bây giờ là Dương Thiên Vũ chủ tịch Mạc Thiên, con sói đầu đàn của Fenisk.

Anh không còn là Thiên Vũ ấm áp, luôn yêu chiều một mình cô.

Bước đến thang máy, anh ấn số tầng 1 rồi đi vào trong.

Trước đó anh đã được bác sĩ chẩn đoán là sẽ sống thực vật suốt đời nếu như trong hôm nay không tỉnh lại.

Nhưng cuộc sống đâu ai bất công quá mức với một người.

" Ting, ting "
Cửa thang máy mở ra, mang theo một gương mặt vô cảm, anh bước ra ngoài.

Một mạch đi ra cửa bệnh viện, anh tìm kiếm chiếc xe thân yêu của mình.

Ánh mắt chợt bắt gặp hình bóng quen thuộc đang bước đi trong vườn hoa của bệnh viện.


Ánh mắt man mác buồn, hằn sâu những nỗi đau như vừa mới xảy ra.

Cô đẹp như một thiên thần giữa rừng hoa bát ngát.

Bất chợt lại khiến anh phải đứng hình.

" Cô ta, chẳng phải là cô gái khi nãy ở trên phòng mình sao? Cô ta ở đây làm gì? "
Anh nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía cô.

Dưới cái ánh nắng dịu của mùa hạ, cô như toả sáng, càng trở nên xinh đẹp hơn.

Như cảm giác thấy có người đang nhìn mình, cô quay người nhìn về phía anh.

Đôi mắt cô mở to, môi nhẹ lắp bắp.

- Thiên...!Thiên Vũ.

Bốn mắt va chạm nhau, anh giật mình quay mặt đi hướng khác.

Bước chân nhanh chóng đi ra ngoài cửa bệnh viện để tìm xe của mình mặc cho cô có chạy đuổi phía sau.

Có lẽ bởi vì chân đang bị thương mà cô không thể đuổi kịp anh.

Đôi chân nhỏ bé chạy trên nền gạch dài của đường đi.

Nhưng gần như càng chạy đuổi theo anh thì anh lại càng xa dần.

Trong lòng cô có chút ủy khuất, Nhã Kỳ nén nước mắt mà hét lớn.

- DƯƠNG THIÊN VŨ.

Cái người kia nghe gọi tên mình thì dừng lại.

Anh không quay đầu nhìn cô chỉ khựng lại vài giây cho đến khi nhìn thấy xe Bách Hào đang đậu ở phía bên kia đường.

Cô tập tễnh chạy lại phía anh, vết thương vừa được bôi thuốc giờ đây lại rách thêm một lần nữa.


Khi chỉ còn cách anh một chút, cô đứng lại nhìn bóng lưng quen thuộc mà mỉm cười.

- Thiên Vũ, anh nhớ ra em rồi phải không? Em biết nhất định anh sẽ không quên em đâu mà.

Trong lời nói của cô có mang màu sắc của đau thương.

Anh không quay lại chỉ đứng đó nghe câu nói của cô rồi lạnh giọng.

- Nhớ? Tôi trước nay chưa hề quen cô.

Phiền cô tránh xa tôi một chút.

Nói rồi anh bước ra cửa đi lên xe.

Cô chạy theo bóng dáng anh mà bất giác mất lực ngã xuống đất.

Cả người cô đập mạnh xuống mặt đường, tay cô xước đến chảy máu.

Nhưng điều đó không làm anh dừng lại, Thiên Vũ mặc kệ cô rồi mở cửa xe bước lên.

Chiếc xe nhanh chóng lao vụt đi trước mắt cô gái nhỏ đáng thương.

Nước mắt lại trực trào nơi khoé mắt, cô chống tay xuống đất rồi cố gắng đứng dậy.

Nhìn theo chiếc xe của anh đang xa dần, cô chỉ biết đứng yên một chỗ mà chẳng thể làm gì.

- Vũ...!anh quá đáng lắm..