Đến lúc này thì cô thực sự chẳng còn gì để lấy làm lí do lừa dối bản thân nữa rồi.

Câu nói của anh như xé da xé thịt xé tận đáy lòng cô.

Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy? Một người chưa bao giờ dám quát cô, chưa bao giờ dám làm cô đau vậy mà bây giờ lại nỡ đẩy ngã cô như vậy.

Trong khi cả người cô toàn là những vết thương do anh để lại.

Đôi mắt cô mở to, cố gắng nhìn rõ người con trai trước mắt với một hy vọng cuối cùng là cô đang nhìn nhầm người.

Nhưng sự thật thì mãi là sự thật, đó chính là anh, là Dương Thiên Vũ, là chồng của cô.

- Còn không mau ra ngoài? Đợi tôi giết cô sao? Bách Hào bây giờ cũng dễ dãi thật đấy, một con đàn bà vô danh mà cũng được vào phòng bệnh của tôi sao?
Anh khó chịu cầm lấy máy tính xách tay bên cạnh rồi bắt đầu công việc của mình.

Anh vẫn để mặc cho cô ngồi dưới nền đất lạnh với đầy những vết thương đang chảy màu ở chân.

Đến bây giờ thì niềm tin của cô về anh cũng đã hoàn toàn biến mất.

Người con trai mà cô đã từng yêu là đây sao? Cô như không tin vào mắt mình, sống mũi cay cay mà nghẹn lòng.

Nhã Kỳ cười khổ, chống tay xuống dưới sàn mà cố gắng đứng dậy.

- Anh nói em là con đàn bà vô danh sao? Dương Thiên Vũ, em là vợ anh đấy, em là Lý Nhã Kỳ là VỢ CỦA ANH.

Cô cố gồng mình lên hét vào mặt anh từng câu từng chữ một.


Cô yêu anh nhưng không có nghĩa là cô sẽ để anh mặc sức mà phỉ nhổ cô như thế.

Đúng là cô được bán cho Dương gia, đúng là cô và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Nhưng trong suốt thời gian ở bên anh cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh.

Cô đã tin anh, cô đã luôn tin tưởng anh và đặt lòng tin tuyệt đối vào anh.

Cô đã luôn nghĩ rằng anh sẽ là gia đình của cô.

Vậy mà bây giờ…
- Vợ? Cô đang nói cái gì vậy? Hồ đồ đến nỗi nói bừa cái gì cũng có thể nói sao? Tôi chưa từng quen biết cô cũng chẳng có một chút ấn tượng nào với cái tên Lý Nhã Kỳ cả.

Phiền cô đi ra ngoài trước khi tôi giết cô.

Trên gương mặt anh không có lấy một chút gơn sóng.

Đây thực là lời nói thật lòng của anh sao? Cô không tin, nhất định là anh giấu cô chuyện gì đó.

Nhã Kỳ lê từng bước chân đau đớn đến chảy nước mắt đến gần chỗ anh.

Cô muốn chạm vào anh, cô muốn ngồi trong vòng tay anh như ngày trước.

Cô không muốn anh như này… Nhã Kỳ đi đến gần anh, đưa tay nắm lấy tay áo của anh mà nghẹn ngào.

- Thiên Vũ, anh sao vậy? Em là vợ anh đây mà, anh không nhớ sao? Chúng ta… chúng ta tuy là chưa đăng kí kết hôn nhưng…
Câu nói của cô chưa kịp dứt thì đã bị anh chặn lại.

Một cái tát như trời đánh giáng xuống mặt cô.

Nhã Kỳ như chết lặng đưa tay lên chạm vào mặt mình.

Anh tát cô sao? Anh đánh cô? Năm vệt ngón tay còn in hằn trên gương mặt xinh đẹp.

Cô cảm nhận được sự tức giận cùa anh, cảm nhận được lực từ cái tát vừa rồi anh tặng cho cô.

- Cút ra ngoài, NGAY LẬP TỨC.

Đôi mắt anh hằn từng tia máu nhìn cô.

Cái ánh mắt sắc lạnh đến gai người khiến cô muốn lùi bước.

Ngay lúc này cô còn chẳng biết là bản thân nên làm gì, phản ứng ra sao và nói điều gì nữa.

Cô sợ anh, cô sợ người con trai trước mắt cô.


- Anh...!anh bảo em cút sao?
Cô lắp bắp, tay chân run run dường như sắp ngã.

Nghe thấy tiếng quát lớn từ anh thì bên ngoài, Bách Hào cùng Thư Hân chạy vào.

Trước mắt họ là cô với gương mặt ướt đẫm nước mắt đang đứng chôn chân tại chỗ.

Còn anh thì quay đi mặc kệ cô trong cái đau đớn đến xé lòng.

- Chị Nhã Kỳ.

Đồ ăn trên tay Thư Hân rơi xuống, nó chạy vào đỡ lấy cô.

Cảm nhận được có nơi để dựa vào, cô thả lỏng người để cơ thể vô thức mà ngã vào lòng Thư Hân.

Nó không nói gì chỉ ôm cô trong im lặng.

Nó không biết là có chuyện gì vừa xảy ra nhưng chắc chắn là tâm trạng của cô bây giờ không tốt.

Thư Hân quay sang nhìn Bách Hào rồi ra hiệu cho hắn nói chuyện với anh.

Hắn gật đầu hiểu ý rồi cầm lấy túi đồ ăn dưới đất đi đến bên cạnh anh.

Còn Thư Hân thì dìu cô ra bên ngoài, rời khỏi căn phòng ngột ngạt đến chết người.

Vừa ra đến ngoài, Nhã Kỳ liền dựa người vào tường mà thở dốc.

Cô không tin là tất cả những gì bản thân vừa trải qua là thực.

Cô không tin là anh đối xử với cô như vậy.

- Chị, chị không sao chứ?

Thư Hân lo lắng hỏi cô, nó nhìn xuống những vết thương trên chân của cô mà đau lòng.

Thì ra anh cũng có lúc vô tâm, ác độc với chính người mình yêu như vậy.

- Chị...!không sao.

Em về đi, chị có thể tự quay lại phòng bệnh của mình.

Cô nói với giọng yếu ớt, mang theo đó là dư vị của một chút đau lòng.

Tiếng nấc nghẹn nơi cổ làm cho cô càng trở nên đáng thương hơn.

Thư Hân không muốn nhìn cô như vậy, nó cũng chẳng biết nên làm gì trong lúc này.

Chỉ trách ông trời đối xử quá bất công với cô.

- Thực ra...!anh Thiên Vũ là bị mất trí nhớ tạm thời.

Anh ấy bị chấn thương đầu nhẹ do vật cứng đập vào.

Em nghĩ chuyện này nhất định là do Lăng Minh Hạ làm.

Cô khựng lại, bàn tay run run nắm chặt.

Anh bị mất trí nhớ tạm thời nhưng vẫn nhớ Bách Hào, nhớ Thư Hân nhưng tại sao lại không nhớ cô? Có phải là do cô không đáng để anh nhớ hay không?.