Quả nhiên, ngay sau đó, Lăng Giang mượn sức xoay người nàng lại, Sở An Nhan chỉ có thể phó mặc cho số phận. 

Càng quá đáng hơn chính là, Lăng Giang còn nhân cơ hội tay nàng chưa khôi phục, để tay nàng vòng qua vai hắn. 

Hiện tại lại càng thêm ái muội, khoảng cách khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh. 

“ Lăng, Lăng Giang ” 

Sở An Nhan nuốt một ngụm nước bọt. 

Bây giờ nhìn Lăng Giang càng thêm đẹp trai, quả thực là nhan sắc khó có chỗ để chê. 

Lông mi nè, cái mũi nè, lại đến cái môi. 

Lăng Giang đẹp như vậy, nàng cũng không hề thấy bản thân chịu thiệt, hơn nữa hiện tại nàng còn danh chính ngôn thuận ở cạnh Lăng Giang, đây chẳng phải là nàng có thể tùy ý làm bậy sao? 

Càng nghĩ như vậy thì lá gan Sở An Nhan càng lớn, vì thế dán sát vào người Lăng Giang còn đang ngây ngốc, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi giọt lệ mà nàng bấy lâu này không dám chạm. 

Lăng Giang không nhúc nhích, chỉ chớp chớp mắt. 

Sở An Nhan thấy Lăng Giang không phản kháng, đang định chạm vào môi Lăng Giang, nhưng lại bị Lăng Giang chặn lại. 

Sở An Nhan bĩu môi, nàng còn tưởng rằng Lăng Giang bạo dạn, kết quả vẫn không cho nàng chạm. 

Lăng Giang áp chế đáy mắt âm u đầy d.ục vọng, giơ tay sờ sờ đầu Sở An Nhan. 

Advertisement

“ Hiện tại lá gan An An thật lớn ” 

“ Hứ ”. Sở An Nhan né tránh, “ Huynh bắt nạt ta không thể động đậy, không thể sờ đầu huynh, rồi lá gan ai lớn hơn! Huynh đừng quên ta là công chúa, huynh vừa rồi là to gan lớn mật ” 

Sở An Nhan thấy Lăng Giang thì có chút mất mát, hiện tại nàng nhìn được nhưng không ăn được, Lăng Giang vậy mà lại không cho nàng chạm vào hắn. 

“ Chặng đường dài, ngủ một lát đi ”. Lăng Giang cũng không để ý tới dáng vẻ tức giận của Sở An Nhan. 

Hắn vừa rồi biết Sở An Nhan muốn làm gì, chỉ là hắn không dám. 

Hắn sợ cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không khống chế được mặt xấu trong lòng, sẽ làm Sở An Nhan cảm thấy sợ. 

Con mèo nhỏ mà bị hắn dọa chạy mất thì không tốt. 

Sở An Nhan giận dỗi không thèm dựa vào Lăng Giang nữa, mà dựa vào vách tường xe ngựa, nhằm nghiền hai mắt lại. 

Cũng không biết có phải do mệt không mà Sở An Nhan ngủ thiếp đi mất. 

Lăng Giang tay mắt lanh lẹ, lúc Sở An Nhan sắp ngã, liền đỡ đầu nàng vào đùi hắn. 

Dọc theo đường đi ngủ đến mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lại lần nữa, Sở An Nhan phát hiện trước mắt mình chỉ toàn màu đen. 

Lúc bình tĩnh lại, nàng mới phát hiện là có thứ gì đó đang che mắt nàng. 

Sở An Nhan muốn kéo xuống, nhưng phát hiện ra tay căn bản không cử động được. Hện tại nàng lại thấy tay rất đau, hình như bị người ta buộc ra đằng sau.  

Bóng tối cùng mùi ẩm mốc khiến Sở An Nhan cảm thấy không ổn. 

“ Lăng Giang? ” 

Sở An Nhan nhỏ giọng gọi một tiếng nhưng không thấy ai trả lời. 

Nàng nghe thấy có tiếng bước chân, Sở An Nhan hoảng loạn ngậm miệng lại, nằm lại về chỗ cũ. Nhẩm tính nằm xuống để biết đã xảy ra chuyện gì. 

Sau đó, Sở An Nhan nghe thấy bọn chúng nói chuyện. 

“ Hôm nay thật là gặp may, lại cướp được người nhà giàu, hơn nữa tướng mạo nam nhân cùng nữ nhân kia đều thuộc hàng thượng đẳng. Tam Hổ mau mở cửa nhanh, chúng ta giao nữ nhân kia cho đại ca, nói không chừng lại trở thành tẩu tử đấy! ” 

“ Biết rồi biết rồi ”. Một người khác đáp lại, tiếp đó là thanh âm leng keng của chìa khóa. 

“ Ngươi nói xem, tay nữ nhân này thật đúng là lạ, giống như bị thứ gì đó tác động vào, ta vất vả lắm mới nắn lại được ” 

“ Chưa từng thấy qua tiểu cô nương nào lại đẹp như vậy, đại ca thấy khẳng định sẽ thích ” 

Tiếp đó là thanh âm mở cửa, Sở An Nhan bình tĩnh chờ đợi. 

“ Tam Hổ Tam Hổ, ngươi nói xem nếu tiểu cô nương này tỉnh, thì có phải không đưa qua được cho đại ca không? ” 

“ Ngươi câm miệng lại, ngươi là Nhị Hổ, mà chả giống gì cả? ”. Người bị gọi là Tam Hổ giọng nói cơ chút thiếu kiên nhẫn, “ Tỉnh rồi không phải càng dễ để đại ca chơi đùa sao? Nhanh chóng mang người đi, bằng không lát nữa tên tiểu bạch kiểm ở sát vách lại tỉnh? ” 

“ Sợ hắn làm gì, kinh mạch hắn đều bị phế, một chút võ công cũng đều không có, sao có thể là đối thủ của Nhị Hổ, Tam Hổ ngươi quá kinh thường người ta ” 

“ Hừ, cái đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chỉ được cái nước cậy mạnh, nhanh qua đây nâng người ” 

Sở An Nhan không hề phản kháng, bởi vì nàng càng để ý tới lời người kia vừa nói.  

Hắn nói kinh mạch Lăng Giang đều bị phế, không có võ công? 

Chuyện này xảy ra từ lúc nào? Sao nàng không biết? 

Sở An Nhan cẩn thận tự hỏi một chút, đại khái đoán được là bởi vì ngày đó. 

Kinh mạch Lăng Giang bị phế mà nàng lại không hề hay biết. 

Sao lại có thể như vậy, về sau Lăng Giang chính là người võ công cao cường, hiện tại kinh mạch bị phế, thì chẳng phải về sau sẽ ăn cám sao. 

Đang suy tư, hai người kia đã ném nàng xuống mặt đất. 

Tiếp đó, miếng vải trước mắt được tháo ra. 

Chờ hai người kia đi rồi, Sở An Nhan mới dám mở mắt. 

Nàng đánh giá chung quanh một phen, hiện tại đang ở một gian nhà, trên tường treo vài tấm da thú.  

Bày biện trong phòng rất đơn giản, thậm chí có thể nói là có chút sơ sài. 

Sở An Nhan cảm thấy khéo khi đã bị bọn thổ phỉ cướp về, dựa theo truyền thuyết thì nàng bị sơn trại coi trọng, muốn cưới nàng làm áp trại phu nhân. 

Hai người đưa đang tới vẫn chưa hề rờ đi, mà  đứng chờ ở ngoài cửa, bên ngoài cũng truyền đến một câu: 

“ Chào đại ca! ” 

Sở An Nhan sợ hãi, trong tiểu thuyết đều nói đám người sơm trại vô cùng đáng sợ, Sở An Nhan không biết lát nữa mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nhìn chung quanh xem có đồ gì có thể dùng được để cứu bản thân không. 

Lăng Giang bị nhốt lại, tung tích Hồng Tô còn rõ. 

Hơn nữa, hai ám vệ nàng mang theo cũng không thấy bóng dáng, có thể thấy được thủ đoạn của ổ cướp này rất cao siêu. 

Đang tự hỏi thì cửa đã bị đẩy ra, một tên tiểu tử tuổi tác cũng không kém Sở Quân Hành mấy. 

Sở An Nhan nghi ngờ nhìn lại, thật sự không nghĩ ra, trong đám thổ phỉ này lại có một tên tiểu hài tử.  

Thôi vậy, khẳng định là bọn họ bị mê tín, có thể hiểu được. 

Kết quả là, Sở An Nhan càng thêm khẩn trương nhìn về phía cửa, ai biết ngay sau đó cửa đã bị đóng lại, cũng không có người khác tiến vào. 

Sở An Nhan có chút khó hiểu, đại ca bọn họ chẳng phải đã tới chỗ nàng rồi sao? 

“ Nữ nhân thối, ngươi đang nhìn cái gì? ” 

Tên tiểu hài tử này mặc đồ thổ phỉ, từ trên cao nhìn Sở An Nhan. 

“ Nhìn đại ca trong miệng các ngươi, làm sao vậy, ngươi là ai? ” 

“ Đại ca? Ta chính đại ca mà bọn họ vừa gọi ” 

“ Ngươi? ” 

Sở An Nhan kinh ngạc nhìn tên hài tử trước mặt khéo khi còn nhỏ hơn cả Sở Quân Hành, vậy mà lại làm vua của núi? 

Giỡn à, nói không chừng bọn họ đang thử nàng. 

“ Ta? Ta làm sao? ” 

Đại Hổ đi về phía sau Sở An Nhan, cởi dây thưng khỏi tay nàng, sau đó đắc ý ngồi lên ghế cao. 

“ Nữ nhân, ngươi phát ngốc cái gì? Còn không mau lại đây hầu hạ, chẳng lẽ Nhị Hổ Tam Hổ chưa dạy quy củ cho ngươi? ”