Trở lại Thấm Trúc viện, Vân Nhất đã ở đó đợi hắn từ lâu. 

Lăng Giang sớm đã biết là đám người Vân Nhất cứu bọn họ. 

“ Chủ thượng, người của chúng ta người đã thành công truyền tin tức ra ngoài ” 

“ Ừ, lần này đại hoàng tử sẽ không tới quấy rầy chúng ta, chỉ là gần đây các ngươi phải hành động cẩn thận ” 

Lăng Giang khoanh tay đứng tại chỗ, hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng hiểu biết loại người như Lăng Kỳ Cẩn, không nghĩ tới đám ám vệ lại có thể ẩn mình nằm vùng, thậm chí lấy được cả sự tín nhiệm.    

“ Chủ thượng, gần đây thuộc hạ thăm dò qua, biết được ở Giang Châu có một người có lẽ có thể khôi phục được kinh mạch cho ngài. Chẳng qua cũng chỉ nghe nói hắn gần đây xuất hiện ở Giang Châu, người này xuất quỷ nhập thần nhưng y thuật cao siêu, chủ thượng có thể đi thử ” 

Vân Nhất để ý sắc mặt Lăng Giang, trong lòng biết được hắn sẽ từ chối, vì thế thừa dịp hắn chưa kịp mở miệng lại nói thêm: 

“ Người này nói không chừng có thể chữa khỏi tay cho Sở An Nhan ” 

“ Thật sự? ”. Ánh mắt Lăng Giang mang theo hy vọng. 

“ Không ngại thử một lần ” 

Nhìn dáng vẻ Lăng Giang, trong lòng Vân Nhất khẽ thở dài, chủ thượng nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức si tình. Nhưng lần trước Sở An Nhan cứu chủ thượng, kỳ thật nội tâm Vân Nhất có chút dao động, cho nên hắn vẫn không xuống tay với nàng. 

Vân Nhất nói cặn kẽ về người này cho Lăng Giang, trong lòng Lăng Giang càng thêm hy vọng, mặc kệ có được hay không, hắn đều phải dẫn Sở An Nhan đi thử một lần. 



“ Dáng vẻ này của ta còn có thể đi ra ngoài gặp người khác sao? ” 

Sở An Nhan nghe Lăng Giang nói về người kia, kỳ thật nàng cũng muốn thử, nhưng dáng vẻ hiện tại của nàng, sợ là không có mặt mũi đi lại ở trên đường phố. 

“ Ta có cách, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ vết thương trên tay nàng khỏi hẳn là được ”. Chỉ mong bọn họ có thể may mắn gặp được người kia. 

Sở An Nhan gật đầu đồng ý, nàng cũng khôkg muốn tay cứ như thế này. 

Vết thương trên tay khôi phục rất nhanh, hiện tại chỉ cần chờ móng tay mọc lại. 

Trước hôm rời đi, Sở Quân Hành khóc thút thít lôi kéo tay Sở An Nhan, bởi vì Sở An Nhan đi rồi, hắn cũng chỉ có thể sống cạnh An Bình tỷ tỷ, nhưng hắn không muốn về, mẫu phi hắn vẫn chưa về.  

Huhuhu, hắn nhớ mẫu phi hắn. 

“ Không phải ta đã nói sẽ sớm trở về sao, ngươi sao còn khóc kinh khủng như vậy ” 

“ Tỷ phải về sớm một chút, này, ừm, đây là đồ tiểu đệ cho ta, tỷ cầm lấy, trên đường phải để họ chăm sóc thật tốt ” 

Sở An Nhan nhìn cọng lông gà trong tay Sở Quân Hành thì cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn bảo Hồng Tô đi qua cầm lấy. 

“  Được được, ta biết rồi, về đi, chờ ta trở về sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi ” 

“ Huhuhu, đồ nữ nhân thối, vì sao tỷ toàn làm ta đau khổ vậy. Huhuhu, nhớ rõ không được quên bổn hoàng tử! ” 

“ Được rồi được rồi ”. Sở An Nhan rốt cuộc nhịn không được mà cười thành tiếng, tên oắt con này xem ra cũng rất đáng yêu. 

Cuối cùng Sở An Nhan cũng leo lên xe ngựa dưới sự thúc giục của Lăng Giang, nàng còn cố ý để Hồng Tô đem lông gà nhét vào trong ngực nàng, dù sao cũng tâm ý của Sở Quân Hành, đánh mất nó nói không chừng hắn lại muốn khóc nhè. 

“ Buồn cười như vậy sao? ” 

Lăng Giang ở bên cạnh khẽ hỏi. 

“ Hả? ” 

Bị Lăng Giang hỏi như vậy, Sở An Nhan mới ý thức được vừa rồi nàng vì cái dáng vẻ quỷ chê của Sở Quân Hành mà cười không ngừng. 

“ Buồn cười mà, huynh không thấy được dáng vẻ vừa rồi của Sở Quân Hành đâu, nước mắt nước mũi đểu chảy hết ra ” 

Sở An Nhan càng nghĩ càng thấy buồn cười, không chú ý tới trên mặt Lăng Giang không được vui. 

Xe ngựa ra khỏi ngoại thành, Sở An Nhan thấy cảnh vật quen thuộc, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước: 

“ Rốt cuộc ngày đó Triệu Đình Đình nói gì với huynh mà huynh lại tức giận như vậy, còn không thèm đoái hoài tới ta ” 

“ Nàng ta nói chuyện đánh cược là nàng lợi dụng ta, lúc ấy ta đã tin ” 

“ Sao có thể! Huynh phải tin ta, ta không hề có ý nghĩ muốn lợi dụng huynh ” 

“ Ừ, ta biết, đều là hiểu lầm ”. Lăng Giang xoa đầu Sở An Nhan. 

“ Vậy tại sao công chúa lại muốn đẩy ta cho tỷ tỷ nàng? ” 

Lúc trước Lăng Giang từng suy nghĩ qua, đại khái là vì Sở An Nhan thích hắn nhưng không được đáp lại, cho nên nàng mới nhường hắn cho người khác. 

“ Ta không hề, ta không có, đừng nói linh tinh ” 

Sở An Nhan nhất quyết chối bỏ, sau đó quay đầu sang một bên, sợ Lăng Giang phát hiện ra manh mối. 

Chuyện về cốt truyện, vẫn không nên để Lăng Giang biết, đây đều có thể tính vào chuyện bí mật.  

“ Ừ ” 

Lăng Giang lạnh nhạt ừ một tiếng, kỳ thật nội tâm lại như nở hoa, xem phản ứng của Sở An Nhan kìa, hắn đại khái biết được mình đoán cũng không sai. 

“ An An về sau không cần phải lo lắng ” 

Lăng Giang không rõ ngọn nguồn phun ra một câu này, khiến Sở An Nhan không hiểu cái gì. 

Là hiện tại nàng quá mức tự ti sao? 

“ Lại nói, lần này chúng ta đến Giang Châu thì có thể nhân tiện đi gặp Đường thúc, hiện tại tửu lầu có thể phát triển tốt như vậy cũng do ông ấy giúp đỡ, đáng tiếc, nên dẫn theo Đường Trạch, trên dọc đường nhiều thêm một người cũng vui hơn nhiều ” 

Sở An Nhan nói vô cùng nghiêm túc, với lại cũng lâu rồi nàng chưa gặp Đường Trạch, nàng còn muốn học chút kinh nghiệm về kinh thương, ai bảo về sau hắn sẽ là lão đại ở phương diện này. 

“ Công chúa đây là cảm thấy, một người như ta ở bên cạnh vẫn chưa đủ sao? ” 

Lăng Giang ôm lấy eo Sở An Nhan, dùng một tay cũng có thể ôm trọn, thậm chí còn có thể véo da thịt mềm mại trên eo nàng. 

Sở An Nhan giật cả mình, vừa rồi nghe Lăng Giang gọi nàng là công chúa, thì liền cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra, càng đừng nói tới hiện tại, Lăng Giang chỉ dùng một chút sức đã đặt nàng nên đùi hắn. 

“ Lăng Giang, ta không có ý đó! ” 

Sở An Nhan cứng đờ cả người, căn bản là không có cách nào thoát khỏi được sự giam cầm của Lăng Giang. 

Hô hấp ấm áp của Lăng Giang phả vào cổ nàng, Sở An Nhan gập đầu lại, đỏ hết cả tai. 

Huhuhu, nàng không ngờ được hiện tại Lăng Giang có thể trở nên như vậy đâu. 

Hơn nữa còn là dấm bình chua. 

“ Ý của công chúa là ở bên cạnh ta cảm thấy chán sao? ” 

Giọng nói trong trẻo Lăng Giang mang theo một chút từ tính cứ quanh quẩn bên tai Sở An Nhan, khiến lỗ tai nàng ngưa ngứa. 

“ Ta không hề, không hề thấy chán, một chút cũng đều không thấy chán, ở cạnh huynh ta rất vui vẻ ” 

Sở An Nhan khóc không ra nước mắt, Lăng Giang ăn dấm quả thật quá đáng sợ, khiến nàng có một loại ảo giác là giây tiếp theo có thể sẽ bị hắn ăn sạch sẽ. 

“ Công chúa thật sự rất biết cách khiến người ta yêu thích ” 

Lăng Giang nhẹ nhàng cắn vào bên tai Sở An Nhan, giọng điệu không rõ ràng. 

“ Chỉ cần huynh thích ”. Sở An Nhan muốn khóc, cầu xin Lăng Giang đừng lại gọi nàng là công chúa nữa. 

Xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, Sở An Nhan không chú ý nghiêng người một chút. 

Vốn dĩ hai người còn cách nhau một khoảng, kết quả hiện tại Sở An Nhan có thể cảm nhận được rõ ràng lưng của nàng dán sát vào người Lăng Giang, cảm nhận được eo và lưng hắn căng cứng lại.