Tây Nam thành Vĩnh Đông.

Cho dù đã qua gần một tháng kể từ ngày thành Vĩnh Đông rơi vào tay Long nơi này cũng không có gì thay đổi, vẫn là một khu ổ chuột rộng lớn chiếm giữ toàn bộ khu vực tây nam của tòa thành.
Khác biệt duy nhất ở đây có lẽ nơi này đã đông đúc hơn nhiều so với thời điểm một tháng trước.

Điều này cũng không kho hiểu khi mà một lượng lớn người tị nạn xuất hiện.

Mặc dù Long đã tiến hành di dân sang phía tây nhưng cũng không thể ngăn chặn được dân số ngày càng tăng của nơi này.

Không chỉ khu ổ chuột tây nam, toàn bộ dân số thành Vĩnh Đông đều đang tăng lên, dân tị nạn tràn vào thành thật sự rất đông chỉ có điều tây nam vượt trội hơn nhiều so với những nơi khác của thành.
Cũng đúng thôi dù sao đây cũng là nơi phù hợp nhất với những người tị nạn đến một đồng tiền cũng chưa chắc đã có.
Như một điều hiển nhiên dân số tăng lên gây ra nhiều vấn đề đặc biệt khi dân số đã vượt qua khả năng tiếp nhận của tòa thành.
Những vấn đề đó được thể hiện rõ ràng nhất ở nơi này, khu ổ chuột lớn nhất thành.
An ninh trở nên suy yếu, các băng đảng hoành hành và mở rộng rất nhanh chóng.

Trộm cắp, các băng đảng vì tranh giành lãnh thổ liên tục xung đột, thi thoảng còn có cả xác người nằm vất vưởng trên đường.


Việc này đương nhiên không thể thoát khỏi mắt Long, hắn cũng cử quân tiến hành càn quét những băng đảng trong khu vực nhưng băng đảng này vừa bị càn quét, băng đảng khác lại xuất hiện giồng như giòi bọ ăn sâu vào da thịt.
Long biết việc càn quét như thế này chỉ có thể giải quyết vấn đề tạm thời, muốn chân chính giải quyết việc này chính là phải cho người dân công ăn việc làm, để bọn họ có đủ khả năng nuôi sống chính mình cùng cùng gia đình.
Sau đó khi Long tiến hành cắt đi miếng thịt thối này, sẽ không còn bất cứ miếng thịt nào trên cơ thể bị thối rữa nữa.

Đó cũng là lý do khiến Long cung cấp công nghệ khuyết khích đám thương nhân kia mở nhà xưởng, nhưng từng đó là chưa đủ.

Nhà xưởng có lớn tới đâu cũng không thể nào vượt qua quy mô của dân tị nạn.
Long cũng nghĩ tới việc để người dân tiến hành khai hoang, cho bọn họ một số ưu đãi để k1ch thích, dù sao thời đại nào đi nữa đất đai cũng là ước mơ của rất nhiều người.
Nhưng thời điểm đó hắn lại lo sợ sơn tặc quấy rối, rất nhiều người sau khi mất nhà liền không chạy tị nạn mà trực tiếp lên núi làm sơn tặc.


Bất quá chuyện này cũng sẽ không kéo dài lâu, báo cáo mới nhất cho thấy sơn tặc đã bắt đầu xuất hiện ở khu vực xung quanh thành.

Việc Long kiểm soát lương thực đã có tác dụng, đám sơn tặc không tìm được lương thực ở các khu vực xung quanh đã bắt đầu xuất hiện gần những thôn xóm gần thành Vĩnh Đông.
Long đã điều quân đi canh gác các thôn xóm này, kết hợp với dân quân đang được đào tạo là quá đủ để đối phó với đám sơn tặc ô hợp kia.
Chờ xử lý xong bọn hắn Long có thể an tâm ban bố lệnh khai hoang.


Cho dù có cá lọt lướt cũng không quan trọng, lực lượng dân quân tại các thôn xóm đủ để đối phó.
Đó là chuyện của một thời gian nữa, còn bây giờ ưu tiên của hắn chính là phải đem một số người đang ở trong khu ổ chuột này ra.
Theo thông tin Đô Xuân An cung cấp còn có hai người Long cần để ý một người trong tổ chức của ông ta đang sống ở đây và cả một phàm nhân cũng đang hợp tác nghiên cứu cùng bọn họ.
Long vốn nghĩ rằng Đỗ Xuân An có mặt ở đây có nghĩa tổ chức của ông ta cũng có không ít người ở đây, nhưng hắn lại không ngờ rằng ngoại trừ Đỗ Xuân An lại chỉ còn một người tại thành Vĩnh Đông.
Theo lời của Đỗ Xuân An vì để tránh khả năng bị tóm toàn bộ nên bọn hắn chia ra cố gắng không liên lạc với nhau nếu không cần thiết.
Nhưng Đỗ Xuân An cũng tiết lộ rằng người của tổ chức ông ta tại Kim Lăng có không ít, bởi vì đây là nơi ảnh hưởng của Thánh quốc và Đế quốc yếu nhất trong thế giới loài người, vì thế phần lớn thành viên của tổ chức đều tập hợp tại vùng đông bắc này.
Đây xem như vạn hạnh trong bất hạnh chăng, ít nhất tổ chức này không phân tán khắp nơi trên thế giới khiến vị hoàng tử số khổ như Long phải mất tiêu tốn một đống thời gian để tập hợp lại.
Hiện tại Long đang đứng trước cửa của một căn nhà xập xệ, phía sau hắn chính là Đỗ Xuân An, binh lính cũng đã phong tỏa xung quanh khu vực, người dân xung quanh bị ngăn ở ngoài ném những ánh mắt đầy tò mò của mình vào bên trong suy đoán là tên đen đủi nào lại khiến nhiều binh lính như vậy vây bắt.
Long nhìn về phía Đỗ Xuân An gật đầu với ông ta.
Được Long ra hiệu Đỗ Xuân An tiến lên đứng trước cửa căn nhà, ông ta hít một hơi thật sâu nở một nụ cười miễn cưỡng gõ cửa.
— QUẢNG CÁO —
Không mất quá nhiều thời gian cánh cửa mở ra, có lẽ vì bản lề quá cũ nên khi cánh cửa mở ra có chút xiên vẹo, tiếng két chói tai vang vọng khắp ngõ nhỏ.
Như thế này chỉ cần chủ nhân căn nhà ra vào đều sẽ bị người xung quanh biết được, không giống với những người chuyên lẩn trốn chút nào.
Phía sau cánh cửa một khuôn mặt già nua đầu tóc bạc trắng lộ ra, ông ta nhìn thấy Đỗ Xuân An liền không dấu được bất ngờ lên tiếng.
“Xuân An sao ngươi lại tới…”
Chưa nói xong lão già này liền thu hết toàn bộ tình cảnh xung quanh nhà mình vào tầm mắt, miệng lão giờ đã mở lớn lời nói cũng chưa xong đã nhanh chóng nuốt lại vào, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ nhìn về phía Đỗ Xuân An.

Hiển nhiên lão già này hiểu lầm Đỗ Xuân An bán đứng mình.
Từ trong đôi mắt của lão già Đỗ Xuân An cũng nhìn ra lão đang nghĩ gì.

Ông ta vội vàng xua tay khuôn mặt vô tội nói.
“Đứng đừng, không như ngươi nghĩ đâu.”
Lão già vẫn không thu hồi ánh mắt phẫn nộ, hiển nhiên lời của Đỗ Xuân An không thể thuyết phục được lão.
Đỗ Xuân An thấy vậy liền né người qua một bên để Long trực tiếp lộ diện trong mắt lão già, ông ta chỉ tay về phía Long đối với lão già nói.
“Giới thiệu với ngươi đây là lục hoàng tử, chủ nhân mới của lãnh địa này.”
Long được giới thiệu cũng hơi nghiêng người về phía trước cúi chào.

Việc này khiến Đỗ Xuân An cùng lão già lại trợn mắt há mồm, phải biết Long là hoàng tử từ xưa tới nay hoàng tử chỉ cần cúi chào quốc vương vậy mà bây giờ hắn lại thực hiện hành động này với một bình dân, đây là ý gì.
“Chào ngài! Vương tiên sinh xin ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý định giao ngài cho Thánh quốc hay Đế quốc, bọn hắn không công nhận năng lực của ngài không chấp nhận những những người như ngài đó là tội lỗi và sai lầm lớn nhất bọn hắn gây ra.

Ta không muốn mình phạm vào sai lầm như vậy, ta ở đây là muốn mời ngài về làm việc cho ta.

Ta biết ước mơ của những người như Vương tiên sinh và cả Đỗ tiên sinh nữa.

Ta cũng có một ước mơ như vậy, ta muốn xây dựng một tương lai ở nơi đó không tồn tại cái gì quý tộc, cái gì siêu phàm giả đứng trên tất cả.

Tương lai ta hướng tới là nơi phàm nhân cũng có thể vang lên tiếng nói của mình, là tương lai mà ở nơi đó thứ quyết định địa vị của một người không phải nơi người đó sinh ra mà là năng lực của người đó.


Đây là một hành trình dài và khó khăn, một mình ta không thể hoàn thành nó, ta mong ngài và những người bạn cuả ngài có thể đồng hành cùng ta trên con đường này.” — QUẢNG CÁO —
Long làm một lễ hướng về vị gọi Vương tiên sinh nói một tràng dài tấn công vào lỗ tai của hai vị trước mặt.
“Tiên sinh liệu ta có thể vinh hạnh mời ngài cùng bước lên hành trình này với ta.”
Lão già họ Vương đôi mắt híp lại, nhìn sang người bạn của mình bên cạnh thấy ông ta đang gật đầu với mình bèn nói.
“Một bài phát biểu rất tuyệt vời thưa hoàng tử điện hạ.

Nhưng ngài làm sao để ta có thể tin tưởng những gì ngài nói là sự thật.”
Lão già này đường nhiên không chỉ vì mấy lời vừa rồi của Long liền tin hắn.

Tính cách của ông ta rất rắn ông ta đã nghĩ tới nếu vị hoàng tử trước mặt này ra lệnh bắt giữ ông ta sẽ tự sát.

Vương tiên sinh thà chết cũng không muốn để đám khốn kiếp này lợi dụng.
Long biết chuyện này sẽ xảy ra, hắn thở dài một hơi nhìn về phía họ Đỗ đang đứng xem kịch một bên nói.
“Ta không biết phải làm thế nào để tiên sinh tin tưởng ta.

Nhưng có lẽ Đỗ tiên sinh có thể thuyết phục được ngài.”
Lão già họ Vương quay sang ông bạn già bên cạnh, lúc này ông ta mới nở nụ cười nham nhở móc ra một quyển sách..