Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả bị thương nghiêm trọng hơn Bạch Liên rất nhiều, viên đạn kia bắn trúng vai Mạc Vân Quả, thời gian phẫu thuật lấy ra rất lâu.

So với Mạc Vân Quả, tình huống của Bạch Liên tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng mất mấy giờ phẫu thuật.

Sau ba tiếng phẫu thuật, Bạch Liên được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, mà Mạc Vân Quả sau bốn tiếng cũng được chuyển sang phòng bên cạnh.

Đêm nay, thời gian trôi qua như dài vô tận.

Vũ Trạch thấy Mạc Vân Quả lại có thể đứng ra chắn đạn cho Bạch Liên, trong lòng không biết là cái tư vị gì, nhưng hắn ta cũng biết, từ đây về sau, hắn ta khẳng định là thiếu Mạc Vân Quả một cái mệnh.

Mà Nhiếp Thanh chứng kiến Mạc Vân Quả có thể vì Bạch Liên chắn viên đạn, trong lòng chua xót không biết nhiều hay ít.

Thì ra ở trong lòng Quả Nhi, hắn còn bị chán ghét hơn cả Bạch Liên.

Không thể không nói, Nhiếp Thanh cũng là chúa tưởng tượng.

Sáng hôm sau Bạch Liên tỉnh lại, vừa mới tỉnh lại cô ấy rất suy yếu, nhưng chuyện đầu tiên làm là hỏi thăm tình huống của Mạc Vân Quả.

Sau khi biết tính mạng của Mạc Vân Quả không có gì nguy hiểm, Bạch Liên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạch Liên dựa vào phía sau ngồi lên, nhìn Vũ Trạch, đôi tay đan vào nhau bên nhau, hai ngón tay cái không ngừng xoa nắn.

Vũ Trạch vừa thấy Bạch Liên như thế này, biết ngay cô ấy có chuyện gì băn khoăn.

Hắn ta vươn tay nắm tay Bạch Liên ở lòng bàn tay, ôn nhu nói: "Liên Nhi, rối rắm cái gì vậy?"

Bạch Liên ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, cô ấy giật giật môi, hộc ra mấy chữ.

"Trạch ca ca, cái kia không phải sắm vai nhận vật trò chơi, đúng không?"

Bạch Liên vẫn còn nhớ rõ độ ấm máu của Mạc Vân Quả, chất lỏng ấm áp sền sệt màu đỏ, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được.

Vũ Trạch vô cùng khó xử, trong lúc hắn ta đang tìm cách làm sao để nói dối chuyện này, liền nghe thấy Bạch Liên tiếp tục nói: "Trạch ca ca, không cần gạt em, có được không?"

Vũ Trạch nhìn Bạch Liên tràn ngập khát cầu,hốc mắt hồng hồng, giống như chỉ cần một cái chớp mắt là nước mắt sẽ tràn mi.

Vũ Trạch cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hắn ta gật đầu, xem như đồng ý Bạch Liên nói.

Bạch Liên nghe vậy, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, như là thoải mái, như là nhìn thấu chuyện gì đó.

Vũ Trạch nhìn nụ cười của Bạch Liên, đột nhiên cảm thấy cô ấy thay đổi, trở nên xa lại như vậy, nhưng lại làm hắt ta càng thêm động tâm.

Bạch Liên quay đầu nhìn Mạc Vân Quả còn tại hôn mê, trở tay cầm bàn tay to của Vũ Trạch.

"Trạch ca ca, mạc tỷ tỷ nói rất đúng."

Vũ Trạch kinh ngạc nhìn Bạch Liên, nghi hoặc "Ừ" một tiếng.

"Trên thế giới này, hẳn là có bóng tối ồn tại."

Bạch Liên lẩm bẩm tự nói một câu như vậy, Vũ Trạch lại nghe rõ ràng, hắn ta ghé mắt nhìn Bạch Liên cười ảm đạm, trong nháy mắt kia, hắn ta biết Liên Nhi trưởng thành, ở một thời điểm mình không biết, trưởng thành......

Sau khi Bạch Liên nói xong câu đó, trong phòng phát sóng trực tiêp đột nhiên xuất hiện dòng chữ to.

"Nhiệm vụ thay đổi tâm tính thánh mẫu thành công"

"...... Ai tới nói cho ta, nhiệm vụ làm sao lại thành công!"

"Ta cũng muốn hỏi vấn đề như lầu trên vậy!"

"Ta cảm thấy xem phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả, chỉ số thông minh có chút không đủ dùng!"

"Ta cảm thấy bản thân khả năng đã không tồn tại thứ gọi là chỉ số thông minh này......"

"Hu hu hu...... Lần đầu tiên nếm trải tư vị chỉ số thông minh bị nghiền nát, cầu tiểu Quả Quả giải đáp a!"

"Làm sao Tiểu Quả Quả còn chưa tỉnh lại, mau tỉnh lại tỉnh lại ~"

"Rất nhớ tiểu Quả Quả khi thanh tỉnh, hu hu hu......"

............