Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả ra bên ngoài, đã thấy bọn bắt cóc bị bắt giữ lại.

Cô nhìn xung quanh một vòng, nhíu nhíu mày, thiếu một người, không thấy tên mới uy hiếp bọn cô đâu!

Mạc Vân Quả quay đầu muốn nói với Nhiếp Thanh là còn thiếu một người, ngay lúc này, Bạch Liên cũng đang kéo Vũ Trạch đi ra.

Bạch Liên vừa ra đã vui vẻ chạy lại kéo tay Mạc Vân Quả.

"Mạc tỷ tỷ, chúng ta về nhà đi."

Mạc Vân Quả nhìn vẻ mặt cao hứng của Bạch Liên, ánh mắt hơi co lại, ở phía sau Bạch Liên cách đó không xa, một họng súng màu đen đang hướng về phía bên này!

Sau khi nói chuyện với đồng bọn tên bắt cóc có chút mắc tiểu, vội vàng nói một câu sau đó chạy đi.

Nhưng chờ lúc hắn ta trở về, nắm thảo! Tại sao lại nhiều người như vậy!

Hắn ta nhìn lại, thình lình phát hiện anh em của hắn ta đều bị bắt lại!

Lần này, trong cơn giận dữ, hắn ta cho rằng tất cả tội lỗi đều do Bạch Liên gây ra.

Ai bảo từ đầu đến cuối cô gái này đều cười hì hì, một chút cũng không có bộ dáng sợ hãi.

Vì thế hắn ta thuận thế nấp ở đây chờ đợi, chờ đợi Bạch Liên đi ra.

Sau đó nhắm ngay Bạch Liên, "Phanh"!

Trong mắt Mạc Vân Quả xẹt qua một tia ám mang, Bạch Liên = mục tiêu nhiệm vụ = không thể chết được!

Ở trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Mạc Vân Quả nhanh chóng xuất hiện một đẳng thức như vậy.

Khi tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, Mạc Vân Quả đem Bạch Liên ôm vào trong ngực, sau đó đưa lưng về phía cô ấy, viên đạn lập tức bắn vào lưng cô, máu tươi chảy chảy ra.

Bạch Liên thấy Mạc Vân Quả "Nhào vào trong ngực" mình lại càng vui vẻ, cô ấy cũng duỗi tay ôm lại Mạc Vân Quả, lại sờ thấy chất lỏng ấm áp.

Bạch Liên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả.

Thân mình Mạc Vân Quả chậm rãi xụi lơ xuống dưới, cô nhìn thoáng qua Bạch Liên, ừ, không có chuyện gì......

Bạch Liên nhìn Mạc Vân Quả ngã ngay trước mặt, lại nhìn nhìn chất lỏng màu đỏ trên tay mình.

Máu......

Ý thức Bạch Liên nói cho mình, đây là máu, đây là máu tươi thuộc về Mạc Vân Quả, ấm áp tản ra hương vị máu tươi......

Bạch Liên chỉ cảm thấy trái tim từng đợt co rút đau đớn, cô ấy giương mắt mình bọn bắt cóc bị bắt giữ cách đó không xa, trong lòng không hiểu.

Không phải...... Chỉ là trò chơi đóng vai nhân vật thôi sao? Vì sao lại có máu?

Bạch Liên té xỉu, Mạc Vân Quả cũng té xỉu.

Dọa Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch một trận hoảng loạn, vội vào mang hai người vào bệnh viện tới phòng cấp cứu.

Mà lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng vô cùng hỗn loạn.

Mọi người nhìn thấy Mạc Vân Quả đột nhiên bị thương, tức khắc liền loạn lên.

"Nắm thảo! Cái tên bắt cóc kia quá đáng giận! Tiểu Quả Quả vậy mà bị thương, khẳng định rất đau!"

"Chủ kênh này có phải bị ngốc không? Cứu cô gái kia làm gì? Bản thân tránh đi có phải hơn không."

"Lầu trên, ngươi không cần phải nói, tiểu Quả Quả làm như vậy là có lý do!"

"A...... Có cái lý do gì? Trừ lý do xuẩn ra ta không tìm được lý do gì khác."

"Lầu trên, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết xuẩn là mắng chửi người, có bản lĩnh chúng ta một mình đấu."

"A...... Ngu ngốc."

"Tiểu Quả Quả chảy thật nhiều máu, tim ta thật đau."

"Đúng vậy, tiểu Quả Quả sao lại ngốc như vậy......"

"Chủ bá xuẩn, người trong phòng phát sóng trực tiếp này cũng xuẩn, a...... Ta đi thôi."

"Đi mau đi mau! Gia cũng không có thời gian quan tâm nhà ngươi! Đáng giận đáng giận! ####"

"Đừng cãi nhau, cũng không biết tình huống tiểu Quả Quả thế nào."

"Tiểu Quả Quả mạng lớn, khẳng định không có việc gì."

"Đúng đúng đúng, khẳng định không có việc gì!"

............