Văn Nhu ngồi chui rúc trong góc giường, cả cơ thể co vào trong chăn run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vừa sợ hãi lại vừa tội lỗi.
Cô không thể ngờ được sau khi ra tay bỏ chút "đồ vật" vào thức ăn, mọi chuyện lại trở nên rối rắm như vậy.

Cô chẳng những không trốn được nhân lúc hỗn loạn, bọn họ còn làm căng mà ngay lập tức phong toả mọi lối ra vào, người có liên quan đều bị lôi đi tra hỏi.

Cô còn nghe nói đến Tử Thanh, cô hầu cận câm ưng ý nhất của Hoắc Đình, cũng bị hắn ta nhốt lại hành hạ.
Hiện tại, số một ngự trị trong lòng cô là nỗi sợ hãi.

Khi cô bỏ thêm thứ kia vào thức ăn, cô một mực tin rằng đó chỉ là thuốc khiến người ta nhất thời có triệu chứng trúng độc, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, giống như lời mà người cung cấp đã nói.

Cô còn lợi dụng việc hầu cận, quan sát thói quen của Bạch Tử Thanh, sở thích của Hoắc Đình sao cho khi hạ độc thì sẽ không một ai biết là do cô làm.
Nhưng cô thề với trời, tuy cô hận Hoắc Đình, cô làm vậy không phải muốn giết hắn, cô chỉ muốn nhân lúc triệu chứng giả kia phát tác, trong nhà hỗn loạn để lộ sơ hở, cô sẽ nhân lúc đó thoát ra ngoài.
Cuối cùng, không thoát được thì thôi, người bạn thân mách nước cho cô trước đấy, Vi An, cũng biệt tăm biệt tích từ ngày đó không thấy đâu, khi hỏi quản gia thì được biết người ta đã xin nghỉ việc từ cả tháng trước, đến ngày diễn ra sự việc thì đã đi mất hút.


Văn Nhu biết rõ ràng mình đã bị lừa và lợi dụng nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Điều thứ hai dằn vặt trong lòng cô bây giờ chính là đã gián tiếp hãm hại Bạch Tử Thanh, vì đó là độc thật đã suýt gi3t chết Hoắc Đình, cô hầu câm đã phải gánh chịu cái tội danh độc ác đó.

Hôm nay cô còn nghe nói cô gái đó suýt chết, được đưa vào phòng cấp cứu.
Cho dù cảm giác tội lỗi bao phủ lên mình, Văn Nhu không dám đứng lên nói ra sự thật.

Cô rất quý trọng mạng sống và tương lai của mình, lúc này đứng ra thì kết cục cô sẽ còn thê thảm hơn cô hầu câm kia vạn lần.
...----------------...
Một tháng thấm thoắt trôi qua, Bạch Tử Thanh cả ngày chỉ ru rú trong phòng, khi thì đọc sách làm bài tập, khi lại ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài.

Cô đã chịu ăn uống, tuy không nhiều hứng thú như trước đây nhưng cũng đủ chất dinh dưỡng.
Chỉ là, cô gái nhỏ vẫn tuyệt nhiên không mở miệng nói chuyện dù chỉ một từ, mặc kệ hàng ngày đều có cô Tô, nữ hầu, Jay hay chính Hoắc Đình đến thăm và nói chuyện với cô.
Với những người khác thì còn ổn, cô để họ ngồi nói luyên thuyên, còn bản thân có nghe hay không thì không rõ.

Còn nếu người đến là Hoắc Đình, cô cố tình trốn tránh, rất hay giả vờ ngủ hoặc giả vờ buồn ngủ đuổi hắn đi.
Hắn biết rõ nhưng cũng không mắng cô, mỗi lần như thế chỉ im lặng vén tóc cô, xoa xoa đôi má đã bầu bĩnh hơn một chút, hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng.

Khi Hoắc Đình đi rồi thì cô mới mở mắt, nhìn lên trần nhà ráo hoảnh.
Hiện đã đến kì nghỉ xuân của nước A, thường kéo dài mười ngày đến nửa tháng.

Hoắc Đình mọi năm đều không muốn nghỉ nhiều, chỉ dành hai, ba ngày về với ông nội rồi quay trở lại cắm đầu vào công việc.

Nhưng năm nay thì khác, hắn không tăng ca làm việc, muốn dành trọn vẹn kì nghỉ lễ này ở bên Bạch Tử Thanh.
Hắn về nhà cũ hai ngày thăm ông nội, sau đó trở lại đón Bạch Tử Thanh ra sân bay.

Cô cũng cứ đi theo như một em bé rô bốt, chẳng cần biết người ta sẽ đưa mình đi đâu cả.
Ngồi trên máy bay quá lâu, cô mệt mỏi thiếp đi khi đang trên ô tô về nơi nghỉ dưỡng.

Chiếc đầu nhỏ gà gật một lúc, cuối cùng rơi cái bộp trên bờ vai rộng lớn của người đàn ông bên cạnh.
Hoắc Đình khẽ giữ đầu cô, dùng giọng trầm trầm nhắc tài xế đi êm một chút, tránh để cô tỉnh giấc.

Về đến nơi cũng đã là ban đêm, Hoắc Đình ôm bế cô xuống xe, đưa cô vào căn nhà cổ điển phong cách làng quê châu Âu, khẽ khàng đặt cô xuống giường trong một căn phòng nhỏ xinh đẹp.
Bạch Tử Thanh bị động, mở đôi mắt lơ mơ nhìn Hoắc Đình.

Hắn hôn hôn lên mi mắt cô, thì thầm:
"Em nghỉ ngơi đi.

Sáng mai tỉnh lại hết mệt thì tôi đưa em đi dạo.

Cảnh ở đây rất đẹp."
Cô lơ mơ nghe hắn thì thầm rồi co người vào trong chăn lông mềm mịn ấm áp, bàn tay nhỏ nắm lấy một góc chăn.
Cô nằm cuộn tròn trong chăn như một bé mèo nhỏ, vừa yên tĩnh vừa mềm mại, trông rất dễ thương.

Hoắc Đình không nhịn được, khẽ ấn lên môi cô một nụ hôn rất dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Buổi sáng.
Hoắc Đình mở cửa phòng đi ra.

Hắn vừa tắm gội, tóc còn hơi ươn ướt, mùi hương nam tính tràn ngập trong căn phòng khách buổi sáng, vô cùng quyến rũ.

Hơn nữa, hôm nay hắn không đóng vét nghiêm nghị như thường ngày, chỉ mặc áo len mỏng vừa người, vô tình khoe ra cơ bắp qua tay áo vừa vặn.
Hắn bước tới gõ cửa phòng cô, nhưng vẫn như thường lệ, chẳng có tiếng trả lời.

Hắn khẽ hỏi "Tử Thanh, tôi vào nhé?" rồi mở cửa vào phòng.

Nhưng trong phòng không có một ai, chăn cũng chưa gấp lộn xộn trên giường, phòng tắm cũng không có tiếng động.
Hoắc Đình lo lắng ở nơi xa lạ này cô có thể đi đâu được.

Hắn chạy lên xuống ba tầng nhà, cuối cùng nhìn thấy cô ngồi ngẩn ngơ trên xích đu trắng trong vườn, trong lòng ôm một bé mèo trắng muốt chẳng biết từ đâu ra, đôi tay nhỏ khẽ vuốt v e bộ lông mềm mượt.
Hoắc Đình đi ra, vốn dĩ muốn đứng từ xa ngắm cô gái xinh đẹp thêm một chút, nhưng lại phát hiện cô chỉ mặc độc một chiếc áo dệt kim mỏng, liền không nhịn được tiến lên khoác áo lên vai cô.
Cô ngoái đầu nhìn người phía sau, rồi lại rụt về, tiếp tục vuốt v e bé mèo tuyết trong lòng.
"Tử Thanh, lạnh đấy."

Hoắc Đình vòng ra phía trước, ngồi trên một chân trước mặt cô, hơn bao giờ hết mà dịu dàng thủ thỉ.
"Em thích mèo hả? Về nhà tôi mua cho em một con, để nó chơi cùng em.

Đừng chơi với mèo hoang, lỡ nó không ngoan, cào cắn làm em bị thương."
Bạch Tử Thanh ngừng vuốt v e nó, nhìn Hoắc Đình.

Mất đi cái vuốt êm êm, con mèo kia lại dụi dụi lên lòng bàn tay cô cầu được nựng, thái độ ngoan ngoãn như đánh bôm bốp vào lời hắn vừa nói.
Hắn gượng gạo, thoả hiệp.
"Được rồi, nếu em thích nó thì để nó ở đây, tôi cho em mang nó về nhà, nhưng phải đưa nó đi thú y trước đã."
Hắn hướng mắt về phía sau, lập tức có người tiến lên đỡ lấy bé mèo mang đi.
Sức nặng và ấm áp trong tay chợt biến mất, đôi mắt cô thoáng chút hụt hẫng khó thấy.

Nhưng người luôn quan sát phản ứng của cô là Hoắc Đình thì lại thấy rõ.

Hắn nắm tay cô, an ủi.
"Ngoan, đi rửa tay rồi vào ăn sáng.

Tôi đưa em đi dạo, tối về là lại thấy mèo của em rồi."
Có lẽ Bạch Tử Thanh không biết, Hoắc Đình hắn đã sớm có ám ảnh với những sinh vật là chó và mèo vì những sự việc đã trải qua lúc nhỏ.

Chính vì vậy, thay vì nuôi những vật nhỏ yếu ớt ấy, hắn nuôi hổ, một loài động vật hung dữ có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng bởi vì cô có vẻ thích, hắn vẫn cho phép, thậm chí còn hứa mua cho cô chơi.
Bạch Tử Thanh lon ton theo sau Hoắc Đình vào nhà, mắt nhìn trân trân bàn tay bé xíu lành lạnh của mình lọt thỏm trong bàn tay to ấm áp của hắn.
Không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng ít ra bây giờ cô hình như cũng đã bớt bài xích hắn, cho phép hắn trước mặt cô luyên thuyên, khi thấy hắn thì không phải lúc nào cũng giả vờ ngủ nữa.